"Và đó là bản tóm tắt."

Bri-chan có cằm chẻ. Không phải là một đường mờ mờ, nó rẽ sâu đến độ tưởng chừng cằm anh sắp tách làm đôi. Làn môi thì thâm đen lạ thường. Chắc là do anh đánh son. Nếu bảo rằng đó là màu tự nhiên, hẳn anh là một con quái vật. Ngoài ra, anh còn có bờ mi cong vút và chúng đang chớp chớp trước mọi người. Điều này bình thường sao? Mà đáng kể nhất là hai má đỏ chót của anh. Cứ như Bri-chan đã tọng cả tấn phấn hồng vào mặt mình. Thành thật, anh ấy đã trang điểm quá quá nhiều.

Hôm nay Bri-chan khoác trên mình đầy đủ bộ giáp và cắp một thanh gươm ở bên hông. Nhưng vẫn là tướng đi uốn éo ấy. Thật đáng sợ.

Bộ giáp của anh được khắc biểu tượng hình lục giác giống với Chuẩn Tướng Wren Water, vậy anh là một Thánh Hiệp Sĩ luôn ư?

Đôi mắt xanh nhạt của Bri-chan lấp lánh kì lạ, và hông của anh lắc lư cũng lạ không kém.

"Khu vực bên ngoài Tháp Canh Deadhead thì như tôi đã nói. Để tổng quát nhanh lần nữa, các lán trại tập trung thành từng cụm nhỏ gần pháo đài. Mỗi trại sẽ có chừng hai đến năm con Orc. Vâng, tôi biết là hầu hết các bạn đã nắm được, nhưng vì một số bạn còn tỏ ra khá mơ hồ, nên tôi sẽ nói lại cho chắc. Những trại này và tháp canh được gọi chung là Tháp Canh Deadhead. Mọi người theo kịp chưa? Có đặt câu hỏi gì không? Vậy là không thắc mắc nhé? Sẽ rắc rối cho tôi nếu phải giải thích lại đấy. Rồi, tiếp tục là về Tháp Canh."

Bri-chan trải rộng tấm bản đồ ra mặt đất, đặt cạnh ngọn đèn để mọi người cùng thấy rõ. Đó là bức phác họa trung tâm Tháp Canh. Anh ta đang chỉ vào nó.

"Những bức tường ở phía Nam cao độ 6 mét, và đó cũng là cổng chính. Phía Tây và phía Đông thì thấp hơn, tầm 4 mét. Cổng sau ở phía Bắc khoảng 5 mét. Muốn băng qua lớp tường này và vào trong Tháp Canh, ta phải bắc thang để leo lên. Không có lối vào ở tầng một, như các bạn đều thấy. Mà, nó nằm ở đây." Bri-chan nói, dùng mũi vỏ gươm trỏ vào một điểm trên mái.

"---Tôi cam đoan các bạn chỉ việc nhìn là hiểu ngay," anh ấy tiếp tục "bờ tường Đông Nam được xây dựng sao cho kết nối với Tháp Canh. Cầu thang ngoài nằm ở phía Đông, cụ thể là chếch về Đông Nam. Tóm gọn lại, thậm chí khi chúng ta vượt qua cổng chính rồi, chúng ta còn phải đánh gần một vòng kim đồng hồ mới tới được cái thang. Kế đó, nếu ta men theo cầu thang và vào trong mái Pháo Đài, ta lại buộc phải trở xuống tầng một - bằng con đường ngoằn nghèo như lúc đi lên. Các bạn đang thắc mắc cái kiểu thiết kế gì mà rườm rà vậy đúng không? Tất nhiên là để củng cố phòng thủ. Một khi đến được tầng một, ta mới có nhiều cầu thang hơn để dẫn lên các Tháp Canh Tây Bắc, Tây Nam, và Đông Bắc.

---Ah, phải rồi, phải rồi, tôi sẽ nói thêm điều này vì lợi ích của đám tân binh. Thấy không, nơi đây có ba tòa Tháp Canh sừng sững dựng chọc trời. Và đó cũng chính là nguồn gốc cho cái tên gọi "Tháp Canh". Theo dự đoán, tên Boss sẽ trú ngụ ở đâu đó một trong ba tòa tháp trên. Rồi, tất cả mọi người hình dung được phần lớn kế hoạch trong đầu chưa?"

