Hừng đông mau chóng ló rạng.

Không một ai nói năng gì. Tất cả đều trầm lắng và yên lặng. Ngay cả khi thở, họ cũng cố hết sức để đè nén lại.

Ấy vậy mà, trông cái thằng ngốc Ranta đang lấy hai tay che miệng và lắc lư qua lắc lại kìa.

Lẽ nào cậu ta muốn hắt xì? Haruhiro nghĩ bụng. Cậu ta sắp lắm rồi và đang cố kiềm mình lại? Đừng đùa nhau nữa chứ. Cậu làm cái trò khỉ gì thế hả?

Ôi xong.

Bỏ bu rồi.

Cậu ta sẽ hắt xì mất.

Ranta là loại người thế mà.

---Không.

Có vẻ như cậu ta đã nhịn được. Haruhiro buông tiếng thở phào. Tạ ơn trời.

Ngay khoảnh khắc cậu nghĩ như vậy, nó đã quay trở lại.

"Achoo!"

Hàng chục ánh mắt hình viên đạn lườm chết Ranta - người không chút ý tứ nào trong việc nhịn cơn hắt xì.

Tuy nhiên, đáp lại những ánh nhìn của họ là một Ranta với điệu bộ "Này này, cứ bình tĩnh đi" hơn là ra điều hối lỗi.

Cậu ta không cảm thấy một chút sai trái nào luôn ư? Não thiếu nếp nhăn à?

Haruhiro chồm đầu ra khỏi đống gỗ vụn và ngó nghiêng quan sát những lán trại địch.

Trại của chúng thông thường có một tháp cao và một, hai, đôi khi là ba lều nhỏ bên dưới. Trên đỉnh của vài tòa tháp có Orc túc trực, nhưng không liên tục.

Dường như không có động đậy gì. Âm thanh từ cú hắt xì đã không đến tai chúng. Bọn họ vẫn an toàn.

Mặt trời chưa lên hẳn, nhưng quang cảnh tương đối sáng sủa.

Green Storm Force do Britney, còn gọi là Bri-chan chỉ huy, đã hướng về phía Đông của Tháp Canh Deadhead. Họ đang nằm ẩn mình giữa thứ được xem là phần còn sót lại của một lán trại, hay đánh giá đúng hơn là giữa một cái kho bầy hầy chứa gỗ, vải mành, và lởm chởm đá.

Trại của Orc bị Quân Tình Nguyện tấn công, phá hủy và sau đó được xây dựng lại. Chu trình đấy cứ lặp đi lặp lại như thế, thành ra luôn có sẵn vài chỗ trốn giống vầy cho họ. Dẫu vậy, Haruhiro vẫn cứ phập phồng nỗi lo bọn Orc sẽ phát hiện ra bất cứ lúc nào.

Cậu cảm thấy bất an và nôn nóng trong lòng. Phải chờ đợi mòn mỏi thật khổ. Cậu ước nó diễn ra ngay đại đi. Như thế có khi tốt hơn.

Từ khoảng cách xa xa ấy, dỏng mắt lên là ba ngọn tháp canh sừng sững, rờn rợn điềm tai ương vô hình. Những bức tường làm bằng đá tảng, trám giữa các kẽ trống là một chất màu đen xì. Sơn đỏ được dùng để viết những hoa văn trông hao hao chữ cái, hoặc tô vẽ biểu tượng gì đó. Phần còn lại được che phủ bởi kim loại chưa mài nhẵn và chông gỗ, hẳn mục đích không phải là trang trí. Nhằm tăng cường phòng thủ, chắc vậy.

Các bức tường phía Đông và Tây cao cỡ bốn mét nhỉ? Haruhiro nghĩ. Cũng không đến nỗi cao phát khiếp, nhưng bọn tôi không thể nào tay không mà trèo qua chúng. Phải, xem ra việc chuẩn bị mấy cái thang là cần thiết.

Tháp trại của lũ Orc được trang hoàng bởi vô vàn hộp sọ của động vật, và cả những cái đầu mới cắt ra còn chưa kịp khô, máng lủng lẳng trên những cành giáo.

