[A!]
Tự nhiên lòng đỏ quả trứng ốp của tôi rớt một miếng xuống mặt bàn.
[Lãng phí quá.]
Tôi lẩm bẩm rồi với tay lấy cái giẻ ướt để lau bàn.
[Xin lỗi, anh làm rớt mất một ít.]
Cảm thấy có lỗi vì làm đổ một cách lãng phí đồ ăn được nấu cho, tôi quay sang xin lỗi Sayu đang ngồi ăn sáng ở phía bên kia của bàn ăn.
[Không sao mà, cũng có phải là cố tình đâu. Anh lễ phép quá ha!]
Sayu nói như thì thầm, trong khi đó tay khéo léo dùng đũa xắt mỗi lòng trắng trứng rồi cho vào miệng.
Sayu ăn dần lòng trắng từng chút một, cố gắng để chừa lại mỗi lòng đỏ.
Cách ăn của tôi thì là ngay lập tức xắt lòng đỏ ra rồi gấp lại cùng với lòng trắng và cho vào miệng, tôi nhìn cách ăn của Sayu mà cảm giác mới lạ.
[Trứng ốp mà Sayu làm ấy.]
Suy nghĩ vu vơ của tôi tự nhiên ra thành lời, Sayu tạm dừng đũa lại nghiêng đầu thắc mắc.
[Hhh?]
[À không, anh đang nghĩ là lòng đỏ khá là mềm nhỉ. Gọi là lòng đào đúng không?]
[Aa…..]
Sayu gật đầu một cách mơ hồ rồi lại nghiêng đầu lần nữa.
[Không lẽ anh ghét à?]
[Không không, không phải thế. Ngược lại ấy, anh thích kiểu mềm hơn. Vị rất hợp với cả lòng trắng lẫn cơm.]
[Vậy à, may quá.]
Không phải chuyện mềm hay gì, chỉ đơn giản là tôi nhận ra, hay nói đúng hơn là cảm tưởng của tôi.
[Trừng ốp mà mẹ anh làm lúc nào lòng đỏ cũng chín hết ấy. Ăn cảm giác bị khô. Nên hồi bé anh không thích trứng ốp lắm.]
[A vậy à?]
[Đến khi chuyển ra ở một mình, anh cũng thử tự làm nhưng việc chỉnh lửa với căn thời gian thêm nước khó quá nên kết quả là cũng chỉ ra cái chín hết lòng đỏ giống như mẹ anh làm.]
Bộ dạng của Sayu đơ đơ hơn hẳn mọi khi, vừa chăm chú nhìn tôi nói vừa gật gù theo.
[Sayu đúng là giỏi nấu ăn thật nha.]
Hình như tôi vừa lỡ nói ra một câu chuyện tầm phào, tôi vừa tự đưa ra kết luận như vậy thì cuối cùng biểu cảm của Sayu cũng thay đổi. Tâm hồn của con bé nãy giờ bay đi đâu đó có vẻ như vừa mới quay về với thể xác, lông mày giật nảy một cái, rồi ngay lập tức đỏ mặt.
[A, vậy, vậy à?]
Sayu nghiêng đầu như có chút e thẹn, tay mân mê nghịch tóc.
[Bố mẹ dạy em à?]
[Hế?]
Nghe tôi hỏi xong, biểu cảm của Sayu một lần nữa cứng lại.
Thôi chết! Tôi nhận ra vậy nhưng lời lỡ nói ra rồi thì không thể rút lại.
Hỏi chuyện về bố mẹ với người bỏ nhà đi thì tính sao. Sự hối hận tràn đầy ra não tôi.
Thế nhưng Sayu chỉ đảo mắt xung quanh vẻ khó xử một chút rồi ngay lập tức nhe răng cười và lắc đầu.
[Mẹ em không phải người hay nấu ăn cho lắm.]
Sayu dừng ở đó, rồi đưa ánh mắt xuống nhìn đĩa trứng ốp.
[Nên nấu ăn chủ yếu là em tự học. Vừa xem sách hay xem trên mạng gì đó, em vừa nấu thử cho đến khi ra được vị mà mình thích.]
[…..Vậy à.]
Chuyện gia đình của Sayu, đến giờ tôi vẫn chưa từng hỏi, con bé cũng chưa từng tự mình nói ra. Về việc này thì tôi cũng nghĩ chừng nào bản thân con bé chưa muốn nói ra thì tôi cũng không cần thiết phải hỏi.
Nghĩ là thế nhưng tôi lại vừa hỏi một câu rõ ràng là không cần thiết. Tôi cũng đưa mắt nhìn xuống bàn, nhận ra là Sayu vừa thoáng nhìn về phía tôi.
[À nhưng mà nhé.]
Sayu vỗ tay nhẹ cái “pan”, rồi nói bằng giọng tươi tỉnh.
[Việc nấu ăn khá là vui ấy. Em vẫn hay làm một mình. Chắc như là…..sở thích ấy.]
[Aa…..]
