Trans: Chap này có đến 2 hình minh họa! Sướng nhé!
--------------------------------------------------------
Rồi từ đó, thế trận trở nên một chiều.
Bị kẹt lại giữa một bên là Wild Eagle Force và một bên là Haruhiro cùng những người khác trong nhóm đánh chặn, bọn Orc đến từ phương Bắc giờ đây chết như rạ.
Ta sẽ mất bao lâu để quét sạch chúng nhỉ? Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Mới vài phút trôi qua, hơn hai mươi con Orc hung hăng nay đã trở thành những cỗ tử thi thầm lặng.
Chúng là kẻ thù của cậu nên Haruhiro cũng chẳng lấy làm tiếc thương gì chúng. Nhưng như thế này thì có phần tàn bạo thật, cậu nghĩ.
Mũi cậu đã làm quen với mùi của chết chóc, cơ mà trước quang cảnh ngổn ngang thây xác kia, nó vẫn còn gây chút khó dễ cho cậu.
Nhóm Thiên Thần Hoang băng ngang qua nhóm Haruhiro.
Những chiếc khăn choàng quấn quanh cổ, những chiếc mũ bảo hộ, những món đồ trang sức gắn trên tay, chúng đã từng trắng muốt tinh tuyền... Nay tất cả đều rực lên một màu đỏ thẫm bởi máu quân thù.
"...T-Tuyệt quá xá...!"
Ranta dõi theo với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, có điều... không tuyệt chút nào đâu, nói đúng ra phải là, thật khiếp sợ, Haruhiro nghĩ.
"Britney! Chuyện ở cổng chính thế nào rồi?!" Kajiko hỏi bằng chất giọng đe dọa, nhưng Bri-chan, người vẫn còn đang ở trên bức tường phía Đông, chỉ đơn giản lắc đầu.
"Không tốt rồi! Có vẻ như họ vẫn chưa phá cổng được! Nhìn từ đây không thấy gì, nhưng chắc là đang có đánh nhau to!"
"Nếu vậy thì, chúng ta sẽ tự hạ lấy cái Tháp này!" Kajiko nói, đồng thời giang rộng hai tay.
"Nghe rõ đây, Quân Tình Nguyện! Quân Biên Phòng đã treo giá 100 Vàng cho cái đầu của tên gác thành, Zoran Zesh! Ngoài ra, thủ cấp của tên Abael, một Thuật Sĩ đã sát hại vô số quân ta bằng ma thuật đen của hắn, có mức giá là 50 Vàng!"
"Một trăm sao...!"
"Cả trăm đồng Vàng!"
"Năm mươi nữa?!"
"Ê, một trăm lận kìa?!"
"Cổ vừa nói một trăm Vàng à?!"
"Không thể tin được!"
"Thiệt hay giả vậy...?!"
Như một gáo nước lạnh giội xuống trên đầu Green Storm Force và Wild Eagle Force, khi họ còn đang bận bàn tán xôn xao, tên tiễn trút ngập trời từ những tòa Tháp. Xem chừng rất nhiều người bị trúng phải. Mr. Cười Đùa bên nhóm Choco lĩnh một phát ngay vai và đang được Mr. Tu Sĩ chữa trị.
"Kh-Khiên...!" Haruhiro cuống cuồng nhặt lấy một cái của bọn Orc. Ấy vậy mà, dường như chẳng còn ai thèm bận tâm đến tên với tiễn nữa. Ngay giờ đây, ánh lên trong mắt họ là một thứ gì đó rất khác ban nãy.
Họ muốn leo lên cầu thang. Rồi từ cầu thang vào bên trong Tháp. Ở đó có một trăm đồng Vàng, lại thêm năm mươi đồng Vàng nữa. Ôi, một trăm. Ôi, năm mươi. Một trăm. Năm mươi.
Cả thảy là một trăm năm mươi. Đó có phải là điều duy nhất trong tâm trí mọi người? Chắc chắn rồi, một trăm Vàng hay năm mươi Vàng đều là những con số quá đỗi cám dỗ. Mức tiền thưởng cứ như trong mơ. Nhưng lại là giấc mơ có thật.
Haruhiro nghe thấy âm thanh quen thuộc từ [Tiếng Thét Xông Trận] vang dội khắp bãi đất.
Đó là Ron. "Tiến vào đê! Chúng ta sẽ là những người đầu tiên!"
