Đầu hiệp thứ mười một – phụ

Lin nằm ngủ trong phòng khám vô trùng tại phòng khám thẩm mỹ Saeki. Khi cậu tỉnh dậy, thứ ngày đã thay đổi và trời đã rạng sáng.

“… Ahh, ngủ thật ngon.”

Cậu đứng dậy khỏi giường và vươn hai tay lên. Cậu ấy dường như cũng đã phục hồi thể lực của mình. Cơ thể cậu nhẹ hẳn đi nhờ thuốc giảm đâu. Cậu đã có thể cử động chân tay một cách dễ dàng.

“Vết thương của cậu thế nào rồi?”

Saeki thò đầu vào trong phòng.

“Chúng ổn rồi. Cảm ơn bác sĩ nha.” Bên cạnh việc chuẩn bị một cái xác cho cậu, anh còn băng bó cho cậu. Cậu đã mắc nợ anh ta.

“Không việc gì quan trọng hơn sức khỏe của cậu đâu.” Saeki cười với cậu. “Vì cậu mới bị thương xong, nên đừng làm việc quá sức nhé.”

Đúng lúc đó thì điện thoại di động của Saeki đổ chuông.

“Xin chào?... Ah, Genzo-san à. Hở? Banba-kun? Cậu ấy có tới đây đâu.” Saeki liếc nhìn sang cậu khi anh ta nói điều này. “Lin-kun vẫn ở đây… Hở? Không, không phải là xác cậu ấy. Cậu ấy còn sống mà.”

Bọn họ đang nói cái gì vậy? Lin nghiêng đầu.

Saeki nói với ông ấy, “hãy đợi một chút. Tôi sẽ để cậu ấy trả lời cuộc gọi ngay bây giờ”, và đưa điện thoại di động cho cậu.

Cậu cầm lấy và áp vào tai. “Có chuyện gì thế, ông chú?”

‘Lin!’ Ông ấy hét lớn đến mức tưởng chừng như sẽ làm thủng mành nhĩ của cậu. ‘Cậu còn sống sao!’

“… Ha? Chà, yeah, là tôi. Vẫn như bình thường.”

‘Tôi nhận được một bức ảnh cậu bị tra tấn, vậy nên tôi nghĩ cậu đã…’

Yeah, cậu gật đầu. Vậy là ông ấy đã nhìn thấy cái xác đó?

“Đó là nhờ Mar đấy.”

Cậu ấy giải thích mọi thứ đầy đủ. Rằng cậu đã chiến đấu với một tên sát thủ giống như ninja. Rồi cậu bị bắt cóc bởi một cặp hai người đàn ông đột nhiên từ đâu bất ngờ xuất hiện. Và may mắn thay, Martinez đã tới chỗ đó, và cậu đã trốn thoát được. “- Sau đó thì tôi được bác sĩ điều trị và nghỉ ngơi ở chỗ này.”

‘Cậu không nhìn thấy Banba sao?’

“Không, tôi không thấy. Có chuyện gì sao?”

Đến lượt Genzo giải thích chuyện gì đã xảy ra.

Theo lời của ông ấy thì có kẻ đã dùng cái xác giả của Lin để dụ Samurai Niwaka ra.

“Đó không phải rõ ràng là một cái bẫy sao?”

Đây có phải là do Tập đoàn Kakyuu? Hay là do tên Ninja Submarine đó?

‘Tôi đã rất cố gắng rồi. Tôi đã bảo là cậu đã chết rồi, vậy nên sẽ chỉ vô nghĩa nếu đi cứu cậu. Và dù thế thì cậu ta vẫn đi. Để có thể lấy được cái xác của cậu.’

Tại sao anh ta lại làm cái thứ ngu ngốc như vậy? – Cậu chậc lưỡi và cau mày trầm tư. Lẽ ra anh ta nên từ bỏ việc đó. Không, hay là do mình chỉ là một tên đần? Lin cắn vào môi. Bởi vì cậu đã mắc sai lầm và để bị bắt, cậu đã khiến Banba gặp nguy hiểm.

‘Và cậu ấy vẫn chưa trở lại. Tôi không thể liên lạc với cậu ấy.’

Chẳng lẽ anh ta bị giết rồi? Cậu có một linh cảm xấu về điều này.

“… Được rồi. Cứ để Banba cho tôi. Tôi sẽ đi tìm anh ta.”

‘Cậu biết anh ấy ở đâu sao?’

“Tôi có một người dẫn đường đấy.” Cậu đã đeo cái móc dây hình nhện lưng đỏ vào điện thoại di động của Banba. Nó có thể cho cậu biết Banba đang ở đâu.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, cậu lấy điện thoại di động của mình ra và gọi cho Enokida.

Lại là căn phòng quen thuộc này. Banba nghĩ.

Đó là một căn hộ cho thuê rộng rãi, trống rỗng và chẳng có đồ vật nào bên trong cả. Không có cửa sổ, và những bức tường đều cách âm. Có có một số vệt ố màu đen đỏ ở đây và ở đó trên sàn nhà cùng với những cột nhà màu trắng. Chúng có lẽ là những vệt máu. Banba đã tới đây một lần vào năm ngoái. Đây là căn phòng tra tấn trong tòa nhà mà Tập đoàn Kakyuu sở hữu ở thành phố Susaki.

“… Mình bị trói rồi.”

Anh ta nói chuyện với chính mình với một góc của trong tầng này mà chẳng có ai khác ở xung quanh.

Suy nghĩ của anh đang hướng tới lễ hội Yamakasa. Bây giờ là mấy giờ nhỉ? Anh đã giấu điện thoại di động trên người, nhưng không thể di chuyển nên anh không thể kiểm tra thời gian.

“Mình đoán là cái kiệu của đội mình đã khởi hành rồi…”

Trừ khi anh có thể rời khỏi chỗ này ngay lập tức nếu không anh sẽ không đến kịp Oiyama. Tuy nhiên Banba đã bị trói lại. Tay chân của anh đều bị trói bằng dây và bị buộc chặt cào cột. Bên ngoài căn phòng có một gã được trang bị vũ trang canh chừng. Gã đó đang giữ thanh katana của Banba. Anh ngồi xếp bằng trên sàn, vừa định bỏ cuộc thì có chuyện xảy tới.

Anh nghe thấy tiếng động từ bên ngoài phòng; tiếng kêu của cái gã đang canh chừng. Tiếp theo đó cánh cửa mở ra và một người đàn ông khác xuất hiện.

“Cậu chính là cái người-“

Đó là tên sát thủ mà anh đã chiến đấu ở công trường. Chiếc khăn màu đen che miệng, che đi khuôn mặt. Hắn đang cầm một thanh kiếm ninja đẫm máu bằng tay phải của mình. Hắn đến gaàn Banba và vung kiếm xuống.

Hắn cắt dây trói cho anh. Anh đã được tự do. “… Tại sao cậu lại giúp tôi?”

“Mục tiêu của tôi là giết anh.” Hắn dửng dưng trả lời. “Tôi sẽ không thể giết anh nếu anh chết được.”

Hắn ném thanh katana cho Banba.

“Đấy.”

Anh nhận lấy nó và bỏ bao kiếm vào chiếc sarashi quấn quanh eo. “Cảm ơn cậu.”

“Mau rời khỏi chỗ này đi. Chạy mau.”

Người đàn ông hất cằm yêu cầu anh di chuyển.

Người canh gác đã ngã xuống trước cửa. Gã đã bị giết.

Ngay khi anh bước qua cái xác và rời khỏi phòng. Họ đụng phải những tên thuộc hạ của Tập đoàn Kakyuu đang đi tới từ cầu thang. “Chúng đây rồi, huh.” Hắn chậc lưỡi.

Những gã kia đã chú ý đến họ và la lên.

“M-mày đang làm cái quái gì thế, tên khốn!”

“Mày thả cho tên đó đi sao?!”

