❀ Đầu hiệp thứ mười hai - phụ ❀

Sau khi kiểm tra nhật ký GPS, cậu có thể tìm thấy vị trí hiện tại của Banba. Anh ấy ở thành phố Susaki. Anh ta hiện đang ở toà nhà liền kế với tòa nhà do Tập đoàn Kakyuu sở hữu.

Cậu vượt qua các khán giả của Yamakasa và nhanh chóng đi đến chỗ Banba. Sau khi Lin bước tới tòa nhà, cậu bước nhanh lên cầu thang. Cậu cẩn thận kiểm tra từng phòng trên từng tầng, nhưng không thấy Banba đâu cả.

Cậu đi lên tầng cao nhất và mở cửa lên sân thượng.

Một người đàn ông đứng ở giữa sân thượng. Anh ta mặc một cái áo khoác happi màu trắng với shimekomi và cầm một thanh katana trong tay phải của mình. Cậu nhận ra ngay được từ đằng xa. Đó là Banba.

Trời, vậy là anh ta còn sống. Cậu khẽ thở dài. Cái áo happi của anh bị vấy bẩn trong máu, nhưng anh ấy có vẻ vẫn ổn.

Cậu nhìn xung quanh. Trên sân thượng của tòa nhà bên cạnh họ toàn là những gã mặc vest ngã trên mặt đất. Chúng là thuộc hạ của Tập đoàn Kakyuu. Từ việc quan sát xem chúng đã mất bao nhiêu máu thì hẳn chúng đã chết rồi. Đây có phải do Banba làm không? Vậy là sau khi chiến đấu với những kẻ đó ở đằng kia thì anh ta đã nhảy qua tòa nhà này?

Ngay khi đang cân nhắc điều đó, Banba nhận thấy được sự hiện diện của cậu và quay người về phía cậu.

“Ah, Lin-chan.” Anh nói với giọng vui vẻ thường ngày. “Cậu đang làm gì ở thấy thế?”

“Gì? Nghe này…”

Tôi đến đây để cứu anh đấy. Ông chú già đã yêu cầu tôi như thế.

Đó là khi cậu định nói với anh ấy câu trả lời đó. Cậu nhìn thấy một hình bóng phía sau Banba.

“Banba!” Lin hét lên. “Đằng sau –“

Một gã đứng lên từ đống núi thi thể trên sân thượng đằng kia. Gã dường như vẫn còn sống. Máu từ đầu đổ ra, và hắn run rẩy giơ súng lên. Gã sẽ bắn. Banba ngay lập tức vung kiếm lên. Có một tiếng súng. Anh đã cố gắng đỡ viên đạn bằng lưỡi kiếm của mình, nhưng anh đã vung nó chậm hơn. Lực của viên đạn còn mạnh hơn cả lưỡi kiếm, và thanh kiếm bị đánh bật trở lại. Banba đánh rơi thanh kiếm. Thanh kiếm bị đánh bay đến chân Lin.

Người đàn ông suýt thoát khỏi bờ vực của cái chết lại nhắm vào Banba một lần nữa, giờ anh chẳng còn vũ khí.

Lin lấy khẩu dao – súng lục dự phòng và giơ nó lên. Tuy nhiên, hiệu quả khẩu súng của cậu rất yếu nếu nó không nằm trong khoảng từ năm đến sáu mét. Có quá nhiều khoảng cách giữa cậu và gã đó. Ngay cả khi cậu thực hiện một phát bắn từ đây, khả năng cao là viên đạn sẽ không trúng gã đó. Và ngay cả khi cậu bắn trúng, đó sẽ không phải là một vết thương đủ chí mạng để ngăn cản gã. Cậu sẽ chỉ lãng phí những viên đạn mà mình có.

Mình nên làm gì đây? Cậu không thể suy nghĩ khi bị căng thẳng.

Banba nhận ra trong khi Lin đang do dự bóp cò.

“Này!”