Haruhiro nãy giờ để mắt đến cầu thang bờ Đông, tình hình ở đấy lúc xấu lúc tốt, nhưng cuối cùng phòng tuyến của địch đã bị đánh vỡ.
Green Storm Force và Wild Eagle Force hòa vào nhau, chen chúc chạy lên cầu thang. Hệt như một dòng lũ ngập đầy Quân Tình Nguyện. Mặc cho đạn lạc tên bay, không cách chi ngăn dòng lũ ấy lại được.
Ý chí cá nhân chẳng còn ý nghĩa gì ở đây nữa. Không ai có thể dừng chân. Haruhiro cũng bị cuốn theo, cùng với đồng đội bên cạnh. Đó là tất cả những gì cậu biết.
"Tôi sẽ tới cổng chính!" Bri-chan hét lên. "Để kiểm tra tình hình bên ấy xem sao! Ở đây trông cậy vào cô hết đấy, Kajiko!"
"Britney này, khi anh quay về thì mọi thứ đã sạch sẽ cả rồi...!"
"Đừng có để họ háu đá quá! Tỏ ra uốn nắn một chút! Cô cũng đâu còn con nít nữa...!"
"Đi mà nói với đám quân vô tích sự bên kia rằng tiền thưởng là do tôi hốt hết!"
"Thật luôn đấy..! Đừng có làm gì liều lĩnh dùm!"
Bri-chan đang đi đâu sao? Haruhiro tự hỏi. Anh ấy nói gì đó về cổng chính thì phải. Mà chắc là ổn thôi. Ra sao chả được. Nó không phải là vấn đề. Tôi đang có chuyện khác quan trọng hơn. Là về cái cầu thang. Cuối cùng chúng tôi đã đặt chân lên cái cầu thang. Và bây giờ thì kẹt mất rồi.
Chúng ta có thể đi lên với tình hình này sao? Những người là người, nhưng bằng cách nào đó, chúng ta vẫn đang di chuyển. Di chuyển nhanh lại là đằng khác. Chẳng mấy chốc, cả bọn đã ở trên mái của tòa Tháp.
---Whoa. Who-oa. Wow. Tên bay kìa. Chúng đến từ ba ngọn Tháp Canh, ứng với ba hướng khác nhau. Thế này mới thật là mưa tên. Cứ như đang có một trận vũ bão ở đây.
Haruhiro cố gắng giương khiên lên. Trong thời gian cậu đến được lối vào, hàng chục mũi tên đã cắm phập trên nó.
Ngay trước khi bị đẩy qua lối vào, cậu quăng chiếc khiên của mình đi.
Moguzo. Ở đấy. Ranta. Kia. Yume. Shihoru. Merry. Đằng đó.
Cậu cũng có thể thấy cả mặt của Choco nữa. Chí ít là cậu nghĩ vậy. Họ đang chen chúc nhau dữ dội nên khó mà nói được. Ngoài ra, cậu chẳng rõ bên trong tòa Tháp Canh thế nào. Với tình cảnh này, cậu chỉ biết nương theo dòng người thôi.
Cậu chạy dọc hành lang và đi xuống vài cầu thang. Từ tầng ba, đến tầng hai, rồi tầng một.
Tầng một có trần nhà tương đối cao và rộng rãi. Nó rộng đến mức tưởng chừng đây là một không gian mở.
Có bốn cầu thang nằm ở bốn góc, cái mà Haruhiro và mọi người vừa leo xuống là hướng Đông Nam. Nếu nhớ không nhầm, họ phải từ tầng một mà lên các Tháp Canh. Điều đó cũng có nghĩa, ba cầu thang còn lại sẽ dẫn đến Tháp Canh Tây Bắc, Tây Nam và Đông Bắc.
Trên vách tường có bốn cửa sổ lớn và chúng đều để mở. Vậy có ai đó đã kiểm tra qua trước rồi à?
Khi nãy cậu phải vừa bước vừa nhảy qua các xác chết của bọn Orc nằm suốt hành lang, thế nhưng nó chẳng là gì nếu so với tầng một. Trong lúc bọn họ đến đây, một trận chiến khốc liệt hẳn mới nổ ra.
Khoảng mười--- không, hơn thế nhiều--- xác bọn Orc, bên cạnh đó là vô vàn Quân Tình Nguyện nằm sóng soài ra sàn. Một số được chữa trị bởi đồng đội họ, một số thì không. Nói cách khác, họ đã chết.
"Giờ thì, giải độc đắc nằm hướng nào?" Kajiko cất tiếng.