“Hey! Tên Samurai Niwaka đã trốn thoát rồi!”

Tên ninja ném shuriken vào những gã đang cố gắng kêu cứu. Hắn ném một, hai, và sau đó là ba cái shuriken. Tuy nhiên chúng thậm chí còn chẳng sượt được qua kẻ thù. Tất cả đều bay vào trần hoặc tường.

“… Cậu rất tệ trong mấy vụ nhắm trúng mục tiêu à?”

Khi Banba lẩm bẩm thì người đàn ông bên cạnh nghiến răng với anh. “Câm cái mồm của anh lại!”

Hắn lại ném. Chúng chẳng trúng phát nào. Trong lúc đó những đối thủ của họ đã thực hiện phản công lại. Chúng rút súng ra và bắn.

Cả hai chạy lên tầng tiếp theo khi né đạn.

“Cậu nhắm vào đâu thế?!” Banba chế nhạo hắn khi nhưng tiếng súng nổ xung quanh họ. “Cái đồ ninja vụng về!”

“Câm mồm!” Người kia gắt lại. “Tôi chỉ không giỏi với mấy cú ném lần đầu thôi!”

“Cậu còn chẳng thể ném vào vùng strike nữa là!”

“Cứ nhìn tôi đi! Tôi sẽ làm tốt hơn cho mà coi!”

“Đến lúc đó thì ván đấu kết thúc rồi!”

Họ leo lên cầu thang, tranh cãi suốt lúc đó. Bọn thuộc hạ đuổi theo sau.

Khi họ đi đến tầng cao nhất, có một lối ra sân thượng. Kẻ thù kêu gọi quân tiếp viện tới, và số lượng của chúng cứ tăng lên. Tất cả đều nổ súng trấn áp một cách không thương tiếc. Họ bị tấn công bởi cả một làn mưa đạn. Cả hai nhanh chóng đột nhập lên sân thượng và khóa trái cửa. Cánh cửa dày chắn lấy đạn.

Bây giờ đã là bình minh. Họ nhìn quanh khu vực sân thượng. Tòa nhà gần với điểm đến của Yamakasa. Trên con phố ngay bên dưới họ, nhóm đầu tiên đang đi tới đích đến và đang tập trung hết sức lực của họ để vượt qua chặng đường di chuyển.

‘Oissa! Oissa!’

Có những tiếng hò hét say mê của những người đàn ông, tiếng cổ vũ và vỗ tay của khán giả, và tiếng nước bắn tung tóe. Họ có thể nghe thấy những âm thanh đó ngay cả từ tầng trên cùng của tòa nhà. Banba chờ đợi các cuộc tấn công của kẻ thù ngừng lại trong khi lắng nghe sự hối hả và nhộn nhịp của Yamakasa át đi tiếng súng.

‘Oissa! Oissa!’

Những tiếng hò reo trở lên lớn hơn. Cùng lúc đó họ nghe thấy tiếng bước chân của kẻ thù.

“Chúng tới rồi.”

Người đàn ông rút thanh kiếm ninja của mình ra và đứng dậy. Banba cũng vung kiếm.

Cánh cửa bị đạp đổ và một đám đông những kẻ mặc đồ đen đứng đầy trên sân thượng.

Sau khi bị tấn công bởi một tên sát thủ, anh đã quyết tâm bỏ công việc bán thời gian của mình. Anh định trốn trước khi tên sát thủ tiếp theo lộ diện. Tuy nhiên người quản lý đã nói với anh ấy rằng, “chúng tôi hiện đang rất thiếu người, vậy nên cậu có thể vui lòng đến làm nốt hôm nay được không?” và vậy nên Saitou mới miễn cưỡng đi làm. Shigematsu sẽ đến đón anh sau khi anh đến giờ về nhà.

Âm thanh vang lên, biểu thị cho một khách hàng đã bước vào. Saitou chuyển ánh mắt của mình từ hệ hàng sang cánh cửa tự động. “Chào mừng quý khách.”

Người đàn ông bước vào cửa hàng tiện lợi; không có một khách hàng nào ở xung quanh cả. Hắn mặc một bộ vest và đeo kính râm. Saitou mỉm cười khi nhìn thấy người đàn ông quen thuộc. “Ah, Gondo-san, chào anh.”

Mặc dù hắn bình thường sẽ mặc áo khoác, nhưng hôm nay thì không. Có lẽ hắn không thể chịu đựng được nổi cái nóng nực của những ngày giữa tháng bảy.

Ngay khi cậu định gửi lời cảm ơn cho hắn về việc ngày hôm trước.

“Cho tôi xin lỗi.” Gondo tiếp cận Saitou và nói, “đây chỉ là vì công việc mà thôi.”

“-Hở?”

Gondo đang cầm một thanh kiếm trên tay phải. Hắn vung nó xuống về phía Saitou.

“Uwaaah”

Anh lập tức né tránh. Mắt anh như trố ra. Cái chuyện gì mà xảy ra đột ngột thế kia?

Gondo lại tấn công.

“Eh, đợi đã. Sao anh lại đột ngột-“

Người đàn ông đã cứu mạng anh ra khỏi một vụ trộm hôm trước bây giờ lại đang cố giết Saitou. Anh không thể hiểu việc này. Việc này là sao? Người này là một sát thủ? Anh ta có liệu có phải sát thủ từ Murder Inc. không?

Mình phải trốn thoát. Saitou lao ra khỏi cửa hàng và chạy đi.

Ai đó, cứu tôi với. Anh gọi một cách ngẫu nhiên. Lần đầu anh gọi điện cho Banba. Tuy nhiên anh ấy không nhấc máy. Sau đó anh gọi cho Lin. Cậu ấy cũng không trả lời.

“Làm ơn cứu tôi với. Tôi đang bị truy sát bởi một tên sát thủ!”

Cuối cùng anh cũng cố gắng có thể gọi được cho Jiro nhưng cuối cùng anh lại bị từ chối. ‘Xin lỗi ~. Cả chân tay tôi đều bị vướng lúc này rồi.’

Người tiếp theo mà anh gọi, Martinez, cũng nói, ‘xin lỗi. Tôi đang phải làm một việc ngay lúc này.’

Mình nên nhờ ai giúp đỡ đây? Shigematsu? Yamato? Hay là Saeki? Anh cân nhắc trong lúc chạy. Chính lúc đó. Anh nhìn thấy một mái tóc vàng hình nấm băng qua lối đi dành cho người đi bộ phía bên kia đường.

Là Enokida.

Khi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc anh đã suýt rơi nước mắt. Saitou giơ tay và chạy đến chỗ cậu ta. “Enokida-san!”

“Ah, không phải là Saitou-kun sao.” Enokida dừng lại. “Sao anh vội vàng thế?”

“Làm ơn cứu tôi với! Có một tên sát thủ đang tuy đuổi tôi!” Anh quay lại sau khi hét lên. Anh nhìn thấy Gondo ở phía bên kia của lối đi dành cho người đi bộ. “Gyaaa! Hắn đuổi tới rồi!”

“… Geh, anh đang đùa à.”

Enokida cau có.

“Ah, tôi đang bận nhé, nên tôi sẽ để anh ở đây thôi.” Enokida quay lưng lại sới Saitou và bỏ chạy.

“Chờ đã! Đừng có bỏ tôi ở chỗ này!”

Anh vội vàng đuổi theo. Không hổ danh là người đánh bóng thứ nhất trong đội của họ, cậu ấy rất nhanh nhẹn. Để không bị bỏ lại Saitou điên cuồng chạy theo cậu ta.

Enokida quay lại đối mặt với anh khi họ đang chạy. “Sao anh lại đi theo tôi thế?”

“Xin đừng bỏ tôi lại màààà! Hơn nữa, đây không phải là lỗi của cậu ngay từ đầu saoooo!”

“Không, việc này không liên quan gì tới tôi cả!”