Anh hét và giơ tay lên.

Banba đứng giữa Lin và gã đó. Anh đang trong khoảng mười mét cách gã đó. Từ chỗ anh có thể bắn gã đó.

Gã đó nổ súng lần nữa. Liến tiếp có tiếng súng nổ. Banba chạy sang một bên, né tránh làn đạn.

Lin nắm chặt con dao – súng lục trong tay phải và ném nó, trùng khớp với tốc độ của Banba.

Vũ khí được ném vào ngực của Banba. Đó là một cú ném vào trong chính xác. Banba bắt lấy nó bằng cả hai tay và đặt nó vào tay phải. Đó là hành động tương tự như khi anh bắt được cú ném từ vị trí chặn ngắn để ném vào chốt gôn 1. Anh quay tròn nửa vòng và giơ súng lên. Anh chĩa mũi dao về phía người gã kia và bóp cò.

Có ba tiếng súng vang lên.

Anh đã cố gắng bắn chí mạng vào tim gã kia một cách xuất sắc, và gã ngã xuống.

Banba thổi qua miệng khẩu súng lục và nhếch mép.

“…Cậu làm cái gì mà đứng đực cái mông ra thế?”

Lin chùng vai xuống.

‘Oissa! Oissa!’

‘Oissa! Oissa!’

Những người đàn ông mặc áo khoác happi giống như Banba đang khiêng kiệu của họ và hướng tới đích đến ngay trên đường phố phía dưới họ.

“Ahhh.” Banba gãi đầu và nhăn nhó. “Tôi sẽ không thể đến được với Yamakasa lúc này rồi.”

Anh vô cùng chán nản.

“Nó không phải là vấn đề gì lớn mà, đúng chứ? Nó sẽ lại đến năm sau thôi mà.”

Mặc dù cậu đã cố gắng khích lệ anh ấy, nhưng Banba chỉ bĩu môi. “Đó không phải là vấn đề.”

Banba đột ngột bắt đầu hát trong khi nhìm chằm chằm vào khoảng không đầy tiếc nuối. “Chúc tụng, Wakamatsu-sama ~”

“Bài gì vậy?”

“Đó là Iwaimedeta.”

"Ee-why-meh-deh-tah?"

“Đó là một bài hát của Hakata dành cho lễ kỷ niệm. Nó được hát ở lễ mở đầu của Yamakasa.”

“Những nhành cây và những chiếc lá nở rộ của Ngài đang lan rộng ~”

Anh ấy vừa ngâm nga những ca từ kỳ lạ của bài hát vừa vỗ tay. Khuôn mặt của anh trông thật cô đơn. Anh thực sự không thể chịu được việc không thể đến Yamakasa.

“… Tôi đói rồi.” Lin đề nghị sau đó. “Về nhà và làm chút ramen đi.”

Mình đoán là mình sẽ phải đãi hôm nay rồi.

“Bây giờ thì mọi người ơi! Cứ ăn uống cho thỏa thích đi nhé!” Jiro giơ cốc bia lên và cất giọng. “Vì bữa ngày hôm nay là Lin-chan bao hết đấy nhá!”

Jiro dẫn đầu, và tất cả mọi người trừ Lin đều đứng dậy khỏi ghế.

“Chúc mừng!” Khi nhìn họ cung ly Lin thở dài.

Vòng đấu loại bóng chày sân cỏ sẽ sớm bắt đầu, và vậy nên cũng có không ít đội tụ hợp cho việc này.

Họ đang ở một quán rượu bình thường trong khu vực. Họ có phòng riêng cho một nhóm đông nguời đã được đặt trước.

Rấ cả các chi phí cho buổi gặp mặt đều do Lin trả. Có chín thành viên của Tonkotsu, huấn luyện viên Genzo và Misaki. Lin phải tự mình trả tiền thức ăn và đồ uống cho mười một người. Thành viên lập được ít điểm nhất trong trận đấu phải thiết đãi mọi người như một hình phạt đã được đưa ra ở thời điểm trước khi trận đấu kết thúc đó.

