Ở bờ tường phía Nam, nơi cổng chính án ngữ, có gì đấy thật là sai quá sai.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Haruhiro tự hỏi. Tôi có linh cảm không lành về điều này. Mà thực ra, trong lòng tôi bây giờ chẳng còn gì khác ngoài nỗi bất an ngày một lớn rõ. Chúng tôi gặp rắc rối rồi ư?

Nhưng bất luận thế nào, Green Storm Force chỉ có một con đường duy nhất là tiếp tục tấn công bức tường phía Đông. Kẻ địch đang bày binh phòng thủ. Nếu họ không mau quét sạch lũ Orc trên tường, một trận mưa tên nữa sẽ trút xuống, thật sự quá nguy hiểm.

"Trước hết, phải chiếm lấy phía Đông!" Bri-chan hô lệnh, chĩa mũi gươm về phía nóc tường. Anh không mang theo khiên.

Xem ra bốn cái thang được lắp vẫn nguyên vẹn. Tương tự, nhóm Haruhiro và nhóm Choco đều toàn mạng.

Haruhiro nép người vào tường, giương khiên che chở. Bên trên đang xảy ra cái quái gì nhỉ? Tôi không thể nhìn thấy nên chẳng nói được. Cơ mà Renji với mấy người đi tiên phong chắc đang xới tung chỗ ấy rồi. Có lẽ nhờ vậy mà số tên bắn đã giảm thiểu đi so với ban nãy...?

Trong khi cậu đang núp dưới khiên, cố điều hòa lại nhịp thở, một cánh tay bỗng giơ ra túm lấy cổ áo.

"Gwah!"

"Này! Ngưng phí thời gian dùm cái! Chúng ta mau đi thôi, Papupiro!"

Đó là Ranta. Đồ Ranta đần thúi. Cậu ta không biết làm vậy khó chịu lắm à?

Haruhiro gạt tay Ranta. "...Papupiro là ý gì? Và, chờ chút--- Hả? Ta đang đi đâu thế...?"

"Trèo thang rồi lên tường thành! Hiển nhiên quá còn gì!"

"Không được, nhưng..."

"Nhưng nhị cái beep! Đi lẹ nào!"

Ranta cố lôi Haruhiro bằng được. Trời ạ, cho tôi nghỉ mệt đi mà, Haruhiro tức tối nghĩ bụng. Và rồi cậu ngáng chân Ranta.

"Whoa..?" Ranta lộn nhào, nhưng nhanh chóng bật dậy. "---Thằng mắc toi này!"

"Cái..?!" Haruhiro kêu lên. "Thiệt sao, cậu tính uýnh lộn sao?! Vào thời điểm như vậy?!"

"Chả vấn đề gì hết!"

"Có đấy! Chỉ cần động não chút là thấy!"

"Tớ là người không để những ý niệm thông thường cản trở mình! Hãy gọi đó là một cuộc cách mạng!"

"Trong khi cậu phun ra mấy lời vô nghĩa đó, mọi người đang lên cả rồi!"

"Cậu nói gì cơ? Whoa! Thật kìa!"

Nhóm Choco đang chuẩn bị trèo lên. Ngay cả Haruhiro cũng bắt đầu nghĩ tốt hơn hết là nên đi theo.

"Đ-Đến lượt chúng ta rồi!" Moguzo ấp úng.

Nghe Moguzo bảo thế, Haruhiro quyết định "Được rồi, ta đi nào! Moguzo và tớ sẽ dẫn đầu. Mọi người hãy bám theo sau!"

"Ngốc nghếch! Là tớ dẫn đầu mới phải!" Ranta xô Haruhiro sang một bên và bước lên thang.

"Ổn thôi, thích thì làm theo ý cậu...!" Haruhiro buộc tấm khiên vào lưng, nối gót Ranta.

Moguzo trèo một chiếc khác. Yume theo sau Haruhiro, còn Merry theo sau Moguzo. Shihoru đi cuối cùng.

Trận mưa tên đã chấm dứt.

Trận chiến bên trên bức tường diễn ra đầy hỗn loạn, tuy nhiên, phe của họ tỏ ra ưu thế hơn hẳn. Không còn bóng dáng tên Orc nào ở gần nhóm Haruhiro.

Ở góc Đông Bắc của bờ tường có một cầu thang dẫn xuống. Kẻ địch dường như muốn tử thủ đến cùng nhưng nhóm người quanh đội Renji đang dồn chúng vào thế khó.