Haruhiro gật đầu khe khẽ, mắt vẫn chăm chăm vào tấm bản đồ. Họ sắp sửa tấn công một nơi thế này sao?

Có cảm giác không thực chút nào.

"Tiếp theo là sơ nét về kế hoạch tác chiến." Bri-chan dùng một tay chơi đùa với thanh gươm của mình. Nó khá nặng, nhưng trông anh điều khiển hết sức dễ dàng. "Chúng ta sẽ tiến đánh vào rạng sáng. Lực lượng nòng cốt sẽ tấn công cổng chính, trong khi đó, lực lượng riêng biệt chia thành hai nhóm, một hướng Tây và một hướng Đông. Nhớ lấy, chớ có sợ sệt gì cả! Nhiệm vụ của lực lượng riêng biệt chỉ đơn thuần là giữ chân kẻ địch và đánh lạc hướng chúng.

Đội riêng biệt sẽ di chuyển trước, tạo thế gọng kìm cả hai phía Tây và Đông. Khi kẻ địch còn bận phòng thủ như vậy, lực lượng chủ chốt sẽ nhanh chóng nghiền nát cổng chính. À, tôi có nói là chúng ta sẽ chia thành hai nhóm nhỉ? 20 tổ đội phía Đông, do tôi chỉ huy, lấy tên là Green Storm Force. Nghe kêu chứ? Một cái tên mỹ miều lấy cảm hứng từ màu tóc "phây-biu-lợt" của tôi. 17 tổ đội kia theo phía Tây, và tôi nhượng quyền cho Kajiko phụ trách. Vậy, tên là Wild Eagle Force, không tệ chứ?"

Kajiko nhướng mày "Vâng. Không đến nỗi nào."

"Tôi đã suy nghĩ xong về việc chia nhóm thế nào," Bri-chan nói "Rồi. Tôi chỉ đến ai là nhóm đó thuộc Green Storm Force nhé. Bắt đầu. Cậu này, cậu này, cô này, cậu này,...... và, Renji."

"Yeah." Renji hờ hững.

"Cậu ta đi chung với tôi đấy. Sao, thất vọng lắm hửm, Kajiko?"

"Ai thất vọng cơ?" Kajiko lườm Bri-chan. "Vậy ra anh chán sống rồi, Britney."

"Ôi Chúa ơi, không đâu. Nếu tôi mà chết, tôi sẽ không còn có thể ôm ấp những chàng trai yêu quý của mình được nữa." Bri-chan nói, đoạn anh nhìn Renji bằng ánh mắt thèm muốn đến nồng nàn. "Phải không? Ren~ji!"

Renji không mảy may biểu lộ cảm xúc. Hứng lấy cái nhìn đó mà vẫn giữ cho mình một nét mặt vô cảm, điều ấy thật sự đáng kinh ngạc. Thậm chí là với Haruhiro, người ngoài cuộc, cậu còn cảm thấy nổi cả da gà trước ánh nhìn ghê tởm đến thế.

Bri-chan hăng hắc cười một tràng trước khi quay sang Haruhiro "Cậu này nữa."

"...Vâng, thưa ngài." Haruhiro đáp.

"Cuối cùng," Bri-chan trỏ vào Mr. Cười Đùa của nhóm Choco "Là cậu. Đấy là 20 tổ đội. Phần còn lại thuộc Wild Eagle Force. Rõ chứ?"

Quân Tình Nguyện phản ứng mỗi người mỗi kiểu. Nhưng dường như không ai tỏ ra chống đối gì. Mà dù có muốn đi chăng nữa, liệu mấy ai đủ can đảm mà ý kiến với Bri-chan? Anh ta quá ư là đáng sợ, theo mọi nghĩa.

"Kajiko, cô cũng có một cái đồng hồ, đúng chứ?" Bri-chan hỏi.