Saitou đuổi theo Enokida đang chạy trốn. Và Gondo đang đuổi theo Saitou.

Khi họ đang chạy trên con phố dọc theo Canal ở Nakasu.

“Ah! Genzo-san!”

Anh nhìn thấy Genzo ở phía bên kia đường. Ông ấy đang kéo xe thức ăn.

“Gen-san, cứu với! Ai đó đang tới kìa!” Enokida chạy đến chỗ Gondo.

“Điều gì khiến hai cậu vội vã đến thế?”

Saitou bắt kịp họ và giải thích chi tiết, nhanh chóng nói. “Tôi đã cố gắng gọi cho Banba và mọi người để được giúp đỡ, nhưng tôi không thể liên lạc được…”

“Việc đó cũng không ngạc nhiên được. Banba và Lin đang trong một vụ lúc này.”

“Khônggg.” Saitou đau buồn với giọng nói thảm hại.

“Có phải sát thủ là cái tên đằng kia không?”

Genzo chỉ. Gondo đã bắt kịp bọn họ.

Saitou gật đầu. “Chúng ta phải nhanh chóng rời đi-“

Anh chỉ mà một nhân viên cửa hàng tiện lợi bất lực, người từng bị gọi là sát thủ. Bên cạnh là một thanh niên đầu nấm không thích hợp chiến đấu và chỉ ở trong nhà. Và cuối cùng là một ông chú sẽ bị mỏi lưng mỗi khi ông ấy hoạt động dù chỉ một chút. Ngay cả khi cả ba hợp lại, họ cũng khôn thể đối đầu với cái gã kia.

Giá như mà Banba hay Lin ở đây.

Ngay khi anh nghĩ như thế.

“Hãy để đó cho tôi.” Genzo kéo tay áo phông lên. “Tôi sẽ là người pinch-hit.”

Hôm nay là ngày nghỉ

một – lần – một – tuần của quán bar mà Jiro mở, Babylon. Trong khi đó là một ngảy nghỉ ở quán bar với hắn, thì với tư cách là một người báo thù hắn làm việc mọi ngay trong năm.

“Em đã hiểu chưa Misa-chan? Chúng ta sẽ hành động chính xác như những gì anh đã nói với em nhé. Các mục tiêu là một nhóm hai người, vậy nên đừng mất cảnh giác đấy.”

“Em biết rồi mà.”

Misaki bực bội trả lời.

Hắn nắm tay cô bé đến nơi đã chỉ định. Khi họ đang đi bộ thì họ đi đang ngang qua những người đàn ông trong những chiếc áo khoác happi dày.

“Quên không nghĩ tới, hôm này là Oiyama mà, nhỉ? Nghĩ tới Yamakasa là anh lại nhớ đến G.G.”

“G.G là ai?” Misaki ngước nhìn mặt Jiro và hỏi.

“Anh ta là một sát thủ. Đây chỉ là những gì mà anh nghe được, nhưng rõ ràng anh ta là một tay sát thủ kỳ cự trên con phố này từ rất lâu rồi. Anh ta bị thương ở lưng lại Yamakasa và đã nghỉ hưu cách đây ba mươi năm rồi.”

“Anh ta có mạnh không?”

“Tất nhiên rồi.”

“Anh ta mạnh hơn hay Zen-chan mạnh hơn?”

Zen-chan là người quen của hắn, Zenji Banba.

“Hmmm…” Jiro nghiêng đầu suy nghĩ điều đó khi anh vuốt râu. “Anh tự hỏi đó sẽ là ai… Đây là một câu hỏi khó đấy. Ngay cả khi em hỏi anh rằng ‘giữa Ichiro và Bass thì ai tuyệt vời hơn?’ Anh cũng không thể đưa ra câu trả lời được đâu.”

“Em không hiểu.”

“Ý anh là cả hai đều là những cầu thủ tuyệt vời.” Jiro mỉm cười. “Samurai Niwak và G.G đều là những sát thủ điêu luyện. Họ không thể so sánh được.”

“Uh-huh.” Misaki thì thầm.

Họ quay lưng lại với thành phố Nakasu, rồi băng qua cầu Haruyoshi và đi tới Tenjin.

“Có hai nguồn gốc có cái tên của G.G.”

Để giết thời gian, Jiro tiếp tục với cuộc nói chuyện vu vơ.

“Hiển nhiên người đàn đông đó được sinh ra với một khuôn mặt trông già nua. Vậy nên những người bạn của anh ta đều gọi anh ta là ‘ông già’ (jii-jii). Và trước khi anh ta biết mình được gọi là ‘jii-jii’. Đó là nguồn gốc đầu tiên cho cái tên của anh ta.”

“Vậy cái còn lại là gì?”

“Đó là tên viết tắt của anh ta.” Jiro nháy mắt. “Tên viết tắt của Genzo Goda.”

“… T-tuyệt vời.”

Hơi thử của Saitou nghẹn lại trong cổ họng.

Trận chiến được định đỏa chỉ trong chốc lát. Genzo nhanh chóng thực hiện một cú đấm vào ngực của Gondo. Ông di chuyển nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi với một ông già ở độ tuổi sáu mươi.

Ông ấy rốt cuộc là ai vậy? Người đàn ông Genzo này. Saitou đứng yên tại chỗ trong sự sửng sốt và sợ hãi.

“Đó là sát thủ huyền thoại G.G của ông chú sao.” Miệng Enokid cong lên. “Có vẻ như ông vẫn chưa suy giảm tay nghề nhỉ.”

“Cậu không thể nói câu nào ngoài việc khen tôi như thế à.”

Genzo lau má, hơi ngượng.

“Eh? Genzo-san, ông là sát thủ sao?”

Saitou không hề biết.

“Đó là một câu chuyện từ rất lâu rồi.” Sau khi trả lời anh, ông chuyển hướng nhìn sang Gondo. “Và, chúng ta nên làm gì với anh bạn này đâu?”

Gondo đang khuỵu gối. Hắn dường như đã mất hết ý chí chiến đấu.

“Sao không giết tên đó nhỉ?” Enokida cười toe toét.

“Ch-chờ đã.”

Saitou nhanh chóng ngăn họ lại.

“Sự thật là… Người này trước đây đã từng cứu tôi.”

Saitou kể cho họ nghe về ngày xả ra vụ cướp.

Hắn không phải là một người xấu. Khi hắn cố gắng giết Saitou trước đó, hắn cũng đã xin lỗi. Vậy có nghĩa là hắn không muốn làm điều này. Dù sao đó cũng là điều mà anh nghĩ.

“Vậy thì sao không kể cho chúng tôi nghe nhỉ.” Sau khi anh kể chuyện ông ấy đã hỏi Gondo. “Tại sao cậu lại nhắm tới người này?”

Gondo thành thật trả lời câu hỏi của mình. “Tôi đã được yêu cầu bởi một người mà tôi đã mắc nợ.”

George Gondo vốn là một người làm công ăn lương bình thường. Hắn có một người vợ xinh đẹp và một cô con ái. Họ sống trong một ngôi nhà riêng và có một con chó corgi. Họ là một gia đình bình thường, sung túc và hạnh phúc.

Và việc đã phá hủy hạnh phúc đó đã xảy đến chỉ cách đây khoảng một năm trước. Họ phát hiện ra sự bất trường trong trái tim của đứa con gái bảy tuổi của mình. Tên căn bệnh đó là bệnh cơ tim hạn chế[note37915]. Khi tìm hiểu họ phát hiện ra rằng cần phải có một số tiền rất lớn để điều trị, và có rất ít gia đình bệnh nhân nào có thể tích góp được số tiền đó.

Phải có một công việc nào đó ngoài kia để có thể kiếm được tiền cho việc này. Nếu hắn có thể kiếm được một số tiền lớn thì hắn không quan tâm dẫu hắn phải phạm phải pháp luật để làm điều đó. Vì lợi ích của con gái mình, hắn sẽ làm bất kỳ công việc bẩn thỉu nào. Và với ý định đó hắn đã tìm tới UndergroundJobs.com.