"Đi nhanh!" Ranta hét lên.

Có lẽ đấy không phải là nguyên do chính dẫn đến việc cậu ta hồ hởi như vậy, nhưng cùng lúc đó, Renji đã hạ gục thêm một tên Orc và đá bay tên khác xuống dưới.

Tuyến phòng thủ của kẻ địch bị phá vỡ, Quân Tình Nguyện ào ào lướt tới.

"Tiến vào!" Bri-chan hô lệnh. Giọng anh ta khỏe gớm.

Renji và Ron men xuống cầu thang. Bọn Orc tụ tập đầy giữa đường, hòng cản bước bọn họ.

Cả hai sẽ vượt qua thế nào đây? Haruhiro tự hỏi. Ồ, ra đó là cách.

Renji và Ron tự lấy thân mình xông thẳng vào đám Orc.

"Đẩy...!" Renji gầm lớn tiếng.

Không đời nào.

Nghiêm túc hả trời?

Nhóm Renji và những Quân Tình Nguyện khác đẩy Renji và Ron từ phía sau. Họ ra sức điên cuồng.

Nếu làm vậy, chúng sẽ bị đè bẹp. Đè bẹp đến chết.

Bọn Orc cố gắng phản kháng, nhưng Renji và mọi người đẩy từ trên xuống trong khi chúng chống chịu từ dưới lên. Hơn nữa, họ là người chủ động trong cuộc giằng co này nên chiếm thế thượng phong rõ rệt. Xem ra câu "tiên thủ hạ vi cường" quả không sai.

Từng con một ngã lăn như rạ.

Renji và Ron thì sao? Họ vẫn ở đó.

Ừ thì, không phải, đương nhiên là họ ở đó rồi, nhưng quan trọng là họ vẫn đang đứng vững. Renji và Ron bước qua xác bọn Orc, tiếp tục xuống dưới.

Họ đã làm được. Cầu thang sạch sẽ quân thù.

"Kinh thật, Renji lợi hại vãi!" Ranta reo hò ầm ĩ.

Tôi có thể hiểu vì sao Ranta lại quá khích đến thế. Cũng đúng thôi. Đơn giản là vì cậu quá tuyệt vời, Renji à. Nghĩ mà coi, họ đến Grimgar cùng lúc với chúng tôi. Nhưng tôi không muốn đem nhóm mình ra so bì với họ. Làm thế chỉ tổ đau lòng.

Mặc dù vậy, tôi cũng có chút tự hào. Họ là bạn đồng trang lứa với tôi. Tôi có thể khoe khoang với thiên hạ về điều đó. Cơ mà, tôi sẽ không làm đâu. Chỉ lại là một loại đau lòng khác nữa thôi.

Nói gì thì nói, cậu ngầu lắm, Renji.

Tớ luôn biết rằng cậu rất mạnh. Cậu không giống với chúng tớ. Cách biệt đó như một trời một vực, thế nên những gì tớ có thể làm chỉ là nhoẻn miệng cười trừ.

"Đừng có hăng quá! Lực lượng chính vẫn chưa phá cổng xong!" Giữa lúc Bri-chan hét tiếng chỉ huy, những mũi tên bay vun vút từ trong các Tháp Canh.

Bri-chan gạt tên đi bằng thanh gươm của mình. Anh ta thậm chí không thèm nhìn hướng bay của chúng, ấy vậy mà trông đỡ đòn dễ như bỡn. Thật đáng khâm phục.

Anh gần như không bị xây xát miếng da nào, nhưng tên bắt đầu bắn dày hơn. Nhiều Quân Tình Nguyện đã dính phải và quỳ rạp ra nền đất.

"Ở đây nguy hiểm lắm!" Haruhiro nói to, hầu cho nhóm Choco cũng nghe thấy. "Nhanh lên! Xuống dưới sẽ an toàn hơn!"

"Tớ thừa biết, thằng đầu đất!" Ranta ồn ào đáp lại.

Ugh, Ranta, nín mồm dùm cái. Lúc nào cũng lải nhải thừa thãi. Nói thật tình, sự có mặt của cậu ở đây là đã quá thừa thãi. Không không..., kiềm chế lại tôi ơi, kiềm chế lại. Hãy coi nó như một kiểu khổ hạnh. Kiểu khổ hạnh kinh khủng nhất trần đời.

