Tên của ông là Anthony Justeen.

Một Chiến Binh đầy tự hào của Trung Đoàn Quân Biên Phòng đệ nhất trứ danh.

Ông không như những Chiến Binh lão thành khác. Ông là một Chiến Binh Bậc Thầy.

Anthony đã táo bạo đặt toàn bộ danh dự của bản thân vào chiến dịch "Rắn Hai Đầu", dưới cương vị hào nhoáng là một Tiểu Đội Trưởng. Luôn đứng đầu hàng ngũ quân tiên phong, ông đường đường chính chính tấn công Tháp Canh Deadhead.

Điều đó cũng đương nhiên thôi, khi một Chiến Binh vĩ đại như Anthony xung trận thì vị trí tiền tuyến chắc chắn thuộc về ông. Ngay chính thời điểm này đây, ông đang dẫn dắt đoàn thuộc cấp của mình hùng hổ tiến về Tháp Canh, nhưng tận sâu trong tim, có một điều làm ông rất chi là không hài lòng.

Wren Water.

Một thằng hèn nhát. "Đại Hiệp Sĩ Thánh Chiến" cái nỗi gì? "Chuẩn Tướng" cái nỗi gì? Rặt cái bộ mặt nhu nhược của một đứa được sinh ra từ lục địa.

Một Hiệp Sĩ Thánh Chiến chuẩn mực sẽ đứng trước quân đoàn của mình, đặt cược toàn bộ mạng sống mình mà bảo vệ đồng đội. Ngay cả một Thánh Hiệp Sĩ thỏ đế nhất xuất thân từ vùng biên cương cũng làm được như vậy. Nhưng cái thằng "Thánh Hiệp Sĩ" mục rữa với danh xưng "Chuẩn Tướng" giả mạo ấy thì lại không. Gã có trong tay hàng trăm binh hùng tướng mạnh để bảo vệ cho mình, còn bản thân thì thỏa thích ngồi chơi xơi nước ở hàng phía sau.

Một thằng ngu si. Ngu si đến khốn nạn. Thua kém cả rác rưởi. Thứ cặn bã này được coi là con cháu của dòng dõi Water danh giá sao?

Làm như Anthony thèm quan tâm. Mày cứ việc đi chết đi. Chết rồi mục xương.

Cho dù thực tế không thể khác được rằng ngài Đại Tướng Graham Rasentra sẽ chỉ huy ở mặt trận Riverside, theo lẽ thường, Chuẩn Tướng Ian Ratty - một người con của vùng biên cương, một Chiến Binh giữa hàng vạn Chiến Binh của vùng biên cương - mới là người thích hợp nhất để đảm nhiệm vai trò thủ lĩnh của đội quân nòng cốt chiếm đánh Tháp Canh. Wren Water, mày cứ việc chui ru rú ở Alterna đi, mặc sức khóc lóc và run lẩy bẩy như mấy con gà mới nở.

Thậm chí là ngay bây giờ, trong khi Anthony giày xéo trại Orc, gồng mình dưới mưa tên bão đạn mà hướng về tường thành, sắp sửa đóng cọc nhọn phá cổng chính, thằng nhãi khốn nạn ấy vẫn chẳng thèm góp tí công sức nào.

Lúc bắt đầu, hắn ra lệnh cho mọi người tiến lên. Đó là điều duy nhất mà hắn đã làm. Ngay cả một đứa nhóc hỉ mũi chưa sạch cũng làm được.

Phần đông những người lính trong Quân Biên Phòng đến từ vùng biên giới. Họ đều lấy làm tự hào về tính cách thô lỗ đầy nam tính của mình và cực kì miệt thị lũ dân lục địa chân yếu tay mềm. Cũng bởi lẽ, người lục địa lúc rất hay làm giá và không biết đến gì khác ngoài cái tôi. Ngay cả việc vung kiếm sao cho đúng còn không xong, bọn vô tích sự ấy bị khinh rẻ là hoàn toàn xứng đáng.