Trên trang web có vô số bài đăng về tội phạm: yêu cầu giết người, đơn đăng ký thành viên cướp ngaan hàng và giao dịch ma túy. Hắn đã mở một bài đăng. Với tiêu đề là ‘làm ơn hãy giết chúng đi’, người đăng bài giải thích rằng họ muốn người bà của mình bị giết vì y tá cảm thấy bà ta thật khó chịu khi bà ấy bị mất trí nhớ. Phần thưởng đó là 500,000 yên. Và đó là công việc đầu tiên của Gondo với tư cách là một sát thủ.

Hai tháng sau khi hắn bỏ công việc làm công ăn lương và bắt đầu hành nghề sát thủ. Tình trạng của con gái hắn trở nên tồi tệ hơn. Bác sĩ nói với hắn rằng cô bé chỉ còn một năm nữa. Họ cần cô bé phải phẫu thuật sớm nếu không cô bé sẽ không thể cứu được nữa.

Hắn không còn thời gian để tiết kiệm dần dần. Hắn đã loay hoay không biết phải làm gì trong suốt mùa đông năm trước. Vào chính khoảng thời gian đó một người đàn ông đã tiếp cận Gondo. Anh ta là một thanh niên tên Naoya Nitta, người tự gọi mình là một người tư vấn sát thủ.

Gondo đã thảo luận về công việc với anh ta. Sau khi nghe hắn nói, Nitta đã nhẫn tâm nói ra sự thật cho hắn biết.

‘Với anh, người không có tài năng đặc biệt nào trong việc ám sát, làm một sát thủ bình thường sẽ chỉ giúp anh kiếm được thu nhập hàng năm khoảng từ 15,000,000 đến 20,000,000.’

Gondo vô cùng nản lòng. Hắn cảm thấy tuyệt vọng.

Tuy nhiên, Nitta đã nói thêm.

‘Vậy nếu như anh muốn tiết kiệm được 100,000,000 yên. Hãy cử để đó cho tôi. Tôi sẽ đáp ứng nhu cầu của anh.’

Anh ta là một người đàn ông đáng ngờ. Nitta mặc một bộ quần áo sang trọng như kính gọng bạc, áo khoác đẹp đẽ và quần chino, nhưng anh ta vẫn còn trẻ tuổi. Liệu mình có thể tin tưởng người này không?

Tuy nhiên hắn đã không có thời gian để lo lắng về điều đó. Gondo đã ký hợp đồng với nhà tư vấn.

Nitta đã đưa ra lời chỉ dẫn đầu tiên của anh ta, ‘từ bây giờ khi anh làm công việc này, hãy mặc những bộ đồ này’, đồng thời đưa ra một bộ vest và chiếc áo khoác

trench coat.

‘Có một sát thủ tên G.G, người đã hoạt động ở thành phố này từ rất lâu rồi. Người đó là một kona-otoshi với kỹ năng sát thủ có cấp độ được đồn đại là mạnh nhất trong lịch sử, nhưng người này đột nhiên lại biến mất mười năm trước. Hiện tại, có rất nhiều suy đoán về việc liệu có phải người này đã bị giết hay đã trốn ở đâu đó. Thương hiệu của G.G chính là cái áo khoác trench coat màu be, và luôn mặc nó bên ngoài bộ vest của mình.’

Cậu đang đùa tôi sao. Gondo thì thầm.

‘Thay vào đó. Kể từ ngày hôm nay anh sẽ giả mạo làm G.G. Anh sẽ giả làm G.G và nhận công việc. Xét cho cùng, đó chính là sát thủ mạnh nhất trong lịch sử. Yêu cầu với phí trả lớn sẽ đến với anh.’

Khi bắt đầu đóng giả làm người kia, chắc chắn hắn sẽ nhận được những công việc khá khó khăn. Vì hắn không có kỹ năng hay tài năng nào và chỉ có thể giết những người già yếu, hắn không nghĩ bản thân có thể thực hiện các công việc của đẳng cấp kona-otoshi một cách thành công. Khi hắn nói ra mối quan tâm của mình một cách thẳng thắn,

‘Không sao đâu. Anh không phải làm bất cứ việc gì cả. Ví dụ như với anh, đóng giả G.G thực hiện một yêu cầu ám sát với số tiền là 10,000,000. Anh có thể trả cho tên sát thủ khác là 5,000,000 để thực hiện vụ ám sát đó. Dù sao thì có rất nhiều sát thủ lành nghề lại rẻ tiền ở thành phố này. Và anh có thể kiếm được lợi nhuận từ số tiền dư đó. Nó cũng giống như chứng khoán vậy.’

Và thực tế, kế hoạch của Nitta đã thành công. Hắn đã tiết kiệm được 50,000,000 yên chỉ trong nửa năm. Thật là một nhà tư vấn đáng kinh ngạc. Gondo rất ngưỡng mộ. Và tin đồn về Gondo bắt đầ lan rộng. Và ngay cả cái tên của hắn là George Gondo cũng chỉ là giả mạo, như cách mà Nitta đã hướng dẫn hắn tự gọi mình.

‘Nếu anh thành công đưa danh tiếng của mình ra bên ngoài thì anh sẽ nhận được sự chú ý đến từ các tổ chức. Các tổ chức đó sẽ trả cho anh một số tiền lớn đến mức anh có thể trả tiền phẫu thuật cho con gái mình và còn có thể chi trả một số tiền lớn để đi vòng quanh thế giới để kỷ niệm cho sự phục hồi của cô bé mà vẫn còn dư dả.’

Vậy là Gondo đã mù quáng tin lời của Nitta.

Và sau đó một tuần. ‘Một công việc lớn đang tới đây. Đó là một nhóm mafia đa quốc gia được gọi là Tập đoàn Kakyuu. Họ đã yêu cầu anh. Khoản thanh toán trước là 100,000,000 yên. Anh sẽ đạt được mục tiêu của mình với số tiền này.’

Ngay từ ban đầu Gondo không hề có ý định giết Samurai Niwaka. Mục tiêu của hắn chỉ là khoản thanh toán trước kia. Tuy nhiên, nếu hắn chỉ lấy khoản thanh toán trước vả bỏ chạy, hắn sẽ bị truy lùng bởi Tập đoàn Kakyuu. Vậy nên trong những ngày vừa qua Gondo đã di chuyển khắp các trang web khác nhau để thu thập thông tin và đưa tiền thưởng cho Samurai Niwaka trên các trang web ngầm để đánh lừa Tập đoàn Kakyuu.

Đó là những ngày đã qua của hắn cho đến tận hôm nay. Samurai Niwaka đã bị bắt bởi Tập đoàn Kakyuu. Chiếc vòng đeo trên mắt cá chân của hắn đã được mở khóa. Và giờ hắn đã đạt được số tiền như ý muốn của mình, hắn không cần phải giả vờ là G.G nữa. Hắn đã cở bỏ chiếc áo trench coat đó.

Vào lúc bình minh, Gondo đã nói chuyện điện thoại với Nitta và gửi lời cảm ơn đến anh ta. ‘Nitta-san, cảm ơn rất nhiều. Tôi có thể đạt được số tiền mục tiêu cuar mình tất cả đều nhờ cậu.’

[ Tôi rất vui khi được nghe điều đó. Bây giờ anh có thể cứu con gái mình rồi.]

Và rồi Nitta chuyển chủ đề.

[ Nhân tiện đây, tôi có một việc cho anh…]

Bị thúc đẩy bởi căn bệnh nan y của con gái để tiết kiệm tiền cho cuộc phẫu thuật, hắn đã trở thành một sát thủ. Với sự giúp đỡ của một gã, hắn đã đóng giả làm G.G và kiếm được số tiền khổng lồ. Và người đã giúp đỡ hắn đã yêu cầu hắn ám sát Saitou. Cả ba người vây quanh Gondo, để hắn giải thích chi tiết câu chuyện của mình và lắng nghe nó.

