Buổi sáng. Tôi lặng lẽ ngắm nhìn góc nghiêng của Arata-san khi anh ấy đang tập trung ăn bento.

Đôi môi quyến rũ, sống mũi cao thẳng, và những đường nét khuôn mặt khiến tôi gần như phải thở dài mỗi khi ngắm nhìn.

Đặc biệt là đôi mắt sắc sảo, mang lại sức hút trưởng thành mà không một ai cùng tuổi có được.

Bình thường thì anh ấy sẽ đeo kính, như để cố giấu đi nét quyến rũ ấy, nhưng ở nhà thì lại không.

Chính vì thế mà ánh mắt mang đầy vẻ quyến rũ ấy đã khiến nhịp tim tôi chẳng tài nào bình yên nổi.

Tôi lúc nào cũng phải rất vất vả để không bị anh ấy phát hiện ra điều này.

“Anh rể, tại sao anh lại đeo kính thường xuyên vậy ạ? Ở nhà em không thấy anh đeo nên chắc anh không bị cận đâu đúng không?”

Tôi buộc miệng nói ra điều mà bản thân đang thắc mắc.

Nghe câu hỏi của tôi, Arata-san dừng tay lại, đưa mắt nhìn về phía tôi.

“À ừ, là một cô gái. Nhưng thực ra anh chỉ vô tình nghe thấy từ vài cô gái vừa nhìn lén vừa bàn tán về anh thôi. Khi anh quay qua thì họ lại vội vàng chạy đi mất. Từ đó thì họ chỉ còn dám nhìn từ xa. Chắc anh đã làm họ sợ…”

Arata-san hồi tưởng lại, ánh mắt trở nên xa xăm.

Dù là ánh mắt trầm tư mà nó cũng quyến rũ nữa, nhưng nghe câu chuyện này thì tôi đã tin chắc rằng.

Mấy cô gái đó chắc chắn đều thích Arata-san.

Với ngoại hình đẹp và vóc dáng xuất sắc như này thì cảm giác khó tiếp cận cũng là điều dễ hiểu…

“À mà này Nene, sao em biết được những lời đó là do con gái nói vậy?”

“Hể, có lẽ là... Em hiểu được cảm giác của họ thôi…”

“Em hiểu được cảm giác đó thì có phải em cũng thấy anh đáng sợ không? Anh đeo kính luôn nhé? Vì là ở nhà nên anh đã hơi thoải mái quá.”