Các Tháp Canh được xây dựng kiên cố và có những lỗ châu mai hoặc cửa sổ nhỏ để bắn tên ra ngoài. Phía Haruhiro không thể trông thấy kẻ địch nên thật khó để biết khi nào thì chúng tấn công.

Khi họ tiến tới cầu thang, tiễn lại bắn tới tấp. Những Quân Tình Nguyện đi sau họ đang trở thành mục tiêu của chúng.

"Khiên!" Haruhiro gào lên, giương tấm khiên nãy giờ buộc trên lưng.

Tuy nhiên, chẳng còn một ai có khiên.

"...Ơ? Sao không lấy khiên của các cậu ra?" Haruhiro hỏi.

"Yume ý, cô ấy đã nghĩ là không cần tới chúng nữa. Thành thử, cô ấy quăng nó mất tiêu ồi. Nó khá nặng mà, cậu cũng hiểu chứ."

"...T-Tớ cũng đã làm vậy." Shihoru thú nhận.

"T-Tớ nữa" Moguzo nói.

"Mẹ nó, tớ trót luôn rồi!" Ranta hét lên.

"...Mình cũng," Merry thêm vào.

"Ặc... Ngay cả Merry..."

Thực tế thì Haruhiro là thiểu số. Chỉ cần ngó quanh thôi, nhóm Choco và hầu hết mọi người không còn ai mang theo khiên nữa.

Có vẻ bản tính tằn tiện hằng ngày đã cứu lấy cậu. Nhưng chỉ một chiếc khiên thì làm nên trò trống gì---

"Ah! Chúng ta có đấy chứ!" cậu reo lên. "Là của lũ Orc!"

Theo như những gì cậu quan sát, Green Storm Force vẫn chưa nhận phải tổn hại nghiêm trọng nào, nhưng lũ Orc thì không may như thế. Giữa hàng đống tử thi và gươm kiếm có cả những tấm khiên nằm rải rác. Là khiên gắn lông vũ của bộ tộc Zesh.

"Ồ ôi! Chuẩn cơm má nấu!" Ranta mừng rơn.

Thấy Ranta và một số người nhặt chúng, những Quân Tình Nguyện khác bắt chước làm theo.

Họ hướng lá chắn về phía Tháp Canh và bước vội xuống cầu thang. Vài ba mũi tên cắm phập trên chúng, nhưng không thành vấn đề. Miễn họ có cái phòng thân là được.

Đâu khoảng nửa đường, lối đi trước mặt trở nên kẹt cứng.

Để vào bên trong Tháp Canh, họ phải đến cầu thang ngoài và tiến vô cửa mái. Nó nằm ở gần góc Đông Nam của bức tường. Nếu họ đổ quân từ cổng chính thì phải cuốc bộ khoảng một vòng kim đồng hồ để tới nơi. Thực tế mà nói, phía Đông chính là vị trí gần nhất.

Nhóm của Renji sắp tiếp cận nó. Tuy nhiên, ngày càng nhiều Orc đóng dày đặc chỗ ấy khiến biệt đội siêu cấp Renji cũng dần hạ nhịp.

"Các bạn làm tốt lắm! Cứ đà này, quân cứu viện của chúng ta sẽ mau chóng tới thôi!" Bri-chan đánh tiếng trấn an trong khi khua kiếm gạt các mũi tên bay tới ; nói là vậy, nhưng sẽ ổn thật chứ?

"...Không, không chút nào!" Haruhiro hét toáng.

Cậu căng mắt nhìn. Những con Orc từ cổng phía Bắc - cổng hậu, đang hướng đến đây. Lực lượng nòng cốt phe họ tiến đánh phía Nam còn lực lượng riêng biệt chia thành hai hướng Tây và Đông, thế nên phía Bắc bị bỏ ngỏ. Khi bọn chúng nhận thấy tuyến phòng thủ bờ Đông bị chọc thủng, có lẽ chúng đã đưa quân đến củng cố lại lực lượng.

"Tệ rồi!" Haruhiro than van. "Renji và mọi người sẽ rơi vào thế gọng kìm!"

"Ai rảnh tay thì qua phía bên kia chặn chúng lại đi!" Bri-chan ra hiệu lệnh ngay lập tức. Nhiều tổ đội hăm hở lên đường.