"Đây," Kajiko trả lời, kéo nó lên từ giữa ngực và đưa cho anh ấy. Một chiếc đồng hồ bằng bạc lấp lánh ánh kim tuyệt đẹp.

"Ôi lạy Chúa," Bri-chan xem chừng tính chìa cái của mình ra, nhưng đã suy nghĩ lại. "Lộng lẫy làm sao, cưng yêu dấu. Trời ạ. Nó khiến của tôi cứ như mảnh rác ấy."

Kajiko cười nhạt "Sự thật thì, ban đầu nó đã là một mảnh rác sẵn rồi."

"Ố ồ, cẩn thận lại cái miệng của cô đấy. Đây là đồ cổ, mang vẻ đẹp của thời gian, có hiểu không hả? Mặc dù tôi cũng hơi nghi ngờ về tính chính xác của nó. Mà kệ đi, nếu cô đã có đồng hồ rồi thì nhớ phải đúng giờ vào. Tôi sẽ thông báo cho cô sau về thời gian khởi hành. Giờ là về chiến dịch. Khi vừa bắt đầu, chúng ta sẽ càn quét qua bất cứ lán trại nào trên đường hành quân đến Tháp Canh. Đảm bảo là phải nghiền nát cho kì hết bọn Orc ở trong đó. Nếu làm cà rề cà rề, chúng có thể bao vây ngược lại chúng ta, nên hãy nhanh tay nhanh chân vào. Đó là xong giai đoạn một."

Moguzo gật đầu lia lịa. Đáng lí cậu ấy nên dưỡng sức nhiều hơn mới phải, thay vì nhiệt tình đến thế.

Bri-chan dùng gươm trỏ vào bức tường trên bản đồ. "Giai đoạn hai là khi ta tiến tới được tường thành và chính thức khai mạc trận chiến. Nhiều khả năng kẻ địch sẽ phản kháng lại bằng cung thủ, nhưng dựa trên nguồn tin của đội Đạo Tặc được cử đi thám thính từ trước, chỉ có tầm 200 con Orc đứng ra thủ thành thôi. Một con số chẳng mấy ấn tượng, không cần phải lo lắng làm gì. Nhưng người xưa cũng hay nói "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất". Chúng tôi có chuẩn bị khiên dành cho các bạn đây, thế nên..." Bri-chan hất cằm về phía bên kia đường, chồng chất ở đó là hàng đống vật thể hình tấm bảng. "Trước khi khởi quân, mỗi người cứ việc lấy một cái. Hàng dùng một lần."

"Ôi, thật hào phóng làm sao!" Ranta quay sang Bri-chan cười toe toét, nhưng anh ta làm ngơ.

"...Như đã biết, ta sẽ tấn công từ hai bên bức tường không có cổng vào, vì vậy ta phải dựng thang để trèo lên. Tất nhiên là bọn tôi đã chuẩn bị luôn cả thang. Và sẵn tiện thì, tôi cần một vài người phụ trách về chúng. Công việc là xách thang đến địa điểm đã định, lắp ráp lại, và dựng nó lên tường. Hai nhóm, mỗi bên có bốn cái thang. Tôi sẽ để cho Kajiko tự quyết định xem ai là đội khuân thang của Wild Eagle Force, và về phía chúng ta, những người có vinh dự này là..."

Haruhiro có dự cảm không lành.

Chẳng hiểu vì sao mà mỗi lần cậu có linh cảm tốt về việc gì đó thì hóa ra nó lại rất tệ. Còn nếu như cậu linh cảm là chuyện đó sẽ tệ, thì nó y boong là rất rất tệ.

Và lần này cũng không phải ngoại lệ.

Bri-chan chỉ vào Haruhiro, kế đến là Mr. Cười Đùa "Bạn, cùng tổ đội của bạn sẽ đảm nhận chuyện đó."

"Cái gì cơ?" Ranta nhăn nhó đến nỗi môi cậu như quặn lại. "Tại sao bọn tôi lại phải làm một việc như thế chứ? Bọn tôi vác khiên chưa đủ mệt à? Nhìn kiểu gì thì bọn tôi cũng không tài nào khuân nổi đống thang to đùng và nặng trịch đó!"

...Ranta, gan cậu to lắm rồi đấy.