Nói thật lòng, từ khi Wren Water được chọn làm đội trưởng, tinh thần của mọi người xuống dốc không phanh. Mục tiêu hàng đầu của chiến dịch lần này, khỏi phải bàn cãi, là Pháo Đài Iron Riverside. Với những người lính được điều động đến Tháp Canh, trong thâm tâm họ ít nhiều mang một nỗi thất vọng. Tại mặt trận này, ai cũng biết mình nắm chắc phần thắng.

Đương nhiên là họ sẽ hoàn thành sứ mệnh. Chính họ sẽ đánh hạ Tháp Canh, nhưng Wren Water lại là người lãnh hết công trạng. Không thể tưởng tượng một viễn cảnh nào khác ngoài chiến thắng trong tay.

Nguyền rủa mày, Wren Water.

Cặn bã của cặn bã.

Thế ra cái này được gọi là quyền lực của một gia đình danh tiếng ư? Nghĩ kiểu gì cũng thấy đúng như vậy. Hắn có mặt ở đây không phải vì thực lực đạt được. Ngay cả khi hắn chẳng làm gì cả, hàng loạt lễ tấn phong vẫn cứ đổ ngập lên vai hắn. Đó là cách mà thế giới vận hành đấy.

Người đàn ông được coi là biểu tượng cho Lực Lượng Quân Biên Phòng, Đại Tướng Rasentra, đã bước sang tuổi 46 vào năm nay. Ông vẫn còn trong giai đoạn đỉnh cao, nhưng có nhiều tin đồn truyền miệng rằng lục địa muốn triệu tập Ngài về. Cũng có người nói ông đã nhiều lần từ chối thư tiến cử chức vụ Tổng Tư Lệnh tối cao. Nhưng dù đúng dù không, sẽ đến một ngày, Ngài được thuyên chuyển về lục địa. Có khi nào tên Wren Water đang lăm le nhắm đến vị trí Đại Tướng mà Ngài bỏ lại khi rời đi?

Thời điểm hiện tại có ba Chuẩn Tướng ở Lực Lượng Biên Phòng này.

Chuẩn Tướng Ian Ratty, kế đến là Wren Water - cục cứt rác rưởi, và cuối cùng là Chuẩn Tướng Jord Horn - người luôn hầu cận bên Ngài Đại Tướng.

Theo quan niệm thông thường, Chuẩn Tướng Jord Horn sẽ là người kế nhiệm, nhưng hai người lại gắn bó quá khắng khít. Nhiều khả năng Đại Tướng sẽ đưa anh về lục địa cùng mình. Trong trường hợp đó, Chuẩn Tướng Ian Ratty sẽ là người thích hợp.

Về khía cạnh năng lực, khỏi phải suy nghĩ, Wren Water chỉ là hạng rác rưởi. Hắn chắc chắn sẽ tìm thủ đoạn mà đoạt lấy vị trí đó, thông qua tầm ảnh hưởng của dòng dõi.

Cũng có khả năng. Không phải là không, nhưng đối với hạng rác rưởi mãi mãi là rác rưởi, hắn có thể mong mình trở về lục địa càng sớm càng tốt.

Ồ, tao vui mừng tiễn mày. Xách đít lên và xéo ngay lập tức. Một cục cứt thì nên tìm về bãi cứt của nó.

Ở sườn bên kia của dãy núi Thiên Long, tại phần lục địa, nơi mà Anthony chưa từng trông thấy, có đến hàng chục, hàng trăm thành phố của loài người. Vùng nông thôn trải bạt ngàn đến tít tầm mắt, gia súc thung thăng gặm cỏ muôn nơi. Có cả những người man di ở phương Nam chưa phục tùng Vương Quốc Arabakia, nhưng không thể coi là mối đe dọa. Lâu lâu cũng nảy sinh những cuộc xung đột, nhưng rất ít binh lính phải chết.