Nhưng tất nhiên, mọi chuyện không bao giờ dễ dàng. Ngay cả khi họ muốn chống cự lại kẻ thù từ phía Bắc, khoảng không gian giữa cây cầu thang đi xuống bức tường và cây cầu thang đi lên Tháp Canh đang ùn ứ nghiêm trọng. Cũng vì vậy mà không ai di chuyển nhanh cho được.

"Chúng ta sẽ đi theo!" Mr. Pleasant, người có vẻ là trưởng nhóm bên phía Choco, nói rồi nhảy xuống cầu thang. Choco và nhóm cô tỏ ra ngạc nhiên, nhưng chân vẫn bước theo cậu ta.

"Này, đợi---" Haruhiro toan ngăn.

Tôi không cần biết các cậu phấn khích thế nào nhưng ít ra là phải hiểu liều lĩnh cũng có mức độ của nó chứ? Đến gần hai mươi tên Orc từ bức tường phía Bắc, trong khi các cậu mới chỉ là tân binh, hiểu không hả? Nghĩ kĩ dùm tí đi.

"Chúng ta còn chờ gì nữa?!" Ranta nói to.

Ranta chọc chọc vào vai Haruhiro, cậu do dự trong khoảng hai giây. Chết tiệt. Tôi không thể cứ thế đứng nhìn.

"Được rồi, ta đi thôi!"

Khi Haruhiro nhập hội, trận chiến đã diễn ra trước đó. Xung lực của những tên Orc gây ra thật đáng kinh ngạc. Nội trong tích tắc, hàng loạt Quân Tình Nguyện đã bị hạ gục.

---Họ đo sàn rồi? Liệu họ mất mạng chưa?

Chúng xé toang hàng tiền tuyến.

Hai--- không, là ba, ba con Orc đang tấn công nhóm Choco.

Mr. Pleasant, Mr. Cười Đùa và Mr. Lêu Khêu mỗi người chia ra giải quyết một con. Nhưng rõ ràng mục tiêu đó quá xa vời.

Mr. Cười Đùa nhận một đòn nốc ao từ sau lưng, kế đó, Mr. Lêu Khêu bị đẩy văng vào tường. Còn Mr. Pleasant cố gắng trao đổi chiêu thức với tên Orc mình đối mặt, nhưng xem ra cậu ta có nguy cơ bị kết liễu bất cứ lúc nào.

Mr. Tu Sĩ xông lên, ra sức chặn lấy đòn bổ của con Orc bằng thanh trượng phép của mình.

Không ổn rồi. Anh ta đang bị áp đảo hoàn toàn.

Choco và Ms. Tóc Ngắn nắm chặt tay nhau và co rúm người lại.

Họ đang làm quái gì vậy? Thế khác gì lời mời gọi "mau giết tôi đi"?

Tất nhiên là lũ Orc không bỏ lỡ cơ hội béo bở đó.

Cậu muốn lao ra giúp lắm, nhưng--- Haruhiro không kịp nữa rồi.

"Ohm, rel, ect, palam, darsh...!"

Đã có Shihoru. Cô ấy ra tay kịp lúc.

Một nguyên tố hình tảo biển đen quạch phóng ra từ mũi gậy của Shihoru. Nó cuốn thành một đường xoắn ốc và đập thẳng vào mặt tên Orc đang uy hiếp Choco và bạn cô.

Đó là kỹ năng [Màn Đêm Hoang Mang].

Ngay khoảnh khắc chạm phải, nguyên tố bóng tối nổ tung tóe rồi chui tọt vào mũi và miệng hắn. Con Orc bỗng dưng đứng đực ra nhìn thẫn thờ. Phép này tuy dễ phá vỡ nếu có phòng bị từ trước, nhưng vẫn mạnh hơn [Huyễn Ảnh Ru Ngủ] nhiều. Hắn đã không thấy đường phép bay tới nên công dụng rất hiệu quả. Đầu tiên là rơi vào trạng thái ngu ngơ. Không lâu sau sẽ là bối rối và khích động, để rồi mất đi khả năng đưa ra quyết định hợp lý.

"[Căm Phẫn]...!" Trước khi đến giai đoạn đó, Ranta đã sấn tới và xiên một mũi vào phần yết hầu.

Haruhiro muốn mình là người hạ gục con Orc đó, nhưng Ranta đã trở thành "kỳ đà cản mũi".

Ồ được thôi. Tôi chịu cậu.

