Tôi
khẽ nhắm mắt, rồi lại mở ra.
Bên ngoài, qua lớp rèm cửa mờ tối, tiếng mưa rơi như chút nước dồn dập ngoài cửa sổ vang vọng quanh tai tôi.
“Hôm qua khó ngủ thật đấy…”
Tôi vốn dĩ có lối sống lành mạnh, luôn dậy sớm hơn báo thức một chút, nhưng hôm nay tôi lại tỉnh dậy sớm hơn thường lệ.
Nghĩ về người ấy cứ khiến tôi bất an, nên cả đêm tôi cứ giật mình tỉnh giấc.
Cuối cùng thì ý thức của tôi đã trở nên tỉnh táo đến mức chả tài nào ngủ lại được.
“Không biết bây giờ Arata-san thế nào rồi nhỉ.”
Tôi lẩm bẩm, rồi ngồi dậy khỏi chiếc giường cỡ lớn có màn che.
Khác với tôi, người luôn được cha mẹ bao bọc trong sự ấm áp, Arata-san anh ấy có lẽ đang rất kiệt quệ, nằm bệt trên sàn hoặc ghế sofa thay vì giường.
Tôi, dù đã là học sinh cao trung, nhưng vẫn tự ý thức được rằng bản thân đang được người giám hộ bảo vệ. Nhưng còn Arata-san, một người trưởng thành, thì ai sẽ là người che chở cho anh ấy?
Tôi chợt nhớ lại hình ảnh của anh ấy trong lễ cưới sau khi chị gái tôi rời đi. Dù bạn bè, đồng nghiệp hay cha mẹ tôi muốn ngỏ ý giúp đỡ, anh ấy đều từ chối tất chảy rồi một mình đối diện với mọi thứ.
Dáng vẻ ấy, dù khuôn mặt chất chứa nỗi đau, nhưng vẫn gắng gượng tỏ ra mạnh mẽ khiến trái tim tôi đau nhói.
Mình phải đi thôi…
Ngay khi vừa nghĩ rằng ‘không thể để anh ấy một mình được’. Cơ thể tôi đã tự động di chuyển.
Tôi bước xuống giường, ngồi trước bàn trang điểm và bắt đầu chuẩn bị.
Sau một lúc, việc chuẩn bị dần hoàn tất. Tôi thoa son mà Himari đã giới thiệu, sau đó mím môi nhẹ để điều màu.
Tôi đeo thêm chiếc vòng choker đen mà Miu từng bảo rằng nó rất hợp với tôi.
Cuối cùng thì tôi đeo thêm đôi khuyên tai hình trái tim, một món quà đến từ Himari và Miu lên tai phải.
Làm như vậy, tôi có sẽ cảm giác rằng cả hai cô bạn đang tiếp thêm sức mạnh cho mình.
“Ừm, cố lên nào!”
Tôi khẽ gật đầu, đứng dậy và đi về phía bếp.
Khi bộ hẹn giờ tôi đặt vừa reo lên những tiếng đều đặn, tôi vội tắt nó rồi tắt luôn bếp.
“Đun như thế này là vừa rồi. Khi mang tới thì gia vị sẽ ngấm đều và vừa miệng.”
Tôi nếm thử món Nikujaga, cảm thấy hài lòng và có chút nhẹ nhõm. [note67023]
Dù đã làm món này nhiều lần đến mức thuộc lòng cả công thức, nhưng hôm nay, khi không được phép thất bại thì tôi lại cảm thấy hồi hộp đến lạ.
Tôi từng nghe chị gái nói rằng Nikujaga là món ăn yêu thích của Arata-san.
Bởi vì trong buổi hẹn hò đầu tiên của chị gái và Arata-san, tôi chính là người đã chuẩn bị cơm trưa cho cả hai.
Chị ấy nói rằng muốn tự tay nấu ăn cho người mình thực sự yêu, nhưng rồi lại đẩy việc đó sang cho tôi như một điều phiền phức.
Tôi đã có vài lần được chuẩn bị bento cho Arata-san nên khẩu vị của anh ấy tôi cũng nắm rõ.
Tôi bắt đầu xếp đồ ăn đã nấu vào hộp cơm hai tầng.
Tầng đầu là món Nikujaga, cùng cá hồi muối và trứng cuộn dashi có thêm hành lá mà tôi đã chuẩn bị trong lúc ninh thịt. Tầng thứ hai là cơm trắng, rắc thêm chút lá tía tô đỏ lên trên.
“Xong rồi.”
Tôi nắm chặt tay như để tiếp thêm tự tin.
Không biết anh ấy có ăn không nhỉ? Thậm chí không biết anh ấy có nhận nó không nữa.
Mang theo nỗi bất an đó, tôi rời khỏi nhà.
Bên ngoài trời đang mưa rất to.
Cô hầu lo lắng và đề nghị đưa tôi đi bằng xe hơi, nhưng vì nơi tôi sắp tới không phải là trường học nên tôi đã từ chối.
Thực tế là tôi đã nhờ họ ngừng việc đưa đón bằng xe hơi từ hồi còn học sơ trung rồi.
Dù vậy nhưng mọi người vẫn luôn lo lắng và hỏi han tôi.
Tôi cảm thấy mình thật may mắn và rất biết ơn về điều đó.
Còn đích đến của tôi, dĩ nhiên rồi, là nhà Arata-san.
Từ nhà đến ga thì tôi còn trụ được, nhưng khi đến ga gần nhà Arata-san thì gió mạnh lên trông thấy nên chiếc ô của tôi đã không chịu nổi mà gãy mất.
Mưa gió táp vào khiến quần áo tôi ướt sũng, màu sắc cũng nhanh chóng bị thay đổi.
Nhìn chiếc cặp màu xanh nhạt của tôi dần chuyển sang màu xanh đậm, tôi vội cởi chiếc áo len ra rồi bọc lấy hộp cơm bên trong.