Người man rất hay gây chiến với nhau, còn Vương Quốc thì đóng vai trò trung gian. Tựa như một người cha nhân lành có bầy con mọi rợ.

Nền công nghiệp phát triển mạnh ở phần lục địa, người dân thích ca hát, nhảy múa và đắm chìm trong âm nhạc. Ân huệ của Thần Ánh Sáng Lumiaris tràn đầy nơi đây, khiến nó luôn ngập trong hào quang. Đơn vị tiền tệ của Alterna cũng được đúc ở phần lục địa, nhưng 1 Vàng tại vùng biên giới chỉ có giá trị tầm 10 Bạc ở lục địa. Một đại lục giàu nứt đố đổ vách. Sản vật trên trời dưới đất đều có sẵn, và người nghèo chỉ việc cúi chào đám nhà giàu là họ liền được bố thí thức ăn, nước uống, áo mặc. Có người bảo, ngay cả tên ăn xin túng thiếu nhất của lục địa còn sống sung sướng hơn Quân Biên Phòng bội phần.

Như cứt, Anthony nghĩ. Cả lũ ở đấy như đống cứt.

Có bao giờ bọn chúng nghĩ rằng : mình được sống một cuộc đời như vậy là nhờ những ai?

Là nhờ Anthony và những Chiến Binh giống ông, tưới máu mình đẫm vùng biên giới. Nếu Alterna thất thủ, tuyến đường huyết mạch Địa Long nằm dưới dãy núi Thiên Long, thứ nối liền biên giới và lục địa, sẽ sớm muộn bị tìm thấy. Bọn Orc và Undead sẽ đem quân cày nát lục địa. Rồi vùng đất này dễ dàng rơi vào tay chúng.

Cả lục địa được xây dựng trên xương máu của Anthony và đồng đội ông.

Nó là một tòa tháp xây trên cát.

Vì thế, dẫu cho biết bao câu chuyện họ được nghe về lục địa tuyệt vời đến đâu, thậm chí nó được ca tụng như chốn bồng lai tiên cảnh, đối với họ, đó chỉ là một đống cứt không hơn không kém.

Nói toạc ra, Anthony muốn thay thế lũ Orc và Undead mà chiếm lấy lục địa, cướp bóc đến tận đồng cắc cuối cùng cho đáng cái kiếp nó. Ông hoàn toàn có quyền làm thế.

Anthony luôn hết mình vì nhiệm vụ, luôn bảo vệ cho đống tài sản kếch sù ngày một chất cao như núi của chúng. Những hoa lợi ấy là nhờ Anthony mà ra. Thật công bằng khi nói chúng là của Anthony.

Mà tất nhiên, ông sẽ không bao giờ làm vậy.

Cũng bởi mục tiêu đó quá phi thực tế, nhưng quan trọng hơn cả là lòng tự tôn của một người lính trong Anthony. Ông thích rượu vang, phụ nữ và đồ ăn ngon, nhưng tất cả đều có được là nhờ những trận chiến thập tử nhất sinh của ông. Tại biên cương này, đâu đâu cũng là chiến trường dành cho những người đàn ông.

"Chết mẹ mày đi, Wren Water!" Anthony gào lên.

Khi thấy ông khích lệ tướng sĩ như thế, các Chiến Binh chuẩn bị đóng cọc phá cổng toét miệng cười.

"Mày đi chết đi, Wren Water!" một ai đó hưởng ứng.

"Chết đi!"

"Cút mau và chết đi!"

"Chết đi là vừa!"

"Wren Water, chết đi!"

Nếu những âm thanh đó vọng đến đằng sau, lọt vào tai Wren Water, chắc chắn bọn họ sẽ phải trả cái giá rất đắt.

Làm như tao quan tâm? Bọn tao đang thực thi nhiệm vụ của mình. Nhiệm vụ của một Chiến Binh. Bằng tất cả niềm tự hào của một Chiến Binh.