“Xinn lỗi.” Banba gọi phục vụ. Từ lúc nào, cái ly của anh đã trở nên trống không. “Tôi có thể thêm bia tươi được không?”

“Ah, tôi cũng vậy.”

“Tôi cũng thế.”

“Làm ơn cho ba cốc bia tươi.” Sau khi giơ ba ngón tay lên, Banba liền chỉ vào menu.

“Cà sau đó có thể phục vụ chúng tôi tất cả món ăn được ghi trên trang này không?”

“Này, dừng lại, Ban-baka!” Lin bất giác cao giọng. Anh định ăn bao nhiêu thế? Cậu trừng mắt nhìn Banba. Sao anh ta dám lợi dung nhân lúc người khác phải trả tiền thế. “Kiềm chế chút coi.”

Mọi người tự mình tận hưởng; bên trong căn phòng riêng là một bầu không khí sối động từ đầu đến cuối. Banba và Yamato, ngồi ở giữa, và Jiro thì đặc biệt uống hết cốc bia này đến cốc khác với tinh thần hăng hái, hơi ngà ngà say. Mỗi lần họ gọi món Yamato đều nhân lúc hỏi thông tin liên lạc của mấy nữ phục vụ.

Ở cuối bàn, Enokida và Shigematsu đang thảo luận về công việc. Shigematsu ngồi bên phải Lin và Enokida đang ngồi đối diện cậu.

“Nó làm tôi nhớ đến.” Enokida hỏi hắn. “Tôi nghe nói người đứng đầu Tập đoàn Kakyuu đã chết?”

“Là do độc.” Shigematsu vừa trả lời vừa uống cạn ly shouchuu của mình. “Gã có một vài vết xước nhỏ dài không quá 1 cm trên động mạch cổ. Chất độc hẳn được dùng theo cách đó. Có suy đoán rằng thủ phạm là một sát thủ nữ.”

“Thật sao?” Lin đã bị sốc. Cậu không thể tin được có kẻ có thể giết Long Fang Wang một cách dễ dàng như vậy mặc cho gã có bao nhiêu vệ sĩ. Cô ta đã làm thế nào vậy?

“Anh nói đó là một vết cắt sao… Vũ khí gì vậy?” Cậu kinh ngạc nghiêng đầu. Để được ở một mình với Wang, người đó phải trải qua một quá trình kiểm tra cơ thể phức tạp. Vốn dĩ không thể mang vũ khí vào.

“Từ kết quả khám nghiệm tử thi, họ tìm thấy nitrocellulose[note37928] và toluen[note37929] trên miệng vết thương của gã.”

Enikida cười toe toét trước lời nói của Shigematsu. “Thành phần của sơn móng tay à.”

“Là nó sao?” Lin cao giọng. Các thành phần của sơn móng tay. Một vết cắt dài không đến 1 cm. Cậu đã biết vũ khí đó là gì. “Móng tay sao?”

Có nhiều hình dạng cho móng tay. Có hình ô van tiêu chuẩn, hình tròn, hình vuông và cả hình chóp nhon. Nếu có người nhúng đầu nhọn vào chất độc, chúng sẽ trở thành một thứ vũ khí giết người tuyệt vời. Và thoạt nhìn chúng sẽ trông như những cái móng tay bình thường. Không ai có thể đoán được những cái móng tay được trang trí dễ thương đó lại có thể được dùng làm vũ khí chết người. Gã không thể đổ lỗi cho bọn tay sai vì bỏ lỡ thứ đó.

“Sát thủ đó hẳn phải là một thứ gì đó rồi[note37930].” Enokida nhận xét đầy ngưỡng mộ.