Trước khi Haruhiro kịp thanh minh lời nào, Bri-chan tuốt gươm ra và chĩa thẳng vào họng Ranta "Ở đây, tôi là thủ lĩnh. Không thích thì cứ việc nhích. Xéo ngay và trả lại tiền tạm ứng, chịu chơi chứ?"

"...T-Tôi không trả tiền lại đâu! Đúng hơn... là không thể." Ranta đánh mắt xuống đất và cười phì ra "...Xài hết trơn rồi còn đâu."

Haruhiro suýt nữa té xỉu "---Hết... hết sạch ư?!"

"Ồ, can dự gì tới cậu? Đó là tiền do tớ kiếm được, là tiền của tớ, dùng thế nào là việc của tớ!"

"Ừ thì, nhưng..."

"Vậy là xong rồi nhỉ," Bri-chan thu gươm lại, ấn ngón tay vào vai Ranta, "giờ hãy ngoan ngoãn làm theo những gì đã được căn dặn. Nếu còn giữ thái độ bất phục tùng đó và mưu tính bỏ trốn, cậu sẽ trở thành kẻ bị truy nã đấy."

"Truy nã sao...?! Nghe thật tuyệt! Ủa, mà không đúng lắm, hình như có hơi nguy hiểm thì phải...?"

Shihoru lắc đầu nguầy nguậy "...không phải là 'hơi' đâu."

Merry lườm cậu ta với ánh mắt lạnh băng "Cực kì nguy hiểm luôn đấy."

"Nào, giờ nghe cho rõ này," Bri-chan xoay thanh gươm và tra nó vào bao "khuân thang là một công việc hết sức quan trọng, có hiểu không? Những người khuân thang cần phải làm mọi cách để tránh giao đấu với kẻ thù trước khi tới điểm hẹn. Và đến lúc thời điểm chín muồi, BANG! Họ dựng hàng loạt bậc thang lên, sừng sững giữa trời. Tưởng tượng thôi là đã thấy ngầu vãi ra."

"...Ngầu lắm sao" Ranta lầm bầm trong miệng, vờ như đắn đo cân nhắc các kiểu, rồi đột ngột nhếch đôi bờ mép, nở một nụ cười đầy xấu xí "---Hầy, nếu đã vậy thì chắc đâu còn lựa chọn nào khác nhỉ? Tôi đoán là đành phải giao cho bọn tôi rồi. Một trọng trách lớn lao đến thế cơ mà. Không phải do người vĩ đại như tôi đây cáng đáng thì còn ai nổi nữa?"

"Có chúng tôi nữa chi," Mr. Lêu Khêu lên tiếng, bắt bẻ lại Ranta.

"Im ngay!" Ranta liếc mắt về phía Mr. Lêu Khêu "Đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Hơn nữa, các cậu chỉ là đàn em của tôi! Đừng có mà chọt mũi vào khi người lớn đang vui vẻ, thông chưa hả đồ óc bạch tuộc?"

"Tôi không phải là bạch tuộc."

"Vậy cậu là gì, con mực à?"

"Rồi rồi. Sao cũng được hết."

"Wahahaha! Tôi đã thắng rồi nhé! Chiến thắng là của tôi!"

Ms. Tóc Ngắn nhìn Ranta như thể cậu là một con gián "...Thật tởm lợm."

Haruhiro ôm mặt "Làm ơn luôn đấy, đừng khiến chúng tớ phải xấu hổ thêm nữa..."

Dẹp chuyện đó sang một bên, việc mà nhóm Haruhiro và nhóm Choco cần phải quan tâm lúc này là bốn chiếc thang ấy. Ban đầu cậu đã định tỏ ra mình là vai "đàn anh đàn chị đáng tin cậy" và xách nhiều hơn một chiếc, nhưng chừng như không thể. Hai chiếc là hợp lí hơn cả.

Những chiếc thang khá dài. Bằng cách ghép lại với nhau, mỗi chiếc dài trên hai mét, họ sẽ có một chiếc thang hoàn chỉnh cao đến hơn bốn mét. Theo cách nói khác, số thang thực tế mà cả hai nhóm phải khuân trên mình là tám chiếc.