Tôi thở dài một tiếng.
Lại để con bé dỗ dành mất rồi.
[Nhờ vậy mà mỗi ngày anh lại được ăn những bữa cơm ngon như này, anh thấy cảm kích ấy.]
Nghe tôi nói thế xong, mặt Sayu hơi đỏ lên, nụ cười trên môi thì không ngớt.
Tôi lại ăn một miếng trứng ốp nữa. Hương vị trứng ốp lan ra khắp trong miệng, rồi nhét thêm cơm vào trước khi hương vị ấy biến mất. Đây đúng là một vị ngon không thể cưỡng lại.
Sau đó cả 2 im lặng tiếp tục bữa ăn. Cuối cùng thì quả trứng ốp của Sayu cũng hết lòng trắng. Trên đĩa chỉ còn lại sạch sẽ mỗi lòng đỏ tròn xoe.
Tò mò không biết cái lòng đỏ ấy sẽ được ăn như nào, tôi vừa húp canh miso vừa thẩn thơ để ý, cuối cùng thì Sayu cũng động đũa đến cái lòng đỏ.
Dùng đũa gắp lên một cách chắc chắn, không hề xắt ra mà cứ để nguyên thế.
Thế rồi, Sayu mọi khi không bao mở miệng to, lúc nào cũng ăn từng tí một, một cách hiếm có giờ lại đang há căng miệng đưa hết cái lòng đỏ đấy vào. Và rồi mắt lim dim vẻ hạnh phúc, từ mũi khẽ phát ra một tiếng “hmm”.
Vẫn biết là không nên nhìn chằm chằm lúc người khác ăn, nhưng vì quá ngạc nhiên mà tôi đã không rời mắt được. Cho miếng lòng đỏ vào miệng xong, một cách tự nhiên Sayu ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt của tôi.
Sayu dừng động tác nhai lại, má phùng lên như một con hamster, nghiêng đầu thắc mắc.
[Hhh?]
[À không, anh xin lỗi.]
Tôi luống cuống tránh ánh mắt của Sayu.
[Anh hơi bất ngờ vì em ăn một miếng hết luôn.]
Tôi vừa đưa mắt loanh quanh trên mặt bàn vừa nói vậy, Sayu quay lại nhai tiếp rồi ngay lập tức nuốt vào.
[Hê, như vậy là lạ à…..]
[À không, không phải là lạ.]
Sayu hỏi bằng một giọng nói lẫn biểu cảm rõ vẻ bất an làm tôi vội lắc đầu.
[Bình thường khi ăn em ít khi há to miệng đúng không. Thế nên là anh có chút ngạc nhiên.]
[V, vậy à…..?]
Sayu cũng bắt đầu đưa mắt đảo quanh, không nói gì nữa.
Bầu không khí trong phòng trở nên yên lặng.
[Yo, Yoshida-san ấy…..]
Nghe Sayu nói, tôi đưa mắt lên nhìn thì thấy mặt con bé đỏ đến bất thường.
[Để ý em nhiều hơn em tưởng nhỉ. Về nhiều thứ…..]
[Hê, à không, không hẳn là thế…..]
[Cái việc khi ăn cơm há miệng như nào có ai để ý đâu…..bình thường ấy.]
[À không, chỉ vô tình đập vào mắt thôi.]
[…..Dâm dê.]
[Há, sao lại thế!!!]
Tôi hét lên như vậy rồi cuối cùng Sayu cũng cười khúc khích trở lại. Cảm nhận được bầu không khí vừa nãy một thoáng trở nên kì cục cuối cùng cũng quay lại như cũ mà tôi thấy nhẹ nhõm.
[Lòng đỏ mà ăn hết trong một miếng, ngon lắm đấy.]
Nói thế xong, Sayu cầm bắt canh miso lên lim dim húp.
[Vị trứng như nổ tung trong miệng ấy.]
[Nổ tung luôn á.]
[Đúng, nổ tung luôn.]
Sayu nói thế xong lại cười khúc khích tiếp.
[Lần sau Yoshida-san cũng thử xem.]
[Ờ…..khi nào anh có hứng.]
Tôi trả lời một cách không rõ ràng xong thì Sayu nở một nụ cười như trêu trọc.
[Thế xong là lần tới để em nhìn Yoshida-san mở to miệng cho.]
[Thôi đi, cái đấy không nhìn cũng được đúng không.]
[Câu vừa xong, em xin phép trả lại y nguyên như thế ạ!!!]
Nhìn Sayu cười khúc khích, tôi không nói gì nữa.
Chỉ là câu chuyện bắt đầu từ việc tôi lỡ lời, nhưng có vẻ tôi mới được chứng kiến một Sayu mà trước giờ tôi chưa từng biết, cảm giác là lạ.
Không biết vì sao mà, hình ảnh Sayu lúc ấy mắt lim dim vẻ mặt hạnh phúc căng tròn má ăn lòng đỏ trứng ốp, cứ tua đi tua lại trong đầu tôi.