Thẩm Sơ Nguyệt cười ngạo nghễ, nhưng khi nhìn ta, ánh mắt lại dịu dàng đến lạ.
"Sau khi lập nghiệp, ta mới hiểu ra rằng...
"Thiên địa rộng lớn, dung nạp vạn vật, tự nhiên cũng đủ chỗ cho dã tâm của ta."
"Chí hướng của ta không nằm trong hậu viện.
"Thế thì ta chọn một minh chủ có thể đưa ta tiến vào triều đình."
Nàng ngừng lại, khóe môi cong lên một nụ cười đắc ý:
"Cũng may, ánh mắt ta rất tinh tường."
Cơn buồn ngủ kéo đến, ta mỉm cười, từ từ khép mắt lại.
"Không chỉ ánh mắt tinh tường…"
"Mà bàn tay năm xưa từng kéo ta lên trước cửa Tạ phủ, cũng rất tốt."
*
Bỗng ta sực nhớ ra chuyện sổ sách của Bùi Lang, liền vội nhắc nhở:
"Đúng rồi! Sổ sách của hắn vẫn còn ở Bùi phủ, ngay trong thư phòng, trên bức tường có một ngăn bí mật!"
Thẩm Sơ Nguyệt bình thản nói:
"Bùi phủ đã bị Hoài vương thiêu rụi từ lâu rồi."
Ta ngẩn người:
"Vậy thì phải làm sao đây?"
Nàng nhếch môi cười, ánh mắt tràn đầy hứng thú:
"Người đứng ra mua lại Như Ý tửu lâu hôm ấy, chính là người của ta."
"Sổ sách đã được lấy ra từ lâu rồi."
*
Ta thở dài:
"Đã sinh ra Minh Nguyệt, còn sinh Hải Đường làm gì chứ?"
Thẩm Sơ Nguyệt lắc đầu:
"Ngốc nghếch. Trời cao ở trên, đất dày ở dưới.
"Đã có thể dung nạp sơn hà nhật nguyệt, thì thêm một đóa Hải Đường thì đã sao?"
30
Mạnh Vân Huyên ăn hết hai bát cơm xong liền chạy ra sân bế bổng Thẩm Tiểu Trư lên.
Thẩm Tiểu Trư cực kỳ bất mãn, nhưng mèo dưới mái hiên, đành phải cúi đầu chịu trận.
Vết thương của ta đã hoàn toàn lành lặn, chỉ để lại một vết sẹo thịt trông khá đáng sợ.
Thẩm Sơ Nguyệt tặng ta một chiếc khăn lụa màu xanh thiên thanh, buộc quanh cổ vừa che đi vết sẹo, lại vừa nhẹ nhàng thanh thoát.
*
“A! Đúng rồi!”
Mạnh Vân Huyên vỗ trán, lập tức chạy vào phòng.
“Hôm nay có hội chùa, chúng ta ra đó dạo đi!”
Ta liếc nàng một cái:
“Muội có bạc không?”
Nàng lắc đầu:
“Nhưng tỷ có mà?”
“Ta tiêu tiền của Thẩm Sơ Nguyệt đấy.”
*
Nghĩ đến đây, ta lại thấy phiền muộn.
Cuộc đại loạn vừa mới chấm dứt, Hoài vương bị tru diệt, Sở vương bị biếm trích, Hoàng đế bệnh nặng đến mức không xuống nổi giường, quyền hành trong triều đã hoàn toàn rơi vào tay Hoàng hậu, bà đang chuẩn bị cho lễ đăng cơ.
Thẩm Sơ Nguyệt thì sáng đi tối về, có vô số chuyện ta còn chưa kịp bàn bạc với nàng.
Dù rằng gia sản dưới trướng nàng vô cùng phong phú, bản thân nàng lại là mệnh quan triều đình, nuôi thêm ta và Mạnh Vân Huyên cũng chẳng tốn bao nhiêu.
Nhưng ta và nàng ta đều có tay có chân, không thể để người khác nuôi mình mãi được.
*
Mạnh Vân Huyên lại chẳng mấy để tâm:
"Đợi Mạnh gia quay về kinh thành, ta sẽ đến tìm cha mẹ đòi bạc. Khi đó, chúng ta hùn vốn mở một cửa hàng, làm gì mà chẳng được?"
Mạnh gia sắp quay lại kinh, nhưng Tạ gia thì đã quyết tâm rời xa chốn thị phi này, định cư ở Dương Châu.
Đại ca từ quan, đến Dương Châu chuyên tâm nuôi dạy hài tử.
Tạ Vi cũng được đón về, hiện đang cùng Tạ Hoàn chuyên tâm đèn sách.
Chu nương tử và La chưởng quầy đều không muốn trở lại kinh thành, vùng sông nước Giang Nam phong cảnh hữu tình, dễ khiến lòng người quyến luyến.
*
Cho dù làm theo lời Mạnh Vân Huyên, mở cửa hàng buôn bán, thì nếu không có đối tác tốt, ta chắc chắn sẽ không quay lại kinh doanh tửu lâu.
Nhưng ngoài nghề đó ra, ta không có kinh nghiệm trong lĩnh vực nào khác, đổi nghề chẳng khác nào đánh cược.
Nỗi lo ấy cứ ám ảnh ta suốt đêm.
*
Khi Thẩm Sơ Nguyệt quay về, Mạnh Vân Huyên và Thẩm Tiểu Trư đã quấn lấy nhau ngủ.
Thấy ta còn ngồi trầm tư trong đại sảnh, nàng cười hỏi: