“Này, thỉnh thoảng chúng ta làm thứ gì đó mà cô thích đi.”
Trên hành lang dẫn tới câu lạc bộ văn học, tôi chợt nảy ra ý tưởng đó và đề xuất với Yuzu.
“Hiếm khi thấy cậu như này đó nha. Sao tự nhiên lại muốn vậy?” Yuzu cũng cảm thấy bất ngờ, nhỏ ngước mắt lên nhìn tôi.
“Chỉ là tôi thấy hơi bất công khi cô luôn chiều theo sở thích của tôi, còn tôi thì lại không như vậy. Dù gì thì cũng đang hẹn hò với nhau mà.”
Tôi đã định nói “Dù chỉ là giả” nhưng rồi quyết định giữ lại cụm đó trong cổ họng mình.[note58439]
Vẫn còn những học sinh khác ở đây nên tôi không thể bất cẩn nói ra được.
“Ra là vậy! Cuối cùng Yamato-kun cũng nhận thức được mình là một người bạn trai rồi! Tốt quá đi!”
Dường như Yuzu biết được những lời mà tôi quyết định không nói ra, nhưng nhỏ vẫn vui vẻ gật đầu.
“Nhưng mà, bình thường thì tớ cũng chỉ biết cuốn theo bạn bè thôi. Thế nên dù cậu có nói vậy thì tớ cũng chưa nghĩ ra điều gì để làm cả.” Yuzu khoanh tay lại và bắt đầu suy nghĩ.
“Bình thường cô hay tự luyến với ích kỉ là thế mà lại không có chính kiến của riêng mình. Tôi khá ngạc nhiên đấy.”
“Umm… Cậu nói đúng làm tớ không phản bác lại được. Nhưng mà cậu đã nói vậy thì tớ phải nghĩ ra cái gì đó ngay thôi. Không thì còn gì là danh dự của tớ nữa.” Hình như cảm thấy bị xúc phạm nên nhỏ nhíu mày và tiếp tục suy nghĩ.
“Suy nghĩ nhiều làm gì, chỉ cần chọn đại một cái ngẫu nhiên nảy ra trong đầu thôi mà?” Tôi cố gắng giúp đỡ nhưng gương mặt Yuzu vẫn không hề giãn ra tí nào.
“Hmm. Biết là vậy nhưng nghĩ ra thứ gì đó mà Yamato-kun cũng thích khó lắm chứ bộ. Con trai thường không thích đi mua sắm đâu đúng không?”
“Cũng không hẳn.”
“Ể? Thật ngạc nhiên khi cậu nói vậy đấy.”
“Phần thú vị nhất của game RPG là khi phải lựa chọn những vật phẩm trong cửa hàng. Tôi thích điều đó.”
Nó cũng tương tự như việc khi thấy phần giới thiệu ngắn của một sản phẩm, mọi người thường sẽ ngay lập tức tìm kiếm nó trên trang web chính thức nếu thứ đó khiến họ cảm thấy thú vị. Vậy nên, việc phải phân vân giữa nhiều lựa chọn cũng là một phần của trò chơi.
“Wow, ngạc nhiên thật đó nha. Yamato-kun suốt ngày ru rú trong nhà cũng hiểu được cảm giác đó sao? Tớ đã nghĩ rằng hai chúng mình không có một điểm chung nào hết đó.”
“Tôi cũng thấy vậy đấy. Tại sao cô lại muốn hẹn hò với một đứa như tôi thế?” Nghe vậy, Yuzu liền nở một nụ cười để xoa dịu tôi.
“Ái chà, Yamato-kun nè, điểm mạnh của cậu không nằm ở những cái đó. Mặc dù chúng ta không có chung sở thích, cậu cũng không có khả năng giao tiếp, cũng không phải một chàng trai hấp dẫn luôn. Ngoài ra, cậu còn không biết đọc tình huống…Ể? Điểm mạnh của Yamato-kun là gì ta?”
“Đừng có để bị cuốn theo chứ! Cô đang muốn nói tới điểm mạnh của tôi mà thế quái nào thành ra vậy rồi?!”
“Tớ nghĩ là tại cậu hết đó Yamato-kun.”
“Biết là vậy nhưng nói đúng quá tôi cãi lại thế nào được!” Những lời an ủi bằng một cách nào đó lại đang gây sát thương cho tôi.
“Đến Yamato-kun còn phải đồng tình… Ehem, dù sao đi nữa thì cũng thật may mắn khi tớ biết chúng mình có chung sở thích. Thế nên hôm nay chúng ta sẽ ra ngoài cùng nhau!”
“Tôi có đồng tình đâu… Mà thôi được rồi.”
“Nói sao ta… Tớ thấy vui lắm đó.” Yuzu nở một nụ cười hạnh phúc.
“Vui vì được đi chơi á?”
“Không. Tớ vui vì mình cũng có điểm chung với Yamato-kun. Cảm giác như tớ vừa hiểu thêm một chút về cậu vậy. Điều đó khiến tớ thấy vui lắm.” Yuzu nói rồi nắm lấy tay thôi.
“R-Ra vậy.” Tự nhiên nhỏ nói thế làm tôi có chút xấu hổ. Cảm giác như tôi vừa mới bị đánh úp vậy.
Tất nhiên, Yuzu nào lại bỏ lỡ khoảnh khắc này, nhỏ nhìn thẳng vào mắt tôi trong khi vẫn đang tay trong tay.
“Ồ? Yamato-kun đang đỏ mặt kìa, cậu đang xấu hổ lắm đúng không nè?”
“Đâu có.”
“Thật sao?”
“Ừ.”
“Nhưng tai cậu đỏ hết lên rồi kìa. Tớ có nên chụp một tấm ảnh không ta?”
“…Xin lỗi vì đã nói xạo.” Tôi biết rằng mình có làm gì cũng không thoát được nên đành chịu thua.
“Ahaha! Yamato-kun dễ thương ghê.” Trông nhỏ hớn hở khi nắm thóp được tôi chưa kìa. Yuzu bắt đầu xoa đầu tôi với tâm trạng vui vẻ.
“Chết tiệt, cứ chờ đó…”
Chắc chắn một lúc nào đó tôi sẽ khiến cô xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ để chui xuống cho mà xem!
“À mà Yamato-kun nè. Thay vì chỉ đi ngắm nghía, sao chúng ta không mua thứ gì đó đi? Quần áo chẳng hạn?”
“Hmm, cũng sắp tới lúc giao mùa rồi nhỉ. Chắc cũng nên mua vài bộ thôi.”
“Vậy để tớ chọn cho cậu nha! Tớ luôn muốn thử chọn trang phục cho bạn trai đó!”
“Cũng được tôi… Nhưng đừng chọn mấy cái quá đắt đấy.”
“Tớ sẽ không làm vậy đâu. Tớ đang mong chờ lắm đó. Chọn quần áo cho Yamato-kun~”
Sẽ chẳng thú vị tí nào khi chọn đồ cho một tên u ám như tôi đâu. Tôi nghĩ vậy nhưng Yuzu lại đang phấn khích lạ thường.
“Mình nên chọn cái nào đây ta? Váy xếp… không, váy xòe đi… Hay là thử váy ngắn nhỉ?”
“…Hửm? Tôi vừa nghe thấy mấy từ lạ lắm. Ê này, mấy cái đó chẳng phải là váy à?”
“Đâu có, cậu nghe nhầm đó.”
“Thế à?” Vậy ra đó chỉ là tôi tưởng tượng ra thôi… Nhẹ nhõm thật.
“Nhưng chắc là chúng mình chỉ mua một cái quần ống thôi.”
“Quần ống? Ê này, chúng ta đang tìm đồ cho nam đúng không? Không phải váy hay là cái gì đó giống vậy đâu đúng không?”
“Ai biết gì đâu. Mà cái đó không quan trọng, lẹ lên nào.”
“Đừng có làm gì đáng ngờ đấy?! Chờ đã! Đừng có kéo!” Yuzu kéo mạnh tay tôi làm tôi phải chạy theo nhỏ.
Về những bộ đồ mà tôi bị bắt thử sau đó thì tôi xin phép giữ bí mật để bảo toàn danh dự nhé.