Haruhiro, Ranta và Moguzo mỗi người một cái. Ba thành viên nữ còn lại sẽ vác nốt chiếc thang thứ tư. Cách phân chia đó có vẻ khá ổn.

Về phía nhóm của Choco, gồm bốn chàng trai và hai cô gái, thành ra bọn con trai dường như sẽ đảm nhiệm tất.

Mỗi người còn phải cắp thêm khiên, làm mớ hành lí đã vốn cồng kềnh lại thêm cồng kềnh. Có cảm giác mơ hồ rằng họ sẽ kiệt sức trước khi đến được điểm hẹn.

"Tiếp," Bri-chan nói, khom lưng xuống và chu hai mông ra "Quét sạch quân địch trong Pháo Đài là nhiệm vụ của lực lượng chính, nhưng tôi cũng sẽ nói sơ qua về bọn chúng để mọi người đều phòng bị trước. Như đã đề cập khi nãy, ta áng chừng có 200 con Orc đang canh gác ở đấy, và hầu hết là thuộc bộ tộc Zesh. Chúng đều nhuộm tóc đen và xăm những họa tiết màu đỏ trên mặt. Trang bị cũng tuân theo một tiêu chuẩn chung: dùng kiếm đơn lưỡi tên là gahari, khiên gắn lông vũ, mũ đỏ, sau lưng vắt thêm bộ cung tên. Đáp lại sự kì vọng của các bạn, những con quái đứng ra chiến đấu nơi tiền tuyến không bao giờ yếu đuối, và điều đó càng đúng với bộ tộc Zesh. Tuy nhiên, bọn Orc ở trong các lán trại thì lại là quân ô hợp từ nhiều bộ tộc, sự đoàn kết giữa chúng có thể xem như là không có."

Thử thách thật sự là khi dựng thang lên tường. Trong khoảng thời gian đó, lực lượng riêng biệt bằng bất cứ giá nào phải đánh lạc hướng cho được bọn Orc. Nếu thành công, họ sẽ tiến vào Pháo Đài dễ dàng và khiến kẻ địch phải thất kinh mà vỡ trận.

Nghĩ theo chiều hướng đó, quả thực đội khuân thang mang một trọng trách rất nặng nề. Họ phải tìm cách né tránh các cuộc giao tranh, theo cách nói khác, là ra trận mà không cần đấu. Điều đó cũng dễ hiểu với hai đội yếu nhớt như Haruhiro và Choco. Nhưng, phạm bất kì sai lầm nào, cái giá họ phải trả là không thể đo đếm được.

"Người canh giữ thành là Zoran Zesh của bộ tộc Zesh." Bri-chan nói. "Zoran-chan mạnh đến nỗi chỉ việc liếc qua thôi là đủ để bạn nhận ra hắn. Nghe đâu hắn ta dùng song kiếm. Bè bạn của Zoran, chừng khoảng 20 người, cũng đều là những tay cự phách. Ngoài ra, có vẻ như bên địch sở hữu cả Pháp Sư. Những tên Orc đó được trang bị khá mỏng. Chúng không mang giáp hay mũ bảo hiểm nên rất dễ nhận biết, nhưng tôi nghĩ số đông các bạn ở đây sẽ không bao giờ chạm trán chúng ; cứ cẩn thận là được. Ma pháp của bọn Orc tập trung vào khả năng điều khiển vật thể và côn trùng. Nó có hơi khác với phép thuật thông thường : sử dụng mà không cần niệm phép hay múa ấn - tất cả diễn ra trong chóng vánh. Độ nguy hiểm khỏi phải bàn cãi, trông thấy là chạy ngay. Gì nữa nhỉ... À, là khói hiệu mịt mù."

Yume nghiêng đầu thắc mắc "Sát thủ hỏa mù?"

"Phải, một ai đó đột nhiên ngã sụm xuống... Họ ho ra bãi máu. Và rồi ngạt thở. Liệu... Họ chết rồi ư?! Ai? Ai là thủ phạm! Hung thủ, không ai khác, chính là--- Gượm đã, đây đâu phải là chủ đề tôi muốn nói! Chúa ơi! Xem cô vừa dắt mũi tôi đi đâu này! Cô đang làm cái quái gì hả?! Một trò đùa nhạt nhẽo!" Bri-chan tức tối la um lên.

