“Phù… Cô tiến bộ khá nhiều đấy chứ. Nghỉ ngơi chút nhé?” Tôi vươn vai và nói với Yuzu.

Chúng tôi đang ở phòng câu lạc bộ văn học như thường lệ. Sau khi chơi được một lúc thì tôi và Yuzu đã đến điểm lưu game tiếp theo.

“Ừm. Trời cũng tối rối. Hôm nay tới đây thôi ha?”

Yuzu đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ, tay cầm điều khiển. Nhỏ cũng đồng ý với tôi sau khi nhìn thấy hoàng hôn bên ngoài cửa sổ.

Cả hai nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ rồi với tay lấy chiếc cặp trên bàn.

“A… Quên sách toán trên lớp mất rồi. Tớ phải đi lấy nó để tối nay còn làm bài tập nữa.” Yuzu ủ rũ khi nhìn vào cặp sách.

“Cần tôi đi cùng không?”

“Không cần đâu. Chỉ là đi lấy sách thôi mà. Cậu cứ về trước đi Yamato-kun.”

“Vậy thì tôi sẽ đợi.”

Trời sắp tối rồi, sẽ không hay nếu để Yuzu về một mình.

“Cảm ơn nha.” Yuzu mỉm cười đáp lại.

Tôi ngượng ngùng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn chiếu thẳng vào mắt tôi.

“…Mà, đây cũng là lúc ‘Bảy điều bí ẩn của trường học’ xuất hiện nhỉ.”

“Bảy điều bí ẩn? Trường mình có cái đó á?” Yuzu ngạc nhiên, chắc hẳn nhỏ chưa từng nghe về chuyện này trước đây.

“Đúng thế. Tòa nhà chính chỉ có 4 tầng thôi đúng chứ? Tuy nhiên, vào lúc chạng vạng, khi ánh hoàng hôn chiếu xuống, cầu thang dẫn tới tầng 5 ma quỷ sẽ mở ra. Nghe nói một khi đã bước lên đó thì sẽ không bao giờ có thể quay lại.”

“T-Tầng 5 ma quỷ?!”

“Đúng vậy. Kể cả có nhận ra khi đang đi giữa chừng và cố gắng quay lại thì cô vẫn mãi mãi không thể nào xuống được tầng 1. Một khi đặt chân lên đó, cô sẽ bước vào một thế giới hoàn toàn khác.”

Đó chỉ là một tin đồn có thể nghe được ở bất cứ đâu. Cơ mà đây không phải là lúc để kể chuyện kinh dị. Tôi nên dừng lại ở đây thôi.

“Tôi sẽ đợi cô ở đây. Đi lấy sách nhanh đi.”

“H-Hay là thôi nhỉ…?” Yuzu đột nhiên rút lại lời nói của mình.

“Sao thế? Học sinh danh dự như cô lại định trốn làm bài tập sao?”

“Nghe xong thì làm sao tớ dám đi nữa?! Tại cậu hết! Mắc gì cậu lại kể chuyện đó ngay lúc này chứ hả?! Giờ tớ không dám chạy đến lớp nữa rồi đây này! Tớ cũng sợ phải về nhà một mình nữa! Cậu phải chịu trách nhiệm đưa tớ về đi!”

Nhìn kĩ mới thấy, khuôn mặt Yuzu đang tái nhợt lại vì sợ hãi.

“Xin lỗi. Tôi không nghĩ là cô lại sợ đến thế. Để tôi đi cùng cô nhé.”

“Ư… Đừng có tách ra đó…” Yuzu nắm chặt lấy gấu áo tôi.

Chúng tôi rời khỏi câu lạc bộ rồi bước dọc hành lang.

“Ánh hoàng hôn dỏ rực… Đáng sợ quá… Yamato-kun nghĩ cách biến nó thành ban ngày đi…”

“Yêu cầu đó của cô vượt quá khả năng của con người rồi Yuzu. Xin lỗi vì là một tên bạn trai bất tài nhé.”

Do Yuzu vẫn còn đang sợ nên chúng tôi đi khá chậm. Cuối cùng, cả hai đã tới được chiếc cầu thang mà tôi đã nhắc đến trong câu chuyện.

“P-Phải đi lên đây thật sao…”

“Cô ổn không đó?” Tôi lo lắng liếc nhìn Yuzu và thấy nhỏ đang lắc đầu liên tục.

“Tớ chịu thôi! Hay là chúng ta lên sân thượng bằng trực thăng trước rồi dùng dây đu xuống lớp học đi?!”

“Thế khác gì gọi nguyên một đội cứu hộ tới đâu?! Nếu cô nhiều tiền như vậy thì sao không đi mua một cuốn sách mới đi?!”

Nghĩ lại thì tôi đâu cần phải đi cùng Yuzu nhỉ?

“Này, nếu cô sợ thì cứ đứng ở đây chờ đi. Để tôi lấy nó cho.” Tôi đề nghị vậy nhưng Yuzu lại chực khóc.

“Không được! Đừng bỏ tớ mà! Cậu phải ở bên tớ mãi mãi chứ! Tớ không thể sống thiếu Yamato-kun đâu!”

“Sao tự nhiên nói mấy lời nặng nề vậy?! Lỡ có ai đó nghe thấy lại tưởng tụi mình đang tính chia tay mất! Dừng lại coi!” Tôi vội vàng ngó nghiêng xung quanh, may mắn thay, không có ai ở đó cả.

“Phù… May mà không có ai ở đây.”

“Thôi được rồi. Đi thôi nào.” Sẽ khá nguy hiểm khi bị kéo áo trên cầu thang, vậy nên tôi nắm tay Yuzu rồi cùng đi tới lớp học.

Ngay khi vừa bước lên trên, Yuzu siết chặt lấy tay tôi bằng bàn tay lạnh buốt của nhỏ.

“Ư… Tụi mình vừa bước vào một thế giới khác rồi sao? Tớ không mang theo hộ chiếu, vậy thì cái này có được tính là nhập cảnh bất hợp pháp không?”

“Làm gì có chuyện đó…”

“Lỡ như bị mắc kẹt vĩnh viễn ở nơi đó thì sao… Nếu vậy thì tụi mình chỉ được coi là đã học hết cấp hai thôi… Liệu có tìm được việc không… Phải làm sao nếu công việc yêu cầu trình độ học vấn cao đây…”

“Chịu khó tìm kiếm thì chắc là sẽ được thôi…”

“Vậy sao… À mà còn vụ hồ sơ cư trú nữa chứ… Việc thuê nhà cũng rất khó khăn đối với trẻ vị thành niên…”

“Mà khoan đã! Nãy giờ cô lo lắng về cái quái gì thế?! Cô thật sự không sợ hãi đến thế đúng chứ?!”

Con nhỏ này là người kì lạ nhất trong số những tên kì lạ. Khi vẫn còn đang mải nói chuyện, chúng tôi đã tới lớp học.

“Trời tối hẳn rồi nên không cần lo nữa đâu Yamato-kun.”

“Ra vậy.” Tôi nhìn ra cửa sổ trong khi Yuzu vào lớp để lấy sách. Do chúng tôi đi khá chậm nên khi tới nơi, mặt trời đã lặn hẳn và bên ngoài trời đã tối đen như mực.

“Bảy điều bí ẩn đã kết thúc rồi. Vậy nên không cần phải lo về việc bị đưa đến thế giới khác nữa.”

“May quá…” Yuzu cầm cuốn sách và thở dài nhẹ nhõm. Sau đó, nhỏ đột nhiên ưỡn ngực lên.

“Hừm, ngay từ đầu tớ đã không tin vào chuyện đó rồi! Chỉ toàn là mê tín thôi!”

Ê, cô thay đổi thái độ nhanh quá đấy.

“Lúc nãy cô còn sợ hãi bám chặt lấy tôi thế mà giờ dám tự tin thế hả?” Tôi vặn lại nhưng có vẻ như nhỏ không thèm để câu đó lọt vào tai mình.

“Đâu có đâu! Tớ chỉ đang đóng vai một cô nàng dễ thương đang sợ hãi thôi! Thế nào? Cậu muốn bảo vệ tớ lắm đúng không?” Nhỏ nói với vẻ tự mãn hơn bao giờ hết.

Tôi thấy hơi khó chịu nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi và sử dụng con át chủ bài của mình.

“Ồ? Hóa ra chỉ là diễn thôi à? Thật ra có một trong số bảy điều bí ẩn diễn ra trong lớp học vào ban đêm đấy. Lúc đó tôi cố tình không nhắc tới để tránh làm cô sợ. Bây giờ thì tôi có thể kể được rồi nhỉ?”

“C-Cậu nói sao cơ…?!” Yuzu hoảng loạn hỏi lại. Có lẽ nhỏ không ngờ rằng tôi lại làm vậy.

Tuy nhiên, tôi không hề rủ lòng thương xót. Không đợi nhỏ bình tĩnh lại, tôi bắt đầu kể câu chuyện.

“Nếu học sinh ở lại lớp đến khuya thì—”

“C-Chờ đã!” Yuzu vội vàng ngăn tôi lại.

Chính vào lúc ấy, cánh cửa lớp học vốn đang đóng chặt bỗng mở ra cái rầm.

“Ồ?” Đến cả tôi cũng phải thốt lên kinh ngạc trước sự trùng hợp này.

“Ủa, vẫn còn học sinh ở lại trường sao?” Tôi quay lưng nhìn lại thì thấy một bác bảo vệ đang đi tuần tra.

“Xin lỗi bác. Chúng cháu sẽ về ngay ạ.”

“Được rồi. Trời cũng tối rồi nên mấy đứa nhớ đi về cẩn thận nhé.” Bác ấy thân thiện đáp lại tôi rồi tiếp tục sang lớp khác để kiểm tra.

“Vậy thì…” Tôi rời mắt khỏi cánh cửa và quay sang nhìn cô bạn gái của mình.

Có vẻ như vì quá sợ hãi nên Yuzu đã ngồi phịch xuống sàn.

“Sao tự nhiên ngồi đó?”

“T-Tớ không đứng nổi nữa…” Yuzu run rẩy đáp lại.

“À, quay lại câu chuyện nhé. Nếu học sinh ở lại lớp tới khuya thì sẽ có một người phụ nữ dính đầy máu đi đến và kéo người đó đến một thế giới khác.”

“Sao tự nhiên cậu lại kể nốt chuyện đó?!” Cú chốt hạ của tôi khiến Yuzu rưng rưng nước mắt.

“Tôi tưởng cô không sợ chứ? Về thôi nào. Cô không đứng dậy là tôi bỏ cô lại đây đấy nhé.”

“Bỏ lại?! Đợi tớ với! Tớ không đứng dậy được!”

“Haha, đừng đùa thế chứ. Yuzu-chan không tin vào bảy điều bí ẩn mà, làm sao có thể sợ hãi đến mức không đứng dậy được vì chuyện này chứ?”

“Tớ xin lỗi mà! Nói dối đó! Tớ sợ lắm!” Yuzu ngay lập tức rút lại lời nói của mình.

Tôi liền nở một nụ cười rạng rỡ với nhỏ. “Cô lại nói dối để khơi dậy cảm giác muốn bảo vệ của tôi chứ gì? Tôi không bị lừa lần hai đâu.”

“Nó giống truyện ‘Chó sói và cậu bé chăn cừu’ thôi mà!”

“Cô vẫn còn nói dối được thì tôi để cô lại đây chắc không sao đâu ha. Vậy nhé, tôi về trước đây.” Tôi để mặc Yuzu ở đó và tiến về phía cửa lớp.

“Chờ đã! Tớ biết lỗi rồi mà! Vậy nên làm ơn đừng bỏ tớ lại đây!”

“Bye bye~”

“Yamato-kuuun?!”

Khi thấy Yuzu đã hối lỗi, tôi mới quay trở lại và cõng nhỏ về nhà, nhưng đó lại là một câu chuyện khác.