Hình như có cả sọ người lẫn trong số đó. Cái tên Deadhead chắc từ đây mà ra. Tôi không hề muốn cuộc đời mình kết thúc thế đâu, sực nhiên cậu nghĩ. Nah, làm sao đến nông nỗi vậy được?

Haruhiro kiểm tra lại chiếc thang mình đang cầm để thử cảm giác. Nó khá là nhọc để mang vác. Không phải vì trọng lượng mà do độ kềnh càng của nó đem lại. Đến nỗi cậu đã dùng dây buộc chiếc khiên chặn tên đằng sau lưng mà vẫn cứ thấy vướng víu.

---Sau đó, Bri-chan đứng dậy.

Anh nhìn cái đồng hồ bỏ túi bằng vàng của mình rồi gật đầu. Anh giơ tay lên.

Vậy là thời khắc đã điểm. Haruhiro hồi hộp chờ đợi. Bri-chan vụt tay xuống. "BẮT ĐẦU TRẬN CHIẾN!"

Cùng lúc ấy, họ nghe tiếng hò reo vang dội. Từ lực lượng chính chăng? Hay là từ Wild Eagle Force? "Sẵn sàng! Hủy diệt các trại địch!" Bri-chan hô lớn.

Vừa dứt lời, Quân Tình Nguyện lũ lượt trồi dậy từ đống phế liệu, nhanh chóng tiến công.

"Đ-Đi thôi! Ta cũng phải nhanh chân lên!" Haruhiro gào to, giọng điệu cuống quýt. Cậu nhấc thang lên và nối đuôi vào dòng người của Green Storm Force.

Merry niệm chú "Hỡi Ánh Sáng, hãy quy tụ về đây, dưới sự bảo hộ của Thần Lumiaris... [Phòng Vệ]!". Một biểu tượng hình lục giác sáng loáng hiện lên trên cổ tay trái, làm cơ thể cậu trở nên nhẹ nhàng hẳn.

Những người khác thì sao? Tốt, họ cũng có nó.

Haruhiro vắt giò lên chạy, nhưng vẫn quá chậm. Cậu đổ lỗi cho cái thang chết tiệt. Trời ạ, thật khó chạy nhanh với của nợ này.

Ahh. Bạn biết đấy, chắc là do tôi căng thẳng quá thôi? Trong chốc lát, cậu quên béng mình cần phải làm gì. Choco vẫn ổn đúng không? Cô ấy đâu mất rồi? Cơ mà, tôi không có dư dả thời gian để nghĩ ngợi về chuyện đó.

Dù sao thì, mọi người thật đáng kinh ngạc. Quân Orc chết như ngã rạ. Là do phép thuật Arve ư?

Những lán trại bốc cháy phừng phực. Thậm chí nhiều tháp cao đã bị Quân Tình Nguyện đánh đổ. Toàn bộ quang cảnh ấy thu vào trước mắt cậu.

Quân tiên phong đã đi đến đâu rồi cà? Cậu không thể trông thấy họ nên thực sự chẳng rõ. Nói không chừng, có khi họ đã tiếp cận được tường thành rồi. Mà cũng có thể là chưa, cậu nghĩ.

Chắc là chúng ta phải nhanh hơn nữa. Nhưng, chúng ta không thể làm điều mà chúng ta không thể.

"Có khói hiệu đốt lên kìa!", cậu nghe tiếng Merry hét lên. Ngoái sang phía cô ấy, cậu thấy Merry đang chỉ về hướng Tháp Canh.

Ba dòng khói dày đặc bốc ngùn ngụt từ ba ngọn tháp. Chúng đang cố gọi viện trợ. Tuy nhiên, Pháo Đài Iron Riverside cũng đang hứng chịu cuộc tấn công. Không đời nào sẽ có viện quân cho chúng.

"Xa xa kia kìa, cũng có khói nữa!" Yume nói.

Đúng vậy thật.

Ở hướng Tây, các dòng khói bay nghi ngút.