"Chúng ta sẽ đếm ngược đến ba!" một người lính chịu trách nhiệm canh giờ tuốt kiếm ra.

"Ba---"

Phần còn lại của câu nói đã bị lọt thỏm.

Bởi một tiếng gầm. Tiếng gầm kinh thiên động địa giáng xuống đầu họ.

Là bọn Orc.

"Ohhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhsh...!"

Orc nhảy xuống từ những bức tường.

Bức tường phía Nam cao sáu mét, không hề thấp chút nào. Nhưng lũ Orc rất can đảm. Chúng tiếp đất mà không bộc lộ nét gì sợ sệt. Một số con thậm chí còn giẫm đạp lên đồng loại mình.

Những đứa óc chó vùng lục địa hay xem thường bọn Orc và những chủng tộc thù địch khác, nhưng với những người lính biên cương như Anthony thì không. Nói thật, ông dành sự tôn trọng đặc biệt cho tính táo bạo và thẳng thắn của chúng.

Bọn Orc mạnh mẽ, ngoan cố và gan góc. Những đặc điểm ấy được bộc lộ sống động ngay trước mắt quân tiên phong.

Nhắm thẳng đến những binh lính chỉ mang theo cung nỏ, mười - không, đúng hơn là hai mươi - hai mươi tên Orc bổ tới. ---Không, là bay tới.

Tất cả kết thúc trong tích tắc. Những người lính đang chuẩn bị phá cổng giờ đã chết như ngã rạ. Họ thậm chí còn không xác nhận nổi chuyện gì vừa diễn ra. Khi mất cảnh giác, có ai ngờ những người lính dày dặn kinh nghiệm lại bị hạ gục dễ đến thế? Tuy nhiên, họ cũng chẳng còn gì để lấy làm bất ngờ nữa.

Cổng chính vẫn chưa mở. Bọn Orc lao ra tấn công sẽ không cách nào quay đầu lại. Chúng là đội tự sát. Là quân cảm tử.

Mặt khác, những người đàn ông này tham gia chiến dịch với một niềm tin tất thắng. Họ nghĩ là họ đã được đảm bảo để chiến thắng. Họ nghĩ rằng không cách nào mình có thể thua được. Ai cũng vậy.

Kẻ thù đã đưa đầu ra chết. Nhưng những người

lính không có ý định bỏ mạng nơi đây. Nó tạo nên sự khác biệt trong tinh thần hai bên. Một khác biệt quá lớn.

"Bình tĩnh!" Anthony xoay kiếm chém tên Orc.

Lưỡi gươm bị khóa lại nên ông lập tức dùng [Gió]. Nhưng đối thủ đã dự đoán trước. Họ dằn co một hồi rồi lại tách ra.

"Bao vây chúng! Bao vây chúng! Chỉ có nhiêu đây con thôi!"

Thuộc cấp của ông cố gắng tuân theo chỉ thị, nhưng nhiều người đã quá hoảng loạn và rối trí. Họ không thể di chuyển theo ý mình muốn nữa.

Sau đó, các mũi tên thi nhau trút xuống. Nỗi hoang mang càng lúc càng lan rộng.

"Ta tạm rút lui thôi!" một ai đó la lên.

"Ngu xuẩn!" Anthony quát tháo trong khi gạt những đòn đánh của con Orc. "Các ngươi đã quên mất niềm tự hào của một Chiến Binh rồi ư?! Hãy nghe cho rõ! Tất cả chuyện này xảy ra là bởi thằng chó bất tài Wren Water! Nói điều này làm ta ghê tởm, nhưng chúng ta cần phải dọn dẹp đống bầy hầy này dùm hắn! Chúng ta, những Chiến Binh của Quân Biên Phòng, sẽ vùng dậy! Hãy mau mau lên thôi! Hỡi các Chiến Binh, theo ta!"