Nhóm Thiên Thần Hoang của cô xem ra chọn lấy hướng Tây Bắc. Trước đó, nhóm Renji đã chọn hướng Tây Nam. Trông thấy điều đó, hầu hết Quân Tình Nguyện hướng về tòa Tháp Canh còn lại.
"Chúng ta làm gì đây?!" Ranta nâng tấm che mặt lên, ngó nghiêng hết cầu thang này đến cầu thang khác. "Tớ nghi ngờ việc chúng ta cạnh tranh nổi với Kajiko hay Renji, vậy nhóm nên đi hướng Đông Bắc như những người khác nhỉ...?"
"Nah---" Haruhiro cắt ngang.
Tôi cần quyết định.
Trước khi cậu bắt đầu nghĩ quá lên, Haruhiro đã đưa ra quyết định. Cậu dựa theo linh cảm của mình. "Hãy đi cùng với nhóm Renji".
"Cậu điên rồi à?! Nếu chúng ta đến cùng một nơi với bọn họ, làm quái gì có cơ hội lấy đầu tên thủ lĩnh hả? Cậu thừa biết mà!" Ranta làm um lên.
"Yume nghĩ nhóm mình không làm nổi mấy chuyện to tát thế đâu, các cậu cũng hiểu nhỉ."
"Ngốc quá là ngốc! Yume ngốc nghếch! Cậu phải nhắm tới mục tiêu cao hơn chứ!" Ranta tiếp tục la hét.
Shihoru cười phá lên "Tớ không nghĩ là người cứ một mực tin rằng 'đi cùng với Renji sẽ khiến nhóm không tài nào lấy đầu tên thủ lĩnh nổi' lại có đủ tư cách để nói thế..."
"Hừm... Vậy cũng có một chút... Tớ đoán là cậu đúng.
Được rồi! Thế thì ta sẽ ăn hôi!" Ranta tuyên bố.
"Hahaha..." Moguzo ôm bụng cười.
"Đúng là đê tiện," Merry lạnh lùng nói.
"Và tớ hoàn toàn ổn với điều đó!" Ranta nhăn răng cười. "Đối với một Hắc Kỵ Sĩ, những từ ngữ đó khác nào lời tán dương cao quý nhất! Mwahahaha! Nhân danh Bóng Tối! Nhân danh Chúa Tể của Tội Lỗi, [Triệu Hồi Ác Ma]!"
Từ đằng sau đầu của Ranta, hơi cao hơn một tí, có thứ gì đó trông như đám mây màu tím thẫm xuất hiện. Đám mây cuộn xoáy lại, nhanh chóng thành hình.
Nó trông như phần thân không đầu, với hai hốc mắt trên ngực và một cái miệng nứt toác bên dưới. Đó là quyến thuộc của Hắc Kỵ Sĩ, một ác ma.
"...Kehe... Kehehehehe... Kehehehe... Kehehehehehehehe... Kehe... Ranta sẽ chết."
"Không phải 'Chết đi Ranta' mà là 'Ranta sẽ chết' ư?! Ngươi đột nhiên tiên đoán được cái chết của ta sao, Zodiac-kun?!"
"...Ehehe... Chính ta sẽ giết phứt Ranta."
"Và giờ ngươi buông những lời hăm dọa chết chóc đó?!"
"Zodiac-kun, cụng tay nà!" Yume gọi rồi chìa tay ra.
Zodiac-kun tuy miệng bảo "...Chết đi... Xấu xí..." nhưng vẫn duỗi tay về phía Yume.
"Ohh!" Yume mắng. "Zodiac-kun là một cậu bé ngoan. Nhưng mà, nói người ta xấu là quá đáng lắm á..."
"...Kehehehe... Xin lỗi..."
"Tự dưng ngươi hiền lành thế?! Hửm?!"
Trò chọc cười của Ranta không nhận được sự hưởng ứng nào từ Zodiac-kun. Không hiểu sao ngay cả ác ma của chính mình cũng quay lưng với chủ nhân nó nữa.
Nhóm Choco dường như đang đắn đo không biết nên đi đâu về đâu.
"Các cậu có thể không đánh giá cao lời khuyên của mình, nhưng nhớ đừng tự ép bản thân quá đấy!" Haruhiro nói với họ.
Cũng không rõ họ có ghi nhận hay không, cơ mà nhóm Choco xem ra vẫn yên vị. Họ sẽ an toàn theo cách này. Đó là một lựa chọn tốt.