"Anh đang nổi điên với Yume đó ư?" Yume tiếp tục hỏi.

"...Tôi không điên. Nóng nảy không có trong từ điển của tôi. Ừm, chắc vậy."

"Thế anh vẫn ổn à? Phù, may quá. Yume ấy, suýt nữa là đã chọc giận anh mất rồi. Cô ấy đi hơi xa thì phải. À, hay ta bàn tiếp chuyện đang nói nhé..."

"Nghe này, ta không còn nhiều thời gian nữa. Và cô chính là người đã góp phần vào. Ngưng ngay được không?"

"Nếu Yume không làm thế nữa thì cô ấy phải làm gì đây? Yume thắc mắc quá đi mất."

"Mẹ nó! Ngậm mồm lại và để tôi nói! Tôi đã cố tình bỏ ngoài tai loại người như cô, nhưng cô thì cứ luôn miệng quấy rối tôi suốt! Làm ơn! Kéo khóa miệng lại!"

"Đã khóa."

"Tốt lắm. Giờ tôi sẽ nói tiếp về khói hiệu. Khi Tháp Canh Deadhead hứng chịu một cuộc tấn công trên quy mô lớn, chúng sẽ dùng khói để đánh tin về Pháo Đài Iron. Theo tôi nghĩ, lần này cũng không là ngoại lệ. Nhưng bọn chúng sẽ không lường được việc có đến hai mặt trận song song. Dù có kêu gào cỡ nào đi nữa, quân tiếp viện chắc chắn không bao giờ tới. Cho nên đừng có quá hoảng loạn khi thấy chúng đốt khói cầu cứu nhé. Được rồi, đó là tất cả những gì tôi muốn nói. Tôi biết mình đã nhắc đi nhắc lại nhiều: trừ phi có một sơ suất lớn nào đó, không gì ngăn cản ta tới được chiến thắng. Boss của chúng, hay các Pháp Sư, hay những nguy hiểm tôi đã đề cập, có khi chẳng dính dáng đến chúng ta đâu. Đây không phải là một trận chiến khó nhằn. Hỡi những bạn trẻ còn non kinh nghiệm, cứ thả lỏng tâm trí đi."

Bri-chan hồ như muốn hướng những lời lẽ đó tới Haruhiro và các đồng đội của cậu một cách đặc biệt. Quả thật là, dù cậu vẫn chưa thể thả lỏng được, Haruhiro bắt đầu cảm thấy nó cũng không đến nỗi tồi như cậu đã nghĩ.

Có lẽ thôi, thử thách lớn nhất mà họ phải đương đầu là sáu cây số vác khiên và thang đến Tháp Canh.

"Nhưng phải thừa nhận!" Bri-chan tiếp tục, với tông giọng đột nhiên nguy hiểm lạ "Chúng ta đang chống chọi với một trong những kẻ thù truyền kiếp. Với cái chết của No-life King và bọn Undead đã bị đàn áp, giờ đây, lũ Orc là mối nguy lớn nhất ở vùng biên giới này. Cái giá của việc mất cảnh giác không chỉ đơn thuần là một cú khẽ tay đâu. Tại đây, ranh giới giữa người sống và kẻ chết chỉ như 'ngọn mành treo chuông' thôi. Tất cả rõ chưa?"

Haruhiro gật gù.

Vừa đấm vừa xoa, nâng lên rồi hạ xuống. Đó là những gì Bri-chan đang làm.

Thật sự là chiến lược hữu hiệu. Haruhiro mới lạc quan được một chút đã nhanh chóng bị xốc lại, giúp cậu có trạng thái tốt nhất cả về thể chất lẫn tinh thần.

Bri-chan liếm nhẹ bờ môi thâm đen của mình. "Vậy là đã sẵn sàng hết rồi nhỉ. Giờ thì nhấc mông lên và đi nào, lũ mèo con bé bỏng của ta."