Nó có nghĩa gì nhỉ? Cũng giống với những dòng khói khác ư? Hay là để chuyển phát tín hiệu? Hẳn là còn nhiều chỗ khác đốt khói ngoài Tháp Canh Deadhead.

Từ đây đến Riverside là tầm 40 km nên muốn thấy tình hình của đội bên kia ra sao thì họ cũng hết cách. Mà, ngẫm cái đã, chẳng phải chúng đều được đốt gần như cùng lúc đấy ư?

Ra là thế. Cậu đã hiểu. Không chỉ ở riêng Tháp Canh Deadhead này, bên Riverside cũng sẽ phát khói hiệu khi bị tấn công. Chính xác là như vậy : cả hai phía đang cố thông báo cho nhau rằng kẻ địch đang tràn vào.

Nhưng nếu thế thì, điều đó có nghĩa là lũ Orc ở Tháp Canh bây giờ đã biết chúng không thể dựa dẫm vào quân cứu viện được nữa. Nếu khi nãy chúng còn đinh ninh là có người tới giúp, chúng sẽ bảo toàn lực lượng nhằm giảm thiểu thương vong và nằm chờ ở trong thành.

Giờ thời thế đã khác rồi, chúng sẽ làm gì? Liệu chúng có trở nên điên cuồng và hung tợn chống trả trước nỗi sợ bị giết?

Thôi quên đi, những vị chỉ huy cấp cao hẳn đã tính trước diễn biến này. Haruhiro và những người bạn cứ việc hoàn thành tốt trọng trách được giao là ổn. Không cần phải lo lắng lung tung.

Trọng trách được giao, là một cách gọi mỹ miều hơn của cái tên : bưng thang.

Khi các đồng đội khác ra sức nghiền nát những lán trại địch, họ chỉ cần chú tâm vào một việc là đưa thang đến bức tường. Thoạt nhìn xung quanh, có vẻ như mọi người đã san bằng cả chiến trường.

Nhóm của Choco ở ngay đằng sau nhóm Haruhiro. Họ đang đi chậm hơn.

Chúng ta có thể đi tiếp được rồi, cậu nghĩ.

Và rất nhanh sau đó, cậu đã được chứng minh là mình nhầm to. Đời không bao giờ dễ dàng. Hãy chờ chút nào...

Đâu ra cái đám chết tiệt ấy hả? Quỷ tha ma bắt bọn Orc. Những hai con đang xộc tới kìa.

Hừm, nghĩ kĩ thì chúng không nhằm vào hướng đội mình.

Chúng nhằm thẳng vào đội hình của Choco.

"O-Orc!" cậu la toáng lên. "Có hai con đang tới..!"

Khi Haruhiro cất tiếng cảnh báo, nhóm Choco bỗng dừng lại---

Hả, hả? Dừng lại làm quái gì?

Xem ra chính họ cũng không biết vì sao.

"Ah!"

"Mẹ kiếp!"

"Whoa, cái thang, cái thang..!"

Không ổn rồi. Tệ. Tệ quá đi mất. Thật là vô vọng.

Nhóm Choco trở nên bối rối và hoảng loạn. Với tình hình này, chạy cũng khó mà đánh cũng không xong.

"Chúng ta không thể để mất một nửa số thang!" Haruhiro ra lệnh. "Mau qua giúp họ! Ta sẽ tự chiến đấu với lũ Orc! Tạm gác khiên và thang xuống!"

"Y-Yeah!" Moguzo hét vang, buông cái thang đang cầm xuống đất và tháo tấm khiên ra.

"Hay lắm!" Ranta luôn mau lẹ trong những tình huống này. "Cuối cùng cũng đến lúc! Buổi tốt nghiệp! Tớ sẽ mất trinh vì vụ này!"

"Umph!" Shihoru nhặt tấm khiên Yume bỏ lại và cắp bên người.

Merry xếp những chiếc thang dưới chân cô, và gật đầu đáp lại Haruhiro.

"Nhớ giữ gìn ma pháp cẩn thận, đừng xài hoang phí!" Haruhiro nói vọng khi chạy lên phía trước.