Kỳ thực, nhóm Haruhiro ngồi lại tầng một là tốt hơn cả. Vậy tại sao họ không làm thế? Vì họ đã giết Orc rồi. Họ đã tốt nghiệp, và ý nghĩ đó cứ lởn vởn trong đầu họ. Họ cảm thấy thịt vài ba con Orc cũng thường thôi.
Haruhiro đã không hề nghĩ sẽ có vấn đề gì. Nếu như bình thường, cậu chắc chắn ít nhiều do dự. Thế tại sao cậu lại đưa ra quyết định chóng vánh đến vậy? Nhẽ chăng vì đi chung với Renji nên cậu cảm thấy không cần phải lo nguy hiểm nữa? Có lẽ là đúng. Cậu không thể phủ nhận điều đó.
Nhóm Renji rất mạnh. Nếu trốn đằng sau họ, cậu sẽ không dễ chết.
Phải nói thêm, cậu không chỉ có mỗi ý định trốn và trốn. Haruhiro biết nhóm mình có thể giúp đỡ chút ít.
Thật lạ khi nói rằng cậu sẽ giúp Renji một tay, nhưng một phần trong thâm tâm cậu muốn vậy. Họ làm gì đi nữa cũng chẳng thể tạo nên yếu tố quyết định trận chiến, nhưng nó không có nghĩa là mọi góp sức của họ đều vô ích. Nếu có ai đó mà nhóm cậu muốn hỗ trợ cho thì người ấy chính là Renji ; cho dù không được hoan nghênh, hay thậm chí bị xem như cục tạ. Cậu không muốn nghĩ rằng nhóm không thể làm nên trò trống gì.
Nếu Haruhiro đơn độc một mình, cậu sẽ chẳng màng việc mình bị coi là đồ vô tích sự. Nếu mọi người có dè bỉu, cậu chỉ nhẹ nhàng cười trừ. Cậu có thể dễ dàng từ bỏ bản thân. Nhưng, cậu đã ở trong một nhóm. Cậu đã có đồng đội.
Moguzo là một Chiến Binh đầy tuyệt vời. Ngay cả Ranta, người luôn gây đủ thứ phiền phức, có một ý chí rất kiên cường và cách vận dụng kĩ năng độc đáo khác thường. Yume thì rất dễ tính nên rất dễ kết thân, và một Shihoru thoạt trông tẻ nhạt nhưng lúc nào cũng biết lo nghĩ cho đồng đội, luôn có cái nhìn toàn cục vấn đề. Merry nữa, cô ấy đang hỗ trợ mọi người rất nhiều.
Manato này. Chúng tớ đã tạo nên một nhóm không tệ nhỉ.
Tuy vậy, cũng thật tiếc nuối vì cậu không thể cùng ở đây với chúng tớ.
Tớ muốn đưa nhóm mình bay cao, bay xa nhất có thể.
Tớ không nghĩ phải vội vã làm gì, nhưng trong tình hình này, tớ cho là nhóm nên tiến lên một chút.
"Cùng đi thôiiii....!" Ranta hô hào.
Với Ranta dẫn đầu, cả nhóm cậu cùng đuổi theo nhóm Renji. Có lẽ vì không muốn cạnh tranh với Renji, những nhóm khác ít ai chọn đi hướng Tây Nam.
Cả bọn leo lên cầu thang. Họ tăng tốc.
"Mắt của Yume xoay mòng mòng luôn á!" Yume cười khì.
Họ có thể nghe thấy tiếng ầm ĩ bên trên. Đó là âm thanh của trận chiến.
"Ta trúng độc đắc rồi sao?!" ai đó la lên.
Có vài Quân Tình Nguyện tụ tập gần đầu cầu thang.
Năm người cả thảy. Chắc là một nhóm đây.
"Mấy cậu làm gì thế?!" Ranta la ó.
Một Quân Tình Nguyện trông thuộc Class Chiến Binh đưa mắt nhìn. "Dù bây giờ ta có vào, cũng không thể... Bên trong đang hỗn loạn lắm!"
"Bị ngu rồi à?! Nếu nó hỗn loạn đến vậy thì mới cần đến chúng tôi chứ!" Ranta nói rồi đẩy Zodiac-kun vào. "---Tiến lên, Zodiac-kun! Tiến lên rồi báo cho ta biết chuyện gì đang diễn ra ở đó!"