“Tôi hiểu rồi. Ra là như vậy.” Genzo càu nhàu.

Và đối với Saitou, người với mạng sống của mình bị nhắm đến, anh cũng không thể trách Gondo.

Nhưng họ không thể tình hình như thế này. Gondo nhận nhiệm vụ ám sát Saitou. Hắn phải trả ơn. Nhưng họ không thể để Saitou bị giết được.

Chúng ta nên làm gì đây? Khi anh đang bối rối không biết phải làm gì.

“Tôi có ý tưởng này.” Enokida vui vẻ nói. “Sự thật là cũng có những sát thủ khác cũng đang tìm kiếm Saitou-kun đấy.”

Họ chính là sát thủ của Murder Inc..

“Nếu ông anh thả anh ta đi, những sát thủ khác sẽ đến để giết Saitou-kun. Vậy nên ông anh chỉ cần nói với khách hàng của mình rằng có người đã làm chuyện đó trước rồi.”

Saitou tái mặt trước lời tuyên bố của Enokida.

“Ch-chờ chút! Cậu đang nói là tôi nên bị giết sao?!”

Enokida cười toe toét và vỗ vai Saitou. “Không sao đâu. Cứ để phần còn lại cho tôi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

Cuối hiệp thứ mười một – phụ

Đây là cơ hội cuối cùng họ nhận được từ Genzo. Họ phải thành công bằng bất cứ giá nào. Abe tự nhủ. Hắn đã không hào hứng như thế này ngoại trừ lúc còn là một tân binh. Hắn đi đến công việc mà khách hàng của họ đang đợi cùng Yamamoto.

Tại nơi gặp mặt có một người đàn ông cao lớn và một cô bé nhỏ tuổi. Trông giống như phụ huynh và con cái của họ. Mặc dù trông họ không giống nhau cho lắm. Cô bé có một cái ba lô trên lưng. Có vẻ như cô bé học lớp nhỏ nhất ở trường tiểu học. Một khách hàng mà mang theo trẻ em thì rất hiếm.

Họ đậu xe trước công viên, và Abe là người đầu tiên bước ra. Yamamoto đi theo sau hắn ngay sau đó.

Khi người đàn ông kia chú ý đến họ.

“Tôi là người yêu cầu, Takana.”

Hắn tự xưng tên với một nụ cười và cúi đầu.

Đó là khi họ chuẩn bị bắt tay vào chủ đề chính. Cô bé kéo quần của Tanaka. “Này, chơi với con đi ~”

“Misaki, papa không thể. Papa phải nói chuyện công việc với họ. Con qua chỗ kia đi nhá.”

“Ehhhh, không được. Chơi với con điiii.”

Cô bé rên rỉ. Vậy mà Tanaka vẫn ngoan cố phớt lờ cô bé.

Sau đó có bé nói chuyện với Abe. “Này, ông chú. Chơi với cháu đi.”

“Eh?” Ông chú? Hắn cười chua chát.

“Chơi với cháu đi. Làm ơn mà ~”

Hắn không ghét trẻ con. Hắn đã từng tính đến chuyện sẽ có một cô bé vào một ngày nào đó trước khi hắn trở thành sát thủ.

“Được rồi.” Abe nở một nụ cười.

Cô bé giơ hai tay lên vì vui mừng, “yaay~”

“Tôi rất xin lỗi vì sự thiếu kỷ luật với con bé như vậy.” Tanaka xấu hổ nói.

Aba cúi xuống cô bé và băt gặp anh mắt của cô bé. “Cháu muốn chơi trò gì vậy?”

“Đóng vai bác sĩ.” Giọng cô bé đột nhiên thay đổi. Đó là một giọng nói trầm thấp, trưởng thành, lạnh lùng.

Cánh tay nhỏ bé của cô bé chạm vào cổ của Abe. “Misaki sẽ là bác sĩ, và chú sẽ là bệnh nhân đó, thưa chú.”

“… Eh?”

Hắn cảm thấy như bị kim châm ở cổ.

Cái thứ gì vừa xảy ra vây?

Có thứ gì đó đâm vào cổ hắn. Hắn đưa tay kéo nó ra. Đó là một ống tiêm. Còn một chút chất lỏng còn sót lại trong đó.

Đây là loại thuốc nào đó?

Hắn cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ đi khắp cơ thể mình. Hắn mất sức và từ từ ngã quỵ về phía trước. Đó là một cảm giác kỳ lạ. Hắn rõ ràng rất tỉnh táo, nhưng toàn bộ cơ thể hắn đều bị tê liệt. Hắn không thể tự mình di chuyển. Hắn không còn bất cứ sức lực nào với tứ chi của mình.

“Không sao đâu. Thư giãn đi. Đó chỉ là một loại thuốc làm giãn cơ thôi.” Tanaka giải thích. Cách nói của hắn ta đã khác hắn trước. Hắn ta lấy ra một khẩu và chũa vào Yamamoto. “Đừng có di chuyển.”

“Ch-chúng mày là ai vậy?” Yamamoto bối rối trước những sự kiện bất ngờ. “Chúng mày là cái quái gì thế…!”

“Chúng tôi là những người báo thù.”

Những người báo thù? Vậy họ không phải là khách hàng sao? Cuối cùng Abe cũng nhận ra được. Mình hiểu rồi. Bọn mình đã bị gài bẫy. Vậy nên khi Genzo nói với mình rằng ông ta sẽ cho chúng mình một cơ hội, đó chỉ là một lời nói dối thôi sao?

“Các người đã giết Tadafumi Izuka, đúng chứ. Chúng tôi được yêu cầu các người phải trả giá cho điều đó.”

Tanaka nói. Trong khoảnh khắc tiếp theo đó.

“Ah.” Cô bé lẩm bẩm. “Hắn chạy rồi.”

Đúng như cô bé nói, Yamamoto đã bỏ chạy. Cậu ta quay gót và lao đi không chút ngoái lại nhìn. Cậu ta bỏ lại Abe đã ngục ngã ở phía sau.

Abe than thở khi nhìn cậu ta bỏ chạy. Đúng là một tên khốn nạn. Hắn nghĩ. Mặc dù tôi không bao giờ gạt câu sang một bên suốt thời gian qua, vậy mà cậu có thể dễ dàng quay lưng lại với tôi như vậy. Mình đúng là một gã đáng thương. Hắn choáng váng, cảm giác tức giận và hối hận ùa về trong hắn. Hắn muốn chế nhạo bản thân. Nhưng hắn không thể nói được.

“Này, đứng lại!” Tanaka hét lên.

Cô bé bên cạnh hắn đề xuất gây bối rối. “Sao không bắn tên đó luôn đi?”

“Chúng ta không thể. Chúng ta sẽ phải làm gì nếu chẳng may giết chết tên đó đây?” Tanaka đuổi theo Yamamoto.

Ngay lúc đó Yamamoto lên xe. Cậu ta nổ máy, đạp ga tăng tốc và phóng xe xuống phố. Ngay khi cậu ta đang cố gắng chạy trốn. Cố một tiếng nổ lớn.

Một chiếc xe khác va vào hông xe của Yamamoto.

Phương tiện đã đâm vào xe cậu ta là một chiếc SUV màu đen. Không có âm thanh của sự ngừng nghir. Nó giống như việc người lái xe không ngần ngại nhắm vào xe của Yamamoto. Chiếc xe chuyển động và quay một vòng tròn hoàn hảo. Một vết lõm lớn được hình thành ở mặt bên trái của chiếc xe. Xe của Yamamoto bị thổi bay và va vào lan can bên kia đường.

Môt người đàn ông bước ra khỏi ghế lái của chiếc SUV. Gã là một người đàn ông cao lớn, da đen. Hắn quen thuộc với những đường nét khuôn mặt không phải của người Nhật đó. Gã chính là kẻ tra tấn đó.