Đầu tiên, cậu cần đong đo sức mạnh của lũ Orc. Trận chiến trước mắt có thể kéo dài đây---

Lách người qua nhóm Choco, Moguzo bổ kiếm vào con Orc A còn Ranta hướng về tên B. Về trang bị, chúng mặc giáp vảy, nón bảo hộ che kín toàn phần đầu - trừ mặt, và một thanh đại kiếm. Tóc của chúng tuôn phấp phới từ sau đuôi nón. Màu vàng là con A và con B là màu đỏ. Da cả hai đều có màu xanh lục.

Haruhiro giao tiếp với Yume qua ánh mắt, rồi họ luồn ra bên sườn đến đằng sau lưng con Orc B.

Má ơi, loài Orc thật to lớn.

Thứ gây ấn tượng không phải là chiều cao. Chúng chỉ cao hơn Haruhiro chứ so với Moguzo thì vẫn thấp hơn. Tuy nhiên, chúng vạm vỡ khác thường và bề rộng của tấm lưng thật đáng kinh ngạc.

Nói có chút cường điệu, thân hình bọn chúng phải gấp hai lần một người bình thường.

So sánh toàn bộ hình thể, chúng lớn hơn cả Moguzo. Moguzo là anh chàng to khỏe với chiều cao 1m86 và chúng thậm chí bự con hơn cậu. Hơn nữa, đây mới là Orc loại thường mà thôi.

Người ta bảo Orc là bộ tộc hùng mạnh nhất ở biên giới Grimgar, giờ Haruhiro hoàn toàn tin điều đó. Trông bề ngoài có vẻ khó chơi đấy, và khi giao chiến, quả là chúng khó chơi thật.

Tất nhiên Ranta bị đánh văng ra dễ dàng bởi tên Orc B, vì thế cậu dùng [Phóng Xuất] để lùi lại rồi cắm đầu chạy như điên. Khi làm vậy, theo một cách tự nhiên, tên Orc B liền bám theo Ranta. Điều đó khiến ý định lẻn ra sau lưng nó của Haruhiro và Yume gặp trở ngại.

Khó mà nói rằng Moguzo đang thắng. Cậu phải nhận rất nhiều đòn chém từ kẻ địch, nhưng bằng cách nào đó, cậu luôn hóa giải thành công với bộ giáp của mình. Nghĩ theo chiều hướng đấy thì trận chiến quả là "kẻ tám lạng, người nửa cân". Mặc dù kẻ chiếm thượng phong vẫn là tên Orc A.

Đó là nhờ sức mạnh cơ bắp nhỉ?

Nền tảng thể lực vốn là thế mà. Bọn Orc cơ bắp hơn loài người nhiều. Nó không chỉ tác động đến lực của cánh tay mà cả sức trụ của đôi chân. Càng nhiều cơ bắp thì có phần nặng nề hơn, nhưng bù lại, tốc độ và khả năng bật nhảy cải thiện đáng kể. To lớn không đồng nghĩa với chậm chạp. Nói không chừng, chúng tỉ lệ thuận với nhau.

Bọn Orc có cái mũi hếch và dẹp, miệng rộng, hai răng nanh dài ra thành ngà. Đứng dưới góc nhìn của một con người, Haruhiro thấy chúng thật xấu xí. Nhưng trông gớm guốc là vậy, chúng không hề tỏ ra mình là loài sinh vật ngu ngốc. Quan sát cách lắp ráp tòa tháp và kết cấu của các lán trại, ta hoàn toàn có thể nói chúng có trí khôn ấn tượng.

Haruhiro nghĩ việc treo những hộp sọ và thủ cấp lên tòa tháp thật sự rất man rợ, nhưng xét trên bối cảnh là trận chiến trường kì giữa người và Orc, cậu có thể mơ hồ hiểu được ý nghĩa của hành động đó. Nhằm để thị uy và dọa nạt, hẳn vậy.

Về mặt thể chất, chúng đứng chiếu trên. Và về mặt thông minh, cũng chẳng thể phân định rạch ròi "mèo nào cắn mỉu nào". Nếu vậy thì, làm phép so sánh tiềm lực chiến đấu đơn giản, nhẽ chăng loài Orc là loài ưu tú hơn con người?