"...Nnnnnn... No, no, no, no, no, no, no... Kehehehehehehehehe..."
"Sao lại không chứ?!" Ranta hét lên.
Haruhiro chậc lưỡi. "---Thôi quên đi! Tớ đi cho! Cậu không cảm thấy tội nghiệp Zodiac-kun à?"
"Ôi dào, cứ xô nó vào! Zodiac-kun là của tớ mà, tớ muốn làm quái gì chả được!"
"... Ai... Ai là của ngươi cơ? Ta không phải của ngươi... Ngươi ngu ngốc quá rồi... Chết đi..."
"Nếu ta mà chết thì ngươi cũng biến mất luôn đó! Thế cũng chịu sao?!" Ranta la oai oái.
"...Ehehehe... Nếu ngươi chết... Ta... Ta-ta-ta hạnh phúc biết gì bằng... Ehehehe..."
"Cá---"
Bỏ mặc Ranta đang á khẩu và băng qua nhóm Quân Tình Nguyện phía trước, Haruhiro thò đầu vào.
"---Whoa!"
Họ không hư cấu chút nào.
Đúng là điên rồ thật.
Căn phòng hình tròn trên đỉnh Tháp này rộng hơn cậu từng nghĩ, trần nhà cũng khá cao ráo. Lướt sơ qua có chừng mười con bên trong. Ngay giữa căn phòng là Renji và Ron, họ đang chiến đấu rất dữ và tỏ ra thắng thế. Nhưng Chibi-chan, Sassa và Adachi thì đang bị dồn ép đến góc phòng.
Chibi-chan vung thanh trượng mình xung quanh, cố bảo vệ cho Sassa và Adachi. Nhóm Renji là những Quân Tình Nguyện duy nhất có mặt trong phòng, và đến thời điểm này mới chỉ có một tên Orc bị hạ.
Haruhiro rụt đầu trở lại. "Tệ rồi các cậu. Với diễn tiến này, không biết Renji và Ron thì sao chớ, nhưng còn Chibi với mấy người kia..."
Họ phải mau ra cứu thôi.
Họ có làm nổi không? Phải, họ ấy?
Làm vậy chả khác gì không biết tự lượng sức mình. Nhưng mà, nhóm Renji đang gặp rắc rối to. Hiện tại là năm-chọi-mười. Nhóm Renji khỏe thì khỏe thật, nhưng không phải là siêu nhân. Đối thủ cũng không phải dạng vừa. Nói thật, chúng mạnh kinh. Tuy nhiên, nếu sáu người nhóm Haruhiro gia nhập, ít ra sẽ thay đổi được mặt áp đảo số lượng.
Đầu tiên là giúp nhóm của Chibi. Renji với Ron thì khỏi đi. Tự họ xử lí được. Bên cạnh đó, hỗ trợ cho phía Chibi sẽ giúp Renji và Ron bớt lo lắng phần nào.
"Moguzo, xông lên cánh phải!" Haruhiro gọi. "Chibi-chan và những người khác đang ở đó nên hãy bảo vệ họ! Ranta và tớ cũng đi luôn! Yume, Shihoru, Merry, quan sát tình hình và tùy cơ ứng biến!"
"Mm-hm!" Moguzo nói.
"Thật tình... Mấy người đó phiền quá..." Ranta lẩm bẩm.
"Trời ạ, có giỏi thì nói trước mặt Renji ấy!" Haruhiro nói móc.
"Tớ biết chứ! Cậu cũng thừa biết! Ngốc gì mà ngốc quá!"
"Xem lại mình đi! Xuất phát!"
Tuần tự Haruhiro, Moguzo và Ranta tiến vào.
Cậu đã nhìn thấy nó.
Một dòng sáng mờ mờ hư ảo.
Từ khoảnh khắc cậu nghĩ cậu trông thấy, cơ thể của Haruhiro tự chuyển động lấy, men theo quang tuyến. Cậu không chạy mà cũng không đi, đôi chân như thể đang lướt êm ắng trên sàn.
Xung quanh không một tiếng động.
Nó không giống như cảnh vật bị ngưng đọng lại, chỉ là mọi thứ đều trở nên rất chậm rãi.
Con Orc đang hướng mũi kiếm về phía Sassa.
Ngay chỗ này.
[Đâm Lén].
Mặc dù hắn mang thiết giáp toàn thân, con dao găm của Haruhiro vẫn uyển chuyển lách vào bên trong.
Nó chạm phải gì đó. Một điểm tử huyệt.