Gã giơ nắm đấm của mình lên trời, “mày đã học được bài học cho bản thân chưa, đồ khốn.”

Người báo thù cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy gã. “Ôi trời. Là Mar-chan phải không? Anh đang làm gì thế?”

“Oh, là cậu, Jiro sao. Và cả cô bé trông giống Misaki kia nữa.” Gã nói như thể họ đã quen nhau. “Và hai người đang làm gì ở đây vậy?”

“Công việc thôi. Chúng tôi đang làm việc.” Nam nhân okama tên Jiro trả lời. “Chúng tôi được giao nhiệm vụ giết những kẻ đã giết người yêu của một khách hàng.”

“Tôi cũng ở chỗ này vì công việc. Nhiệm vụ trả thù mà cậu nhờ tôi làm đấy. Cái vụ tấn công rồi bỏ chạy kia là do bon chúng làm đấy.”

“Ôi, thật là trùng hợp.”

“Tôi chỉ định đâm nhẹ chúng… nhưng hình như tôi đã làm hơi quá tay rồi.” Kẻ tra tấn nở một nụ cười nhợt nhạt trong khi xoa cái đầu trọc của gã.

“Mar-chan.” Cô bé bước đến chỗ của kẻ tra tấn. “Chúc chú một ngày tốt lành.”

“Misaki.” Người đàn ông mà cô bé gọi là Mar-chan nhẹ nhàng ôm lấy cô bé bằng một tay. “Cháu đang giúp Jiro hả? Chú không ngờ tới luôn nha.”

“Cháu đã tiêm thuốc giãn cơ vào cái tên đằng kia đó.” Cô bé chỉ vào Abe một cach tự hào.

“Làm tốt lắm.” Gã xoa đầu cô bé để tán thưởng.

Chính lúc đó.

“Huh?”

Họ nghe thấy giọng nói của một người đàn ông khác.

“Mọi người đang làm gì ở đây thế?”

Một người đàn ông trẻ tuổi, giống như một nam tiếp viên xuất hiện trong công viên.

Khi nhìn gần hơn, họ có thể nhìn thấy cậu ta là người đàn ông mà Abe đã tình cờ gặp trên một con phố dọc theo sống Naka.

“Trời ơi. Ngay cả Yamoto cũng ở đây sao.” Jiro ngạc nhiên nói. Có vẻ như người tới cũng là người quen của họ. Yamamoto khá ồn ào sau vụ va chạm. Cậu ta mở được cửa xe và ngã ra đất.

“Oo, ngh… Oohh…”

Yamamoto vừa bò trên mặt đất vừa rên rỉ. Cậu ta chắc hẳn vừa vị va đập vào chỗ nào đó vì trên đầu cậu ta có máu chảy ra. “Đau quá. Giúp tôi… gọi cứu thương…”

Yamato chỉ vào Yamamoto.

“Tôi có thể mượn anh chàng đó một lát được không?”

Cậu ta tiến lại gần và lục túi của Yamamoto. Yamato lấy ví của Yamamoto ra và rút lấy tiền từ bên trong nó.

“Ahh, tạ ơn chúa. Tôi đã có được 100,000 yên với việc này rồi.”

Những người khác đều tròn mắt bối rối.

“Đợi đã. Cậu đang làm cái gì vậy?”

“Mặc dù cậu là một tên móc túi nhưng cậu sẽ không làm công khai đến thế chứ?”

Yamato giải thích chi tiết. “Tôi đã được Lin yêu cầu. Cậu ta bảo lấy trộm tiền để trả lại. Tôi đoán hai kẻ này đã mạo danh Samurai Niwaka và để thực hiện hành vi lừa đảo tiền thanh toán trước. Genzo-san nói rằng ông ấy đã gọi cho ho vào ngày hôm trước, vậy nên tôi đã trộm chiếc ví từ gã kia nhưng chỉ có 60,000 ở trong đó.”

Khi nghe vậy Abe mới nhận ra rằng ví của mình đã bị trộm mất. Vậy tên đó đã móc ví của mình sao?

“Để đề phòng tôi đã đặt máy theo dõi vào túi của tên đó khi tôi trộm ví. Tôi cần 40,000 yên còn lại vậy nên tôi đã truy tìm bọn chúng.” Yamato liếc qua vết lõm lớn trên xe và cười khổ. “Ai mà biết vụ này nó lại lớn đến thế chứ.”

Hai người đàn ông đã tự mình chống lại Bang Kakyuu. Mặc dù chỉ có hai người, nhưng một người là cựu sát thủ số một đến từ trụ sở chính của Murder Inc. ở Tokyo, và người còn lại là sát thủ mạnh nhất trong những sát thủ ở Fukuoka. Cả hai lần lượt hạ gục kẻ thù của mình thư thể họ đang cạnh tranh nhau về số lượng kẻ mà họ đã đánh bại. Ba mươi có lẻ số thủ hạ đám mafia không phải là đối thủ của họ.

“Chúng màu không cần phải bắt sống hắn nữa! Giết bọn chúng ngay lập tức!” Li ra lệnh bằng một giọng oang oang. Anh ta đã quan sát thuộc hạ của mình chiến đấu với vẻ mặt bình tĩnh cho đến thời điểm hiện tại, nhưng khi số lượng người bắt đầu giảm đi thì anh ta bắt đầu có vẻ e ngại.

Những tên thuộc hạ phải phải đói mặt với những lưỡi kiếm khi chúng đã hết đạn. Giờ chúng chẳng khác nào tay không chiến đấu. Và tất nhiên, Saruwatari chẳng hề nhẹ nhàng với những đòn tấn công của mình.

Khi số lượng đối thủ còn lại đã giảm xuống còn từ năm đến sáu người.

“Chúng ta có một vấn đề nghiêm trọng rồi, Li-san!” Một tên thuộc hạ khác xuất hiện trên sân thượng và vội vàng chạy đến chỗ Li. Sau đó tên đó thì thầm điều gì đó vào tai anh ta.

“… Mày nói gì cơ?” Có một sự thay đổi đột ngột với chiếc mặt nạ Noh thường ngày của Li. Đôi mắt anh ta mở to. “Chủ tịch đã bị giết sao…?”

Có một sự hỗn loạn xuyên qua đám thuộc hạ xung quanh. Chúng bắt đầu nói chuyện với nhau.

“… Thế này là sao? Còn ả đàn bà bên cạnh ngài ấy thì sao? Ả ta chạy thoát rồi sao?”

“C-chúng tôi không biết… Làm ơn hãy đi lối này!”

Li quay gót, “rời khỏi đây mau”. Anh ta quay lưng lại với hai người và bỏ mặc những người đã chết ở lại. Một số thuộc hạ còn lại nhanh chóng đi theo anh ta.

“… Cái quái gì thế. Có thế này thôi á?” Thật là đáng thất vọng. Saruwatari phun ra khi nhìn đám người kia rút lui. “Thật là nhàm chán.”

Chỉ còn lại Saruwatari và Samurai Niwaka. Cùng với một đống xác chết. Tiếng va chạm giữa kim loại của lưỡi kiếm của họ và tiếng kêu của những gã đàn ông đã không còn nữa, mang đến sự im lặng đã chờ đợi từ lâu để được trỗi dậy.

Samurai Niwaka bọc thanh kiếm của mình lại và rời đi giống như cách mà Li và người của anh ta đã làm.

“-Này.” Saruwatari ngăn anh lại và hỏi. “Anh đi đâu?”

“Nêu tôi không quay lại đúng giờ thì Oiyama sẽ kết thúc mất.”

“Ai mà thèm quan tâm cái việc đó chứ. Việc này thú vị hơn nhiều mà, đúng chứ? Tôi vẫn chưa xong đâu.”

“Tôi không có thời gian để chơi với cậu đâu.”