Lin cũng gật đầu. Đó là một phương pháp đơn giản, nhưng nó mơ hồ một cách hoàn hảo. Cậu không biết ai đã thuê cô ta, nhưng không thể nhầm rằng cô ta là một nữ sát thủ có kỹ năng rất tốt.

“Xin lỗiii.” Banba lên tiếng. Anh gọi lại một phục vụ. “Tôi có thể uống thêm một cốc bia không!”

Lin vẻ mặt khó chịu, liếc nhìn anh ta rồi lầm bầm. “… Sao anh ta chẳng béo lên tí nào thế?”

Saitou ngồi bên phải Enokida. Ly của Saitou hầu như không được đụng vào, trái ngược với Banba, người không ngừng hạ cốc bia xuống. Biểu cảm của Saitou cũng tối tăm.

“Có chuyện gì thế, Saitou-kun?” Enokida lên tiếng. “Trông anh không được tốt cho lắm.”

“… Như thể tôi có thể tốt lúc này vậy.” Saitou trả lời cậu ta một cách chua xót. “Tôi suýt nữa bị giết bởi một tên sát thủ lần thứ hai trong ngày hôm nay đấy.”

“Đó là một thảm họa nhỉ.”

“Mặc dù, đó vốn là lỗi của cậu ngay từ đầu mà!”

“Và cậu cũng lôi tôi dính vào nữa.” Lin cau mày. Cậu phải dậy từ sáng sớm và phải chiến đấu với một tên sát thủ trên một chuyến tàu.

“Cảm ơn vì lúc đó.” Saitou tỏ vẻ hối lỗi và cúi đầu.

“… Bất cứ khi nào tôi nghĩ tới việc công ty sẽ vẫn truy lùng tôi đến suốt đời,” Saitou rơm rớm nước mắt và giọng nói run run. Anh ôm đầu bằng hai tay. “Tôi chẳng thể có tâm trạng để ăn uống chút nào.”

Enokida nói với anh để khích lệ trong khi câu ta vỗ nhẹ vào lưng Saitou.

“Đừng lo lắng mà.” Cậu ta cười toe toét. “Không phải tôi đã nói là tôi sẽ xử lý việc đó cho anh rồi sao?”

❀ Cuối hiệp thứ mười hai - phụ ❀

Khi cậu ta mở mắt ra thì có ánh sáng chiếu vào. Chúng tỏa sáng rực rỡ trên khuôn mặt của Yamamoto.

Một người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào cậu ta. Yamamoto không thể nhìn rõ không mặt của gã vì ánh sáng chiếu sau lưng gã, nhưng gã đeo một cái khẩu trang và có vẻ như là một bác sĩ. Cậu ta hình như đang trong quá trình phẫu thuật. Chắc hẳn cậu ta đang ngủ trên bàn mổ.

Tại sao mình lại ngủ ở đây? Đây là o giác sao? ... Ahh, đúng rồi. Bây giờ mình nhớ lại rồi, Yamamoto nhớ lại. Mình đã bị tai nạn. Khi cậu ta cố gắng chạy trốn khỏi việc kia, cậu ta đã bị một chiếc ô tô đâm vào. Cả người cậu ta bị đẩy mạnh dữ dội, và cậu ta trở nên choáng váng. Cậu ta đã bất tỉnh lúc nào đó. Cậu ta nhớ rằng bản thân đã bị đập đầu vào cửa sổ và máy từ đầu bắt đầu chảy ra. Với cơn đau dữ dội đó cậu tưởng rằng mình sẽ chết.

Cậu ta hẳn là đã được đưa vào xe cấp cứu và đưa đến bệnh viện.

Khi cậu ta mở mắt ra lần nữa, cậu ta đã nằm trên giường bệnh. Đó là những gì cậu ta nghĩ.

Tuy nhiên cậu ta không hề được như thế. Yamamoto đang ở trung tâm của một nhà khó rộng rãi vì một lý do nào đó. Cổ tay và mắt cá chân của cậu ta bị buộc lại với nhau, và cậu ta đang bò trên mặt đất như một con sâu bướm vậy.