Khi cậu rút con dao ra, con Orc co quắp người lại, gục đi mà không kêu lên bất cứ tiếng gì.
"...Thế này là thế nào?" Sassa lặng người.
Haruhiro lắc đầu đáp lại. Nếu cô ấy có hỏi, cậu cũng không biết phải giải thích sao cho tường.
"Thanks...!" Moguzo gầm lên, dùng [Thanks Slash] thổi bay một con Orc định tấn công Chibi-chan. "N-Này! Zodiac-kun! Ra giúp cái đi! Chơi không công bằng gì cả..!"
"...Huhehehehehehehehehehe... Nnnnnnn... Không đời nào... Đồ sâu bướm lắm lông... Chết đi..."
"Chết tiệt..! Không gian ở đây không đủ rộng, động tay động chân khó quá!"
Ranta đang chạy vòng vòng để hạn chế trao đổi đòn đánh với bọn chúng. Cơ mà, cậu ta vẫn đang xoay sở khá tốt với một con Orc nên không đến nỗi tệ.
Yume, Shihoru và Merry cũng tham chiến.
"Renji!" Haruhiro sử dụng [Swat] cản đòn chém của đối phương rồi lùi lại, nhường lượt tấn công kế tiếp cho Sassa.
Sassa dùng [Swat] rất khéo. Haruhiro tuy có sức mạnh về cơ bắp hơn cô nhưng Sassa có độ linh hoạt cao, chuyển động của cô rất nhịp nhàng. Tựa như cô cảm nhận được giai điệu của trận chiến.
Haruhiro hét tiếp "Chibi-chan và mọi người ổn cả!"
Renji liếc thoáng qua cậu, khẽ mỉm cười.
Ahh.
Cậu ấy đúng là lợi hại thật.
Renji dùng toàn bộ cơ thể để xoay tròn thanh Ish Dorgan quanh mình. Trông cậu cứ như đang khiêu vũ. Đó là kỹ thuật gì nhỉ? Hay là kỹ năng?
Xắt rồi lại xắt--- Renji chém phăng hai con liên tiếp. Ron cũng cùng lúc hạ một con khác, bổ nó với tất cả sức mạnh của mình. Sau đó, Renji kết liễu thêm con nữa, lần này cậu vặt đứt cả đầu.
"Zeel, mare, gram, fel, kanon."
Adachi sử dụng ma pháp [Cóng Huyết] để đóng băng hai chân con Orc. Dù vậy, nó vẫn cố gắng lúc lắc thân người để rướn lên.
"Zeel, mare, gram, terra, kanon." Không để lỡ nhịp nào, Adachi niệm tiếp câu chú.
Đó chính là [Băng Cầu]. Nguyên tố băng ngay lập tức đông cứng hơi nước trong không khí. Kết quả là một khối cầu băng đập mạnh vào mặt nó.
Có vẻ như đau lắm. Nó quỵ xuống tắp lự.
Không chút chậm trễ, Sassa vọt lên.
Cô ấy vượt qua con Orc. Tức thì, Sassa găm ngược con dao vào gáy nó.
Hóa ra [Đâm Lén] có thể vận dụng như thế. Haruhiro nghĩ. Mà họ hợp tác với nhau ăn ý quá chứ. À, chúng tôi cũng sẽ không làm mình mất mặt đâu.
"Ohm, rel, ect, nemun, darsh!" Shihoru khóa con Orc lại với [Ràng Buộc Bóng Đêm], Merry cho nó ăn một cú quật gậy điếng người, liền đó Yume đâm tới tấp bằng thanh Machete của mình, khiến nó chùn bước, rồi--- Moguzo.
"Hunghh..!"
Cậu ấy không dùng [Thanks Slash]. Cậu bước lại gần, duỗi thẳng tay ra và đục một phát cực mạnh. Đó là kĩ năng [Cú Phóng Số Một].
Cổ họng con Orc vỡ nát. Tất nhiên điều đó đồng nghĩa, đầu lìa khỏi xác. Không đời nào nó trở lại.
Haruhiro đảo mắt xung quanh. Liệu còn kẻ địch không nhỉ?
Không.
Toàn bộ Orc đã nằm phơi thây trên mặt đất.
"Chết tiệt..." Ron giũ thanh kiếm đẫm máu của mình. "Chúng tôi không cần mấy cậu giúp."