Samurai Niwaka lại bắt đầu bước đi.

“Đứng lại!”

Saruwatari ném kunai vào đầu anh. Thanh kunai lướt qua ngay trước mặt anh và đập vào bức tường trước mặt.

Samurai Niwaka dừng lại. Anh từ từ quay mặ về phía hắn. “Cậu nghĩ cậu đang làm cái gì vậy hả? Nguy hiểm lắm đó.”

“Tôi không cho phép anh chạy trốn.”

“Tôi không thể làm điều đó.” Samurai Niwaka thở dài. Anh có chút bực bội trong giọng nói. “Tôi có thể chơi với cậu vào một ngày kế nào đó, vậy nên sao cậu không về nhà hôm nay nhỉ?”

“Anh thực sự chỉ định nói câu đó và chạy sao? Anh chỉ sợ bản thân mình sẽ thua tôi thôi.”

Samurai Niwaka nhếch mép. “… Sợ? Cậu thật hài hước.”

Anh dường như cuối cùng đã có tâm trạng để chiến đấu với hắn. Samurai Niwaka lấy thanh kiếm katana của mình ra. Anh giữ chặt tay cầm bằng cả hai tay và vung nó lên cao. Đó là một tư thế đọc đáo giống như anh đang cầm một

cây gậy bóng chày vậy.

‘Oissa! Oissa!’

‘Oissa! Oissa!’

Những tiêng hò hét từ lễ hội vang lên xung qunh họ. Trên một con phố gần đó, những cố kiệu đang được khiêng qua.

“Tới đây nào, cái bản mặt đần độn.”

Samurai Niwaka di chuyển trước sự khiêu khích. Anh di chuyển chai trái lên và bước tới.

Saruwatari cũng di chuyển theo sau.

“Nhận lấy này!” Thay cho lời giới thiệu hắn đầu tiên ném năm cái shuriken vào anh. Samurai Niwaka đã né chúng bằng đôi chân nhanh nhẹn.

“… Anh chắc chắn là một thứ gì đó rồi.”[note37917]

Đôi mắt hắn mở to và hắn mỉm cười. Thật là vui.

Người kia đã di chuyển. Anh vung kiếm với một cú vung nhanh. Hắn rút thanh kiếm ninja của mình ra và chặn nó. Tuy nhiên hắn không thể chặn được toàn lực của cú đó. Hắn loạng choạng lùi lại.

Trong lúc đó Samurai Niwaka lại vung kiếm xung. Saruwatari nhảy lên và né tránh mũi kiếm. Hắn hạ cánh trả lại mặt đất bằng một tay và tránh một đòn tấn công khác khi xoay người về phía sau. Saruwatari chém vào anh. Nhưng Samurai Niwaka đã chặn được nó. Những người cầm kiếm kéo gần khoảng tiếp xúc với nhau, và lưỡi kiếm của họ va vào nhau phát ra những tiếng vang.

Hắn thúc bao kiếm đang cầm trên tay trái vào bụng Samurai Niwaka.

“Guha.”

Samurai Niwaka khẽ rên rỉ. Anh loạng choạng và khuỵu một chân xuống.

Anh có rất nhiều sơ hở. Mình bắt được tên này rồi. Và hắn đã nghi vậy.

Saruwatari chuyển thanh kiếm kiếm sang tay kia và định cắt cổ Samurai Niwaka. Ngay lúc tiếp theo Samurai Niwaka ngay lập tức rút bao kiếm katana ra khỏi thắt lưng. Miệng bao kiếng ngăn chặn đầu kiếm ninja không xuyên qua người anh. Lưỡi kiếm của Saruwatari cắm sâu vào bao kiếm của anh.

Anh đã bắt được hắn. Samurai Niwaka đã chặn đứng được đòn tấn công của hắn bằng một cách thức bất ngờ và thậm chí còn lấy được kiếm của hắn. Một nụ cười hiển nhiên nở rộ trên khuôn mặt hắn. “Haha… Anh thực sự vô cùng nguy hiểm đấy, nhỉ?”

Samurai Niwaka lập thức thay đổi tư thế của mình và tấn công hắn một lần nữa. Anh đâm mạnh vào hắn. Saruwatari ngay lập tức cầm lấy một các xác gần đó là dùng nó làm lá chắn. Thanh kiếm của Samurai Niwaka đâm xuyên qua hộp sọ của cái xác đó.

Ngay trước khi anh có thể thực hiện một cú chém khác về phía hắn, Saruwatari từ bỏ việc rút lại thanh kiếm của mình và tạo khoảng cách với anh. Sau đó hắn nhanh chóng nhảy lên sân thượng của tòa nhà bên cạnh.

Samurai Niwaka đuổi theo hắn sau khi Saruwatari vứt bỏ vũ khí của mình. Anh nhảy một cú dài và lăn xuống sân bên cạnh.

Saruwatari lấy kunai ra khỏi áo khoác và ném vào đối thủ của mình. Hắn nâng cánh tay lên, nhắm vào cổ họng anh. Người đối diện né chỉ trong khoảnh khắc. Đầu nhọn kunai sượt qua mặt nạ Niwaka của anh. Chiếc mặt nạ kỳ cục gãy làm đôi và rơi xuống đất.

Samurai Niwaka cũng thực hiện cuộc phản công lại của mình. Anh vung kiếm trong phạm vi hơi cong. Anh chặn được thanh kunai, nhưng lưỡi kiếm bị đẩy lùi lại sau cú va chạm. Đầu lưỡi kiếm cắt vào má phải của Saruwatari. Chiếc khăn đen che mặt của hắn bị rách ra do cú chém. Saruwatari xé phần vải còn lại và ném xuống đất.

Khuôn mặt của cả hai để để lộ ra dưới bầy trời rực rỡ. Samurai Niwaka trông trẻ hơn hắn mong đợi.

“Heh.” Saruwatari trừng mắt nhìn người đối diện và nhếch mép. “Mặt ưa nhìn đấy.”

“Cậu cũng thế.” Samurai Niwaka mỉm cười đáp lại.

‘Oissa! Oissa!’ Vẫn có tiếng hò reo của đám đông xung quanh họ. Họ có thể nghe thấy tiếng cổ vũ của khán giả và những tràng pháo tay của họ. Sự náo loạn có vẻ sẽ không dịu lại. ‘Oisaa! Oissa!’

Cuộc chiến của họ lại tiếp tục. Saruwatari nắm kunai bằng cả hai tay và lao về phía đối thủ của mình. Hắn liên tục tấn công trong chớp nhoáng. Samurai Niwaka lùi lại, né tránh chúng.

Saruwatari xoay thanh kunai trên tay để chém một cách lưu loát và nắm chặt thanh còn lại trong tay còn lại. Sau đó hắn nhắm đến tử huyệt của người đối diện. Hắn thu hẹp khoảng cách giữa họ và cố gắng thực hiện một cú đâm thẳng vào trái tim anh. Samurai Niwaka lùi lại và né được. Mặc dù đòn tấn công của hắn bị trượt, nhưng nó vẫn sượt qua phía anh. Cái áo happi màu trắng chuyển sang màu đỏ vì máu. Không có sự phản ứng lại. Đó là một vết thương nông.

Người đối diện phản công. Thanh katana của anh sượt qua vai Saruwatari.

“Oww.” Hắn nhăn mặt vì đau và nghiến răng khi hắn loạng choạng người.

Khi Samurai Niwaka vừa vung được một nửa đường kiếm. Hắn cố gắng đỡ đòn bằng cả hai tay, nhưng không thể chặn được và thanh kunai của hắn bị văng ra khỏi tay. Samurai Niwaka lao tới Saruwatari tay không tấc sắt.

Chết tiệt, Saruwatari chậc lưỡi và nhảy lùi lại.

Hắn lục túi để xem mình còn vũ khí nào không. Hắn còn một cái shuriken bốn cánh ở một trong số túi của mình. Đó là cái cuối cùng của hắn.