Haruhiro đến đằng sau tên Orc đã hất văng Mr. Lêu Khêu vào tường. Cậu vứt chiếc khiên của mình đi.

Cậu hoàn toàn không thấy dòng sáng đó.

Bọn lính ở đây không như đám trong các lán trại. Tấm mề đay trên lớp giáp đỏ mà những tên Orc thuộc bộ tộc Zesh mang không hề có điểm yếu. Nó là giáp thân hạng nặng. Con dao găm của Haruhiro không tài nào đâm xuyên nổi. Kể cả kích hoạt [Đâm Lén] cũng không đủ.

Haruhiro khóa tay hắn lại, nghiêng lưỡi dao vào khe hẹp giữa mũ và áo giáp. Cậu thọc thủng cuống họng hắn rồi nhảy đi. Mr. Lêu Khêu liền tấn công con quái vật còn đang bàng hoàng bằng thanh trường kiếm của mình. Anh có lợi thế về chiều cao nên đòn vung từ trên xuống chứa đầy uy lực. Anh cứ thế mà giáng liên tiếp những nhát kiếm cho đến khi tên Orc không còn động đậy gì nữa.

"...C-Cảm ơn cậu," Mr. Lêu Khêu nói một cách rối rít.

Phớt lờ điều đó, Haruhiro kiểm tra tình hình xung quanh. Cậu phát hiện một con Orc sau lưng Choco.

"Choco, ngay sau cậu!" Haruhiro hét toáng.

"...!"

Cô phản ứng chỉ trong gang tấc. Choco nhảy sang một bên, né lấy đòn chém từ tên Orc.

"Gashwar!" Con Orc gầm lên giận dữ.

Hắn ngoảnh mặt đi và đối diện với Haruhiro. Cuộc chiến một mất một còn là không thể tránh khỏi. Haruhiro không có cơ hội nào khác.

Mài bén các giác quan và liên kết chúng lại, cậu tập trung vào từng cử động của tên Orc.

Về vũ khí. Đó là kiếm đơn lưỡi. Tôi nghĩ nó được gọi là gahari. Và nó đang đến rồi. Cú tạt từ bên trên, phía trái.

Đỡ lấy. [Swat]. Cổ tay xoay chiều, cú tiếp theo sẽ từ cánh phải. [Swat]. [Swat]. [Swat]. [Swat].

Rõ ràng là hắn rất mạnh. Chỉ qua đòn đánh thôi mình đã cảm nhận được. Hắn sẽ không bỏ cuộc. Chỉ cần sơ sẩy một chút là đời mình đi tong.

Giả như kẻ địch quyết làm cuộc thi về sức chịu đựng, không ngừng thúc ép Haruhiro bằng những món đòn an toàn, sớm muộn cậu sẽ mắc sai lầm. May thay, hắn đã tung ra đòn kết liễu, và điều đó, lại cứu lấy cậu.

Đó là một bổ toàn lực. Tôi không thể đỡ nó.

Haruhiro chọn mạo hiểm và di chuyển lên phía trước. Cậu bước vào đường gươm và thay vì dùng [Swat] để chống lại thanh gahari, con dao cậu trượt dọc lưỡi gươm hắn. Cậu gạt đòn đánh đi.

Cùng lúc đó, cậu chụp lấy cánh tay tên Orc. Sau hai ngày khổ ải được Barbara-sensei áp dụng trên mình, cậu đã có đầy đủ kinh nghiệm thực chiến với nó. Cậu tiếp tục chuỗi tấn công bằng [Swat] và [Tóm Giữ].

Sẽ không bẻ gãy nổi.

Ý tôi là, thật đấy, tay của bọn Orc to thế kia mà.

Đưa ra quyết định chớp nhoáng, cậu cố gắng đá quét chân hắn từ phía sau trong khi vẫn đè cùi chỏ hắn ngược lên vùng đầu.

Tên Orc trả lời ngay. Haruhiro không thể làm theo ý định ; hắn đã nhảy bật dậy.

Hắn lăn một khoảng nhỏ rồi lấy lại tư thế chiến đấu. Vừa được vậy thì...

"Thanks...!"

Đã có Moguzo.

Hùng hổ xông đến, Moguzo đáp một đòn chí tử, [Thanks Slash], ngay trên đầu hắn. Và đúng nghĩa là chí tử. Đầu con Orc bị xẻ làm đôi, kể cả mũ bảo hộ.

Chết tiệt, Moguzo ngầu phải biết.