"Đừng để bị dao động!" Merry hét lớn tiếng. "Một khi đã quen rồi, các cậu sẽ đánh trả được thôi!"

Cô ấy nói đúng. Ít nhất là phải nghĩ theo hướng ấy. Nếu để mất tinh thần thì 'có thể thắng' cũng sớm muộn thành 'chắc chắn thua'.

"Merry đúng đấy! Chỉ là ta chưa quen với cách bọn Orc di chuyển thôi! Moguzo, cậu có thể làm được! Nhất định là làm được!"

"Muh...!" Moguzo tiếp tục tấn công. Hay đúng hơn, là dùng kĩ năng. Kĩ năng thiết giáp hạng nặng, [Bảo Hộ Thép].

Moguzo cố tình để bộ giáp hứng trọn đòn đánh của con A. Sau đó, nó mất cân bằng, cậu chớp thời cơ chọc mạnh thanh Chopper vào người tên Orc. Thậm chí khi nó đã lấy lại thế thủ, cậu vẫn giáng liên tiếp những cú hiểm hóc.

Thấy đồng bọn bước đi lảo đảo, tên Orc B trở nên dè chừng.

Ánh mắt Haruhiro bắt gặp Ranta.

"Không cần phải ra lệnh gì hết!" Ranta hét lên.

Dù cho tên B có lại gần, Ranta không dùng [Phóng Xuất] để chạy trốn nữa. Nhìn cách nó tiếp cận, có thể thấy nó đã bớt hung hăng hơn ban nãy.

"Ngay đây!"

Đó là [Bài Xích].

Ranta đẩy ngược tên Orc ra rồi ngay lập tức rút ngắn khoảng cách lại.

"[Căm Phẫn]..!"

Tôi nghĩ đó là một nước đi táo bạo đầy hoa mĩ.

Tên Orc xoay người né đòn.

Nhưng đó là một cú thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Ranta gần như đã đoạt mạng hắn.

"Tớ biết lắm mà! Tớ là bất khả chiến bại!" Ranta hoan hỉ.

"Từ lúc nào cơ chứ?!"

Ô, lưng hắn kìa.

Haruhiro đối diện trước lưng hắn. Tuy nhiên, không có dòng sáng nào cả.

Cậu định làm một pha [Spider], nhưng tên Orc đã bắt gặp cậu vào phút chót và tránh được. Có điều, Haruhiro không đơn độc.

"Đây nà! Ha!" Yume tấn công với combo [Quét Cọ] và [Thập Tự Trảm].

Với một tiếng rít lớn, tên Orc B gạt phăng thanh Machete của Yume rồi cố tìm cách phản công.

"Hanyaa!" Yume lộn nhào, né đòn như con chuột nhắt.

Hắn lập tức bám theo, nhưng một lần nữa, Yume không đơn độc.

"Này, này, này!" Ranta vung thanh trường kiếm loạn xạ. Chủ đích của cậu là thu hút sự chú ý của con Orc.

Trong khi đó, Yume trở lại tư thế chiến đấu. Và Haruhiro cũng có thời gian vòng ra sau lưng hắn.

Không gian xung quanh tên Orc càng lúc càng thu hẹp lại. Chắc chắn hắn dễ dàng cảm nhận được mình đang bị dồn ép. Họ chỉ cần thêm một cú quyết định.

Và cú quyết định ấy lao tới.

"Thanks..!" Moguzo nhấn sầm đòn [Thanks Slash] vào vai con A.

Nó không gục xuống ngay, nhưng hai chân sắp trụ không nổi nữa. Cả đường gươm cũng thiếu chính xác hẳn. Giờ là vấn đề thời gian mà thôi.

Tên Orc B rối trí và thất kinh.

Haruhiro hiện đứng sau lưng hắn nên cậu không thể thấy được biểu cảm bấy giờ. Tuy nhiên, quá rõ ràng là hắn đang phát hoảng.

[Đâm Lén].