"Gì cơ?!" Ranta hùng hổ tiến tới chỗ Ron, nhưng chỉ với một cái trừng mắt, cậu liền rụt người lại với tốc độ ánh sáng.
"...X-Xin lỗi mà. Lần sau không dám nữa..."
"Thỏ đế..." Merry lầm bầm.
"Thỏ đế, thỏ đế, thỏ đế... Kehehehe... Sâu bướm thỏ đế... Ehehehe... Sâu bướm, sâu bướm, sâu bướm..."
"...Một con sâu bướm thực sự còn có ích hơn cơ ấy, mấy cậu thấy đúng không?" Shihoru hỏi.
Dù bình thường tính tình hiền lành, đôi khi Shihoru cũng rất độc miệng, Haruhiro nghĩ. Nhưng mà, tôi đồng tình với cô ấy về khoản này.
"Bởi vì sâu bướm nhìn cưng lắm á," Yume gật gù.
Về khoản này, thôi cho xin kiếu.
"Cậu đã giúp nhiều." Renji cất giọng.
Trời ạ, nghe tiếng Renji thôi là đã thấy ngầu rồi. Nó trầm và khàn khàn. Cũng có hơi đáng sợ, nhưng kèm cả chút nỗi buồn man mác. Khi nghe cậu ấy bảo "đã giúp nhiều" với tông giọng ấy--- Ôi thật đấy, sao mà sướng vãi.
Vì thế Haruhiro giả vờ bình tĩnh, nhún vai đáp "Chúng tớ đã nợ cậu một lần."
"Giờ huề rồi," Renji nói.
"...Thật ư?"
"Phải," Renji trả lời, đoạn cậu nhìn Moguzo. "Cậu. Tôi dùng cậu được đấy."
"Hơ..?" Moguzo tròn mắt ngó tới ngó lui, rồi cậu tự trỏ vào mình. "---Gì cơ?! Ý-ý-ý cậu là tớ ư...?! Kh-không, điều này không... Um, t-tớ đâu có tài cán gì đâu..."
"Dùng" là sao ấy nhỉ? Điều đó làm Haruhiro hơi lo lo, nhưng Renji và Moguzo là Chiến Binh với nhau. "Cần một Chiến Binh để hiểu một Chiến Binh"--- cậu không rõ nó có thật không, nhưng chắc chắn một Chiến Binh phải hiểu thứ gì tạo nên một người Chiến Binh. Hơn nữa, cậu ấy vừa được công nhận bởi Renji, nhân vật thu hút cực kì nhiều sự chú ý từ các Quân Tình Nguyện. Moguzo hẳn rất tự hào.
Moguzo cừ thật mà. Moguzo của chúng ta rất cừ.
"Dù vậy," Adachi lên tiếng, đưa tay chỉnh lại gọng kính của mình, với giọng điệu chậm rãi và mỉa mai "xem ra giải thưởng không có ở đây. Cậu chấp nhận nó dễ dàng thế à, Renji?"
Renji không trả lời. Thay vào đó, cậu quay về phía cầu thang. Và đó là lúc mọi chuyện bắt đầu.
"Này! Bên dưới!" ai đó hét lên.
Ai đó. Không phải nhóm Renji hay Haruhiro. Không phải ở đây.
Haruhiro nghiêng đầu "Dưới...?"
Renji co chân chạy đi.
"Haruhiro!" Ranta vỗ lưng cậu. "Đi thôi nào!"
Chuyện gì đây? Quái lạ. Tim tôi. Tim tôi đập như điên dại. Bên dưới. Rốt cuộc là chuyện gì? Bên dưới. Hả, bên dưới...?
Họ băng xuống cầu thang xoắn ốc.
Có cảm giác tai cậu bị nút đặc lại. Lạ quá. Vì sao chứ? Vì sao cậu lại run đến thế chứ? Cậu không biết nữa. Nguyên do? Lí do? Đầu óc Haruhiro loạn xạ cả lên.
Cậu không đứng vững trên đôi chân mình nổi.
Nhưng cơ thể vẫn phải di chuyển.
Xuống dưới.
Đến tầng một.
Rất nhiều Quân Tình Nguyện ở đó.
Và đã chết.
Chết la liệt.
Xác chết nằm la liệt.
Bọn Orc ở đấy. Sao được chứ? Chúng từ đâu chui ra? Không chỉ một hai con. Đây là cả một bầy.