"Ca-Cảm ơn..." Choco nói không nên lời, đôi ngươi cô tròn xoe trong khi ôm chầm lấy ngực mình. Dường như cô hơi choáng váng.

"Nah---" Haruhiro toan mở lời, nhưng rồi nắm tay cô kéo đi.

Một tên Orc khác lại tới.

Moguzo đảm nhận hắn nên bây giờ họ đã an toàn, nhưng--- không hề dự tính trước đó, Haruhiro chợt nhận ra Choco đang nằm gọn trong vòng tay của cậu. Cậu quýnh quáng xua tay mình đi.

"X-Xin lỗi."

"...Không, Hiro. Cậu vừa cứu tớ đấy."

"Vâng, nhưng--- Ah! Lát nữa...!"

Lát nữa thì sao? Haruhiro cũng tự hỏi, nhưng lúc này cậu đang có chuyện gấp.

"Gahaha! Moguzo một mình cân hai kìa! Đúng là chiến hữu của tớ mà!" Ranta cười tươi.

Ranta sử dụng [Phóng Xuất] để tiếp cận một trong số bọn Orc. Moguzo thì tiếp tục vung kiếm điên cuồng, có vẻ cậu sắp hạ thêm một con nữa.

Shihoru nhắm vào một tên đang ở phía xa, sử dụng kỹ năng của mình để giữ hắn trong tầm kiểm soát. Thật yên tâm khi thấy Shihoru đã có Merry bảo vệ.

Haruhiro trao đổi ánh mắt với Yume. Họ sẽ làm việc theo thói quen của mình : Hỗ trợ Moguzo và Ranta để giải quyết kẻ thù nhanh nhất có thể.

"Haruhiro!" Ranta nói to trong lúc lùi lại bằng [Phóng Xuất]. "Cậu với cô gái đó có quan hệ như thế nào...?"

"Bộ cậu hết chuyện làm rồi hay sao mà hỏi giờ này?!"

"Tớ dư sức nên cứ hỏi đấy! Oái..!"

"Xạo vừa thôi ba!"

"Im đi thằng ngốc! Nhận lấy này! [Bài Xích]..!"

Khi Ranta khóa gươm với con Orc, cậu cố gắng đẩy nó ra nhưng không đủ sức.

Ở mặt khác, Moguzo đã kết thúc trận chiến một-cân-hai. Tuy rằng ít đó không lâu, nó từng là một-với-một.

Yume đang tìm nước câu kéo một trong số lũ Orc ra khỏi hướng Moguzo, cơ mà cách cô làm có lẽ hơi nguy hiểm. Haruhiro nghĩ sẽ tốt hơn nếu cậu câu giờ trước bọn Orc bằng món đòn [Swat] quen thuộc.

Đánh mắt sang phía Shihoru, cậu thấy Merry đang vung vẩy thanh trượng phép của mình để giữ khoảng cách trước bọn chúng. Cần phải làm gì đó giúp bên ấy một tay mới được.

Chúng ta đang bị kéo giãn tới giới hạn của mình, cậu nghĩ. Nhưng đừng hoảng loạn. Chúng ta không đơn độc. Có rất nhiều Quân Tình Nguyện khác ở đây. Chúng ta không nhất thiết phải đánh bại chúng. Chỉ cần kiềm chân chúng là tốt rồi.

Nói là vậy, chúng không phải là những tên dễ ăn. Tôi đang phải dốc hết sức để giữ cho cái đầu bình tĩnh. Bọn chúng thật đáng sợ. Bây giờ là lo chỗ Merry và Shihoru. Rồi sau đó... Sau đó.... Không, không cần lo chuyện xa xôi làm gì. Đầu tiên phả---

"Eryeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee...!"

Âm thanh gì thế kia?

Nó không phải là của lũ Orc. Nó xuất phát từ một con người. Một tiếng hét chói tai của phụ nữ.

"Họ kia rồi!" Bri-chan reo to, nhảy mừng trên bức tường.

Đám Orc từ phương Bắc di chuyển chậm lại thấy rõ. Nói đúng hơn, chúng thất thần cả ra. Từ đằng sau chúng, tiếng hét truyền đi vang dội.

"Tới rồi! Quân tiếp viện của chúng ta!" Bri-chan thổi nụ hôn gió. "Chính là Wild Eagle Force! Yêu cưng quá đi, Kajiko!"