Một người đàn ông đứng trước mặt cậu ta. Gã là một người đàn ông trẻ mà cậu ta không hề quen biết. Cậu ta có mái tóc màu bạc như cái nấm và tóc mái dài che mất nửa khuôn mặt.

“Chào đằng ấy.”

Khi cậu ta nhắc tới thì Yamamoto mới nhớ lại. Về công việc mà họ đã nhận được từ người môi giới vào cuối tháng sáu. Yamamoto đã nhậm lẫn mục tiêu và cuối cùng đã giết nhầm người.

“ – Vậy thì anh sẽ không phàn nàn gì về việc bị giết nhầm ở vị trí của người khác đâu, đúng chứ?”

Cậu nhóc trẻ thốt lên một câu nói khó tin được.

Ý cậu là gì? Yamamoto mở to mắt. Cậu đang mưu tính điều gì. Dù cố gắng tra hỏi nhưng miệng của cậu ta đã bị băng bịt kín lại. Cậu ta không thể nói được.

Một lúc sau.

“Xin lỗi vì đã để cho cậu đợi.”

Một người đàn ông khác xuất hiện. Từ những gì mà Yamamoto có thể quan sát có thể thấy người tới không phải là người Nhật. Anh ta là người châu Á.

“Này, Nguyên.” Tên đầu nấm nói với người tới. “Một người quen của tôi tình cờ bắt gặp cái gã mà anh đang tìm kiếm. Vậy nên họ đã giao gã cho tôi đấy.”

“Cậu đã giúp tôi rất nhiều.”

“Giờ thì anh có thể làm điều tùy thích với tên đó rồi.”

Người đàn ông tên Nguyên nhìn kỹ khuôn mặt của Yamamoto. “Chúng ta lại gặp lại nhau rồi, huh, Saitou.”

Saitou?

Là ai vậy? Yamamoto nghiêng đầu.

“Tôi đã gặp một khó khắn rất lớn nhờ vào tên sát thủ mà cậu thuê đấy. Tôi đã mặc áo chống đạn, nên tôi mới sống sót được, nhưng cái tên đã làm điều đó đã cho tôi mấy cái lỗ đấy… Nên đổi lại tôi sẽ làm thương tổn cậu thật tốt rồi mới giết cậu. Chuẩn bị cho tốt đi.”

Người đàn ông dễ dàng bê thân hình của Yamamoto lên. Sau đó, người đó rời khỏi nhà kho và đưa cậu ta lên một chiếc xe màu đen đậu bên ngoài.

Nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ ô tô, đôi mắt của Yamamoto trừng như sắp rớt ra ngoài vì kinh ngạc.

Thằng cha nào đây?

Cậu ta đị bị sốc khi nhìn thấy khuôn mặt của mình. Thứ phản chiếu là một người hoàn toàn khác. Nhưng bằng cách nào? Trang điểm đặc biệt? Phẫu thuật thẩm mỹ? Khi nào?

Cậu ta ngay lập tức có một suy nghĩ. Có thể là lúc đó? Cuộc phẫu thuật kia liệu có phải là phẫu thuật thẩm mỹ hay không?

Yamamoto tái mặt.

Người đàn ông kia có liên quan gì đó với cái gã tên Saitou này. Một sự liên quan mà cậu ta phải chết. Và người này đang nhắm tới Yamamoto hiện là Saitou đó. Cuối cùng thì cậu ta cũng nhận ra rằng mình đang ở trong tình huống tồi tệ nhất.

Không, đây là hiểu nhầm mà thôi. Tên tôi không phải là Saitou. Anh nhầm người rồi. Đừng có giết tôi mà. Mặc dù cậu ta cố gắng hét lên nhưng miệng cậu ta đã bị bịt kín nên cậu ta không thể làm điều đó. Nhưng Yamamoto vẫn cố gắng lắc đầu nguầy nguậy.