Ta cười đáp:
"Nếu đã nói vậy, thì phải chăng—
"Nếu không có lòng tham vô đáy của đám nam nhân, đời này thiên hạ còn có đại sự để mà làm không?"
"Khi chưa có quyền, cầu quyền.
"Có quyền rồi, cầu địa vị cao hơn.
"Đạt được địa vị, lại cầu lãnh thổ.
"Đến khi có cả giang sơn, lại tham vọng trường sinh bất tử..."
"Tham lam vô độ, ngài nghĩ, có bao nhiêu chuyện tang thương trên đời này là do nữ nhân gây ra?"
Hoài vương nheo mắt nhìn ta, chậm rãi nói:
"Tạ Đường, trên đời luôn có người có dã tâm.
"Ngươi không có, kẻ khác có, thiên hạ này vẫn sẽ đại loạn.
"Nếu đã vậy, cớ sao không trở thành kẻ có dã tâm?
"Ít ra, kẻ bị giẫm nát dưới vó ngựa, sẽ không phải là chính mình."
Ta không phản bác nữa.
Chỉ lẳng lặng rót một chén trà, ngồi xuống đối diện hắn.
Tách trà bằng sứ trắng, nước trà trong suốt, ấm áp.
"Chúng ta đứng ở hai chiến tuyến khác nhau, vĩnh viễn không thể nói cùng một tiếng nói."
"Nếu ngài không tin rằng ta có thể giúp ngài đào thoát, cũng sẽ chẳng có chuyện ngồi đây luận đạo với ta."
Hoài vương nhẹ giọng hỏi:
"Ngươi không muốn biết sao?
"Nếu giữa ngươi và tiền đồ, Thẩm Sơ Nguyệt sẽ chọn ai?"
Ta lắc đầu, bình thản đáp:
"Ta sẽ không để nàng có cơ hội phải lựa chọn."
28
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng kiên định:
"Nếu có ngày đó, giữa ta và vương gia, chí ít cũng phải có một người bỏ mạng."
Lời ta vừa dứt, đám thị vệ của Hoài vương lập tức tuốt đao.
Hắn cười nhếch mép, tựa như một con hồ ly gian xảo:
"Sợ là nắm đơn độc chẳng thể địch nổi nhiều người đâu."
Chưa dứt lời, Mạnh Vân Huyên đã nắm chặt con thái rau, run run bước ra từ mật thất.
"Ai… Ai nói chứ?! Còn có ta nữa!"
"Người mà… Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời."
Ta ngẩng đầu nhìn theo tiếng nói.
Chỉ thấy một vị tướng quân oai phong lẫm liệt cưỡi trên lưng chiến mã.
Ánh mắt nàng sắc như đao, tỏa ra sát khí lạnh lẽo.
Ta sững sờ:
"Thẩm Sơ Nguyệt..."
Nàng nhếch môi, cao ngạo ngẩng đầu:
"Tạ Đường, ta đã biết chắc ngươi sẽ sống sót mà."
*
Hoài vương thấy nàng đến, lập tức ra hiệu cho thuộc hạ bao vây chúng ta.
Thẩm Sơ Nguyệt phất tay, hàng loạt cung thủ phía sau nàng căng dây lên nỏ.
Hoài vương tự mình rút đao, đặt lên cổ ta, một tay khóa chặt eo ta, đẩy ta lên phía trước.
"Thật là một tình bạn cảm động đến rơi lệ."