Lẳng lặng áp sát, Haruhiro trượt con dao găm của mình một cách mượt mà. Dẫu rằng không có dòng sáng kia xuất hiện, lưỡi dao vẫn lách qua lớp vảy giáp của tên Orc dễ dàng rồi ngấu nghiến lấy phần thịt bên trong.

Đấy chưa phải là một đòn chí mạng, cậu nghĩ.

Nhưng như thế thôi là đã quá đủ.

Khi Haruhiro nhảy lui về sau, Yume bổ liên tiếp thanh Machete lên người con Orc. Machete không có lợi thế độ dài như trường kiếm, nhưng bù lại nó có khối lượng khá đáng kể, giúp người dùng chỉ cần vung với một lực nhẹ là đã có thể gây hàng tá sát thương.

Tên Orc rối như tơ vò.

"[Uất Hận]!" Từ ngoài tầm đánh của hắn, Ranta thoắt lao tới khiến hắn trở tay không kịp.

Ngay vai.

Mũi kiếm chĩa thẳng vào vai nhưng cuối cùng lại sượt qua bộ giáp, kêu lên một tiếng thật rát.

Là cố ý cả sao?

Ranta đã không lựa chọn phương án đâm qua lớp giáp dày cui ấy, thay vào đó, cậu nhắm vào vùng mặt với cú trở tay thần tốc.

Nhưng nghĩ kiểu gì đi nữa, kết quả trước mắt ắt hẳn phải là do may mắn mà ra. Tôi không thể tin rằng cậu ta cố ý làm thế nổi.

Thanh trường kiếm cắt ngọt phần quai cài mũ của tên Orc, làm chiếc mũ bảo hộ rơi xuống.

"Ta-dah!" Ranta đang đội cái nón bascinet đen huyền. Nó có tấm che phía trước nên không rõ được vẻ mặt cậu, nhưng dễ hình dung là cậu đang thè lưỡi trêu tên Orc.

Không hẳn là Ranta đang dùng kiếm để chém, nói đúng hơn cậu muốn dần tên Orc ra bã. Cậu đánh tới tấp không biết mỏi.

Tên Orc không thể chịu được lâu. Ngay cả khi hắn đã ngã đùng xuống đất, Ranta vẫn không hề tỏ chút nhân từ mà ngừng tay lại.

Moguzo dùng [Thanks Slash] lần thứ hai, kết liễu con A. Con B cũng không còn cựa quậy nữa. Đến khi đó, Ranta mới chịu dừng.

Choco và nhóm của cô trông khiếp đảm vô cùng. Nhưng Haruhiro không trách Ranta. Mặc dù người ngoài có thể khó chịu khi chứng kiến những cảnh đó, thực tế là Ranta không hề sai tí nào. Dẫu có phần tàn nhẫn, việc cậu giết đến chết kẻ địch là hành động đúng đắn. Mọi sinh vật sống đều rất cứng đầu. Dù cái chết có thể tìm đến chỉ trong nháy mắt, ngay cả khi đã lãnh đòn chí tử, chúng vẫn có thể tìm cách phản công, trở nên hung bạo bội phần.

"Heh, heh, heh..." Ranta giương cao thanh kiếm của mình. "Vice là của tớ! Cuối cùng tớ đã tốt nghiệp từ kiếp trai tân! Nào, ăn mừng tớ đi!"

Phải, phải. Cậu ta nói cũng đúng nhỉ? Haruhiro nghĩ. Một khởi đầu không có thương vong. Merry và Shihoru thậm chí không phải dùng phép.

"Yay!" Yume vui vẻ, nhảy tung lên "Yume và mọi người thật tuyệt vời!"

Ranta toét miệng cười. "Ngực cậu lép đến nỗi chúng không thèm lắc khi cậu nhảy như th--- Đau! Cậu có quyền gì mà đấm tớ hả!"

"Cậu đã nói một câu xứng đáng nhận đấm." Yume hứ một tiếng.

Moguzo giơ tay "Yeah!" và gật đầu với chính mình.

Shihoru mỉm cười có hơi ngần ngừ, nhưng vẫn là một nụ cười hạnh phúc.