Ở giữa là một con to hơn cả. Hắn mặc giáp màu đỏ rực - rực lóa cả mắt, đội mũ bảo hộ, phấp phới bên dưới tóc nhuộm đen và vàng. Ngoài ra, hắn dùng song kiếm. Hình thể hắn dũng mãnh lạ thường, hai thanh đại đao trong tay thét lên từng hồi hai chữ "NGUY HIỂM".
Zoran.
Zoran Zesh.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn khớp đến từng chi tiết mà Bri-chan đã kể cho họ. Đấy chính là Kẻ gác thành, là thủ lĩnh của bộ tộc Zesh, là một trăm Vàng tiền thưởng.
Zoran đang phanh thây từng người một.
Đó là Mr. Dễ Thương, Haruhiro nhận ra một người từ nhóm của Choco.
Mr. Dễ Thương cố chặn thanh đại đao của Zoran bằng thanh gươm của mình. Nhưng cậu đã không làm kịp.
"Ahh!" Mr. Dễ Thương hét lên một tiếng ngờ nghệch. Cả hai cánh tay cậu rụng cùng lúc.
Và không chậm trễ giây nào, kế tiếp là đầu cậu.
Đầu của Mr. Dễ Thương văng đi.
Thật quá dễ dàng.
Cái quái gì thế này?
Cái quái gì đang diễn ra thế này?
Mr. Cười Đùa đâu? Mr. Tu Sĩ? Cô Pháp Sư, Ms. Tóc Ngắn? Họ không có ở đây.
Không, là họ đã từng ở đây.
Họ đã nằm xuống.
Tất cả bọn họ đều bị băm thành từng mảng thịt nhỏ.
Mr. Lêu Khêu còn không hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra, chỉ biết tựa lưng vào tường và quờ quạng thanh kiếm trước con Orc - không phải Zoran. Kế bên anh là Choco. Choco ở đó.
Mr. Lêu Khêu đang cố bảo vệ cho Choco. Tuy nhiên, anh bị lãnh no đòn và hoàn toàn không đủ sức lực để làm điều đó.
Mạnh. Những con Orc đó cực mạnh. Chúng không hề giống với bất cứ con Orc nào họ đã gặp trước giờ.
Không chỉ là trang bị - nó là một thứ gì đó rất khác, về thể trạng, về khí chất xung quanh chúng. Đó là sự khác biệt mà chỉ riêng kẻ gác thành và đám lâu la thân thiết có được.
Một số con không mang theo giáp phòng bị, lại giắt quanh hông đầy chai lọ như những Pháp Sư. Không, không phải là Pháp Sư--- chúng được gọi là Thuật Sĩ nhỉ?
Nhóm Renji đã lao ra tấn công bọn Orc. Cơ mà, có đến hơn mười con ở đấy, dễ đâu chừng hai mươi con, và lối lên xuống tầng một thì rộng mở. Không cần thiết phải làm vậy.
Choco và Mr. Lêu Khêu thế nào rồi?
"---Hự!" Mr. Lêu Khêu khóa kiếm với một trong các thuộc hạ của tên Boss, nhưng hình như anh đã bị đá vào bụng hay sao đó, vì lưng anh oằn cả ra.
Này.
Không.
Cậu không thể.
Cậu không thể làm thế.
Choco cầm con dao găm trong tư thế chiến đấu. Với cả hai tay ôm lấy lấy phần cán, cô hươ hươ mũi dao về phía con Orc.
Ngọn dao run lẩy bẩy. Cô đang cực kì hoảng sợ.
Không ổn. Điều này không ổn chút nào.
"Choco!" Haruhiro hét lên rồi vắt chân chạy tới.
Trong khoảnh khắc đó, có cảm giác Choco đã ngước nhìn cậu. Hoặc, cô ấy đã cố để nhìn.
Thanh kiếm của tên Orc ngoạm lấy vai cô. Nó để lại một vết thật sâu.
Tên Orc đá cô lăn ra sàn, hùng hặc giáng mũi kiếm lên người cô.
"Dừn---"
Một lần.
Hai lần.
Ba lần.
Cả thảy ba lần tên Orc vung thanh gươm hắn xuống.
Choco.
AAAHHHHHHH!
Choco.
Vì sao chứ? Tại sao? Không thể na...
Không thể.
Haruhiro ôm ghì lấy đầu mình. Một âm thanh xa lạ bỗng phát lên. Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu thật sự không rõ nó đến từ đâu. Cậu không biết gì cả.
TÔI ĐANG Ở CÁI ĐỊA NGỤC NÀO THẾ NÀY???