Vấn đề trở thành khi nào nên sử dụng nó.

Hắn nhìn xung quanh. Có một tòa nhà đang xây dựng bên cạnh họ. Saruwatari bước tới đó mà không cần phải suy nghĩ gì thêm và đáp xuống giàn giáo hẹp. Giàn giáo bằng sắt không vững chắc có chiều rộng một mét và chiều dài mười mét. Samurai Niwaka đi theo sau, truy đuổi Saruwatari.

‘Oissa! Oissa!’

‘Oissa! Oissa!’

Cả hai lặng lẽ nhìn nhau trên giàn giáo dài hẹp khi những tiếng reo hò xung quanh họ càng lớn hơn.

Samurai Niwaka tiến lên một bước.

Giờ là cơ hội của mình. Hắn đã nghĩ.

Saruwatari nghiến răng và ném cái shuriken cuối cùng của mình. Thay vì nhắm vào đầu hay tay chân mà anh có thể dễ dàng né tránh, hắn ném vào thân người. Đó là một cú ném thẳng vào chính giữa.

Khoảnh khắc khi anh cố gắng né tránh cái shuriken thì đó sẽ là cơ hội cho hắn. Hắn sẽ đợi lúc anh mất thăng bằng và xử lý anh khiến anh rơi xuống khỏi tòa nhà này. Đó là cách suy nghĩ của Saruwatari.

Tuy nhiên Samurai Niwaka lại không né tránh shuriken. Anh nắm chặt thanh katana của mình bằng cả hai tay và quay sang một bên. Anh nhấc chân và bước lên một bước. Anh vặn mình, quay cánh tay và vung kiếm.

Một âm thanh kim loại chói tai vang lên.

Không thể nào. Saruwatari mở to mắt. Tên này đã đánh cái shuriken lại cho mình. Đúng là một gã điên rồ. Mình không thể tin được chuyện này.

Cái shuriken mà hắn ném giờ đã đổi hướng và quay lại phía hắn. Saruwatari chậc lưỡi.

Chết tiệt. Nó quay lại rồi.

Saruwatari là người mất thăng bằng.

Hắn ngay lập tức cúi xuống để né cái shuriken, và chân hắn trượt khỏi giàn giáo. Mẹ kiếp. Hắn nghĩ. Rơi xuống. Hắn sắp rơi xuống. Hắn sẽ vỡ từng mảnh thịt trên mặt đất. Bên dưới là bê tông. Mình sắp chết rồi ư. Hắn đã nghĩ. Hắn sẽ ngay lập tức chết khi chạm đất từ độ cao này. Đó là một cái kết thúc nhanh chóng. Hắn không thể không tự giễu chính vì cái hoàn cảnh này.

Hắn đã định bỏ cuộc, nhưng Saruwatari lại vươn tay và cố gắng nằm lấy giàn giáo khi hắn ngã xuống. Hắn gần như đã hoàn toàn lơ lửng trong không khí. Cánh tay phải là thứ duy nhất chống đỡ lại trọng lượng của cơ thể. Tuy nhiên do vết thương ở vai trước đó nên cánh tay đã chẳng còn chút sức nào. Không chống lại được sức nặng của mình, đầu ngón tay từng chút một run lên.

Ahh, vậy là hết, Mình đã đến giới hạn của bản thân rồi. Mình sẽ rơi xuống thôi.

Ngay lúc hắn định bỏ cuộc một lần nữa.

“Nàày đằng ấy. Cậu có sao không?”

Giọng nói vui vẻ của Samurai Niwaka phát ra từ phía trên hắn.

“Chờ một chút.” Anh nói với hắn trước khi quăng sợi dây treo quanh eo anh xuống.

“Đây, cầm lấy nó đi.”

Samurai Niwaka thả dây xuống cho Saruwatari.

“… Tại sao anh lại làm việc này?”

“Tôi nợ cậu và giờ phải trả thôi.”

“Tôi không cần sự giúp đỡ của anh vì cái lý do đó!” Saruwatari cao giọng, tức giận.

Những cơn gió thổi qua, cơ thể của Saruwatari lắc lư trái phải khi hắn treo lơ lửng trên tòa nhà.

“Tôi không cần sự thương hại vì lỗi của mình.”

“Không.” Samurai Niwaka cứng đầu.

“Mau cút đi!”

“Nêu giờ mà cậu rơi thì cậu sẽ cản trở lễ Yamakasa đấy.”

Hắn đã rất ngạc nhiên về điều đó.

Hắn nhìn xuống đất. Hắn nhìn thấy một nhóm đàn ông mặc áo khoác happi đang chạy trên con phố bên dưới.

‘Oissa! Oissa!’

‘Oissa! Oissa!’

Những người đàn ông khiêng chiếc kiệu và đi qua ngay bên dưới hắn. Nếu bây giờ Saruwatari ngã hắn sẽ va chạm vào những cái kiệu đó. Sẽ có một vụ náo động lớn về chuyện đó, và lễ hội sẽ bị ngừng lại.

“Vậy nên chúng ta sẽ có một trận hòa hôm nay nhé.”

Samurai Niwaka mỉm cười.

“Khỉ thật.” Hắn tặc lưỡi. Mẹ kiếp anh ta vì dám thương hại mình.

Saruwatari nắm lấy sợ dây bằng cả hai tay. ‘Yaah’, Samurai Niwaka hét khi kéo Saruwatari lên.

“… Lần kế chúng ta gặp nhau tôi nhất định sẽ cho anh một cú đấm trời giáng vào cái mặt nạ ngu ngốc đó của anh, vậy nên anh tự mình hãy chuẩn bị tinh thần đi.”

Sau khi leo lên giàn giáo, Saruwatari chửi rủa. Tôi sẽ đánh mạnh ngay giữa đôi lông mày chết tiệt đó. Tôi sẽ khiến anh hối hận vì đã cứu tôi.

Hắn quay lưng lại với Samurai Niwaka trong khi hắn tự nghĩ vậy với bản thân.

“Tôi sẽ rất mong chờ đó.”

Samurai Niwaka nói và mỉm cười.

Saruwatari quay trở lại con phố mà hắn đến trước đó. Trên đường đi xuống, hắn nhặt cái khăn quàng cổ màu đen của mình rồi ném sang một bên và ấn nó vào vết thương trên vai. Hắn đi xuống cầu thang trong khi cố gắng cầm máu. Cánh tay hắn run lên. Đó không phải là vì đau đớn. Hắn đã rất xúc động. Máu hắn như sối lên. Hơi nóng trong người lúc này vẫn chưa thể hạ nhiệt. Đó là điều hiển nhiên. Đây là lần đầu tiên hắn gặp một người như vậy. Hắn coi người lạ mặt mà hắn chưa từng được gặp trong đời kia là một kẻ mạnh mẽ.

Ngay khi Saruwatari rời khỏi tòa nhà của Tập đoàn Kakyuu, hắn thấy mình có cuộc gọi đến trong điện thoại di động.

Hắn nhấn nút trả lời. “… Chào.”

‘Ah, Sarucchi!’

Hắn nghe thấy giọng nói của Nitta.

‘Cậu không trả lời, nên tôi đã rất lo lắng đấy. Tôi tự hỏi liệu có phải cậu đã chết khi đối đầu với Samurai Niwaka không… Chà, nếu cậu còn sống thì điều đó có nghĩa là cậu đã thắng rồi, đúng chứ?’

“Không.” Saruwatari lắc đầu. “Chúng tôi có một trận hòa.”

‘Huh? Cậu nghiêm túc chứ? Ý cậu là sao?’

Nitta đã bị sốc. Saruwatari đáp lại anh ta.

“Này, Nao.” Saruwatari nở một nụ cười để lộ răng khểnh, cùng với hàm răng trắng bóng. “Thành phố này chắc chắn khá là thú vị đấy.”