Merry trông nhẹ nhõm ra.

Không thể nói là trong lòng Haruhiro không cảm thấy gì. Đương nhiên là có chứ. Nó bắt nguồn từ những đầu ngón tay, cù lét vào tim cậu làm trống ngực cậu đập rộn ràng, rồi nó chạy ngược lên trên đầu, khiến cậu chìm trong hơi men dễ chịu. Thú thật, cậu say nó mất rồi.

"...Tuyệt quá" Mr. Dễ Thương bên nhóm Choco lẩm bẩm.

"Thật không hổ danh là senpai của chúng ta", Mr. Cười Đùa lên tiếng. Ngôn từ nghe có vẻ mỉa mai nhưng dường như anh ta không cố ý.

"C-Các cậu đã cứu chúng tôi..." Mr. Tu Sĩ ngồi bệt ra nền đất. Xem ra anh đã có một phen kinh hồn bạt vía.

"Wow..." Ms. Tóc Ngắn nói, trên gương mặt hãy còn đọng nét hoang moang.

Choco nhìn Haruhiro. Giống như Ms. Tóc Ngắn, cô vẫn ngây người ra. Miệng cô tròn xoe hình chữ O.

Cảm giác này không tệ chút nào.

Và sau đó, Mr. Lêu Khêu bước tới phá hỏng tất cả. "Well, mấy chỗ khác người ta giết Orc đầy ra đấy thôi."

"Heyyyyyyy!" Ranta trỏ thanh kiếm đẫm máu Orc về phía Mr. Lêu Khêu. "Nghe cái này, anh bạn! Đừng có chọc điên người khác khi họ đang tự hào về bản thân mình chứ! Cậu nghĩ cậu là ai? Hả Lão Khọm Khó Ưa?"

"...Tôi chưa có già. Mà Lão Khọm Khó Ưa là cái quái gì?"

"Làm như tôi biết!"

"Chứ chẳng phải cậu vừa mới nói là gì."

"Im ngay! Chỉ cần ngậm mồm lại! Đừng tưởng cao được chút éc mà...!"

"Ranta! Đủ rồi đấy!" Haruhiro can ngăn.

Mr. Lêu Khêu cũng khiến Haruhiro khó chịu lắm, nhưng đây không phải là lúc hai bên hạnh họe cái tôi của nhau. Haruhiro chạy lại chỗ họ cất khiên và thang.

"---Chúng ta cần phải đi tiếp! Chúng ta là đội thang!" cậu hét lên.

Mau mắn đeo cái khiên vào lưng, cậu nhấc thang lên một lần nữa. Có không ít Quân Tình Nguyện đã tiếp cận bờ tường.

Haruhiro và nhóm vắt chân lên chạy.

Nhóm Choco theo sát họ.

Các trại họ đi qua đều toang hoang. Những gì còn sót lại là la liệt xác Orc.

Cậu nghĩ Yume vừa kêu "Điên quá!", nhưng không. Thật sự là cô ấy đã nói "Tiễn bắn!"

Đội binh Orc đứng thành hàng trên tường, trong tay cung tiễn sẵn sàng. Không, không chỉ sẵn sàng thôi đâu. Chúng khai hỏa thật rồi.

"Oái!" Haruhiro hét toáng "Khiên đâu! Tên bắn kìa! Mọi người, giơ khiên ra..!"

Loạt tên trút xuống. Haruhiro sử dụng khiên như một cây dù. Thật khó khăn khi vừa phải xách thang và cầm khiên cùng một lúc, nhưng cậu không có lựa chọn nào khác. Mặc dù số lượng tên không đến nỗi nhiều, nhỡ đâu họ dính phải thì vẫn toi mạng.

"Đưa thang đây! Nhanh!" Những Quân Tình Nguyện quát tháo bên ngoài bức tường.

"Không thành vấn đề!" Ranta la đáp lại, nhưng Haruhiro đã chặn mồm cậu.

"Chúng ta phải ráp nó trước đã!"

"---Oh! Đúng rồi!"

"Merry, Yume, Shihoru, dùng khiên đi!" Haruhiro gọi.

Cậu nhờ ba người giơ khiên cạnh nhau để núp bên dưới mà ráp thang. Cậu gắn các khớp nối và đóng đinh những cái thang lại với nhau. Tay cậu run bần bật. Một mũi tên đâm xuyên qua một trong các tấm khiên làm Shihoru giật nảy mình kêu ré lên. Haruhiro cảm thấy cơn bất lực chạy khắp người.

"Để đó cho tớ!" Moguzo chộp lấy cái búa từ Haruhiro, đóng cái đinh này nối tiếp cái kia.

Cậu ấy đang cố gắng đẩy và kéo các bậc thang.

Tốt rồi--- Tôi nghĩ.

"Okay, lên đường!"

Những chiếc thang hoàn chỉnh dài hơn bốn mét. Chúng không thể nào mang bởi một người.

Haruhiro và Ranta lập một đội và lấy một chiếc, trong khi Yume và Moguzo lấy chiếc còn lại.

Bọn Orc bị dồn đến đường cùng. Càng đến gần bờ thành, số tên càng tăng. Không hề có dấu hiệu dừng lại. Nhiều mũi tên đã cắm xuyên qua lớp khiên của họ.

Này, chờ chút đã--- chúng ta thật sự là mục tiêu của bọn Orc sao?! Haruhiro nghĩ.

"Ôi, mẹ kiếp! Mẹ kiếp tụi nó!" cậu gào thét.

"Whooooa! Đúng là sợ quá đi!" Ranta la oai oái.

"Huuuuungh...!" Moguzo gầm gừ.

"EeeeK!" Yume thảng thốt.

"...M-Mọi người, cùng cố lên nào!" Shihoru kêu gọi.

"Cứ bình tĩnh! Chúng ta đã có khiên!" Merry trấn an.

Đừng dừng lại, Haruhiro nghĩ. Chúng ta không thể dừng lại. Nếu ta dừng lại dù chỉ một khắc, ta sẽ không tài nào tiến lên phía trước nổi nữa. Chỉ có một lần duy nhất mà thôi. Chúng ta phải hoàn thành nó trong một lần duy nhất.

Trong khi trút nỗi sợ hãi trong lòng thông qua những tiếng kêu la inh ỏi, họ từng bước tiến lên, đôi chân víu vào nhau cứ như sắp vấp ngã bất cứ lúc nào. Và rồi cái thang được dựng lên trước bức tường tua tủa gai nhọn.

Những Quân Tình Nguyện đồng thanh gầm thét. Bầu không khí sôi sùng sục. Nó như một tiếng kêu tuyên bố chiến thắng. Sự cuồng nhiệt tuôn trào trong cậu còn mãnh liệt hơn cả thời khắc cậu giết con Orc.

Nhìn xem! Hãy nhìn xem! Tôi đã làm đấy! Chính tôi đã làm đấy! Hãy ngóc đầu nhìn đi! Kìa! Cái này người ta gọi là sự tăng tiết Endorphin đúng không?!

"Tránh...!" Renji xô Haruhiro sang một bên. Cậu ta bắt đầu trèo thang. Và không có tấm khiên nào trong tay. Trước mặt, rừng Orc dàn hàng lăm le tên tiễn.

Cậu ấy không sợ sao? Haruhiro nghĩ thầm. Lá gan cậu ấy hẳn phải to lắm.

"Chờ đã, Renji!" họ nghe tiếng Bri-chan kêu réo. "Không cần vội vã vậy đâu!"

Một lần nữa, không khí xung quanh rúng động.

Lần này không phải ở đây, Haruhiro nghĩ. Nó đến từ đâu? Là từ Wild Eagle Force bên bờ tường phía Tây ư? Hay là--- nhưng dù thế nào, nó không thể do con người được. Chắc chắn là của bọn Orc. Một tiếng gầm rống giận dữ long trời lở đất. Âm thanh như muốn xé toạc cả thiên đàng và địa ngục. Có lẽ nào nó...

"Từ cổng chính sao?!" Haruhiro thất thanh.