Cuối cùng, Bùi Lang cũng thật sự hoảng sợ. Hắn lẩm bẩm như người mất hồn:

"Ta không muốn chếc... Ta đã vất vả bao nhiêu mới đi đến ngày hôm nay... Vinh hoa phú quý đã ở ngay trong tầm tay... Sao ta có thể chếc được!"

"Tạ Đường, nể tình nghĩa phu thê, tha cho ta đi! Ta sai rồi, ta thực sự biết sai rồi!"

Ta đặt lưỡi lạnh lẽo lên mặt hắn, khiến hắn run lên bần bật.

"Ngươi nói ngươi biết sai rồi, vậy sai ở đâu?"

"Ta sai vì... sai vì phụ bạc nàng!"

"Không đúng, nói lại."

Lưỡi trượt dần từ má xuống cổ họng hắn, chỉ cần ta hơi dùng sức, liền có thể cắt đứt yết hầu.

Bùi Lang sợ đến phát khóc, lắp bắp van xin:

"Tạ Đường! Tạ Đường! Nàng không thể giếc ta!"

Ta thở dài.

"Không nói ra được? Vậy để ta nói cho ngươi nghe..."

"Ngươi sai không phải vì phụ bạc ta. Trên đời này, có biết bao cặp vợ chồng từ yêu thương mà hóa thành chán ghét.

"Ngươi sai là ở chỗ ngươi chèn ép ta, giày vò ta, biến ta thành kẻ thấp hèn.

"Ta cũng có lỗi.

"Nhưng lỗi của ta không phải là phá vỡ những quy tắc mà thế gian áp đặt lên ta, mà là ta đã cho phép ngươi chà đạp ta, hành hạ ta, xem ta như một nô lệ mà mặc sức lợi dụng.

"Ta cho phép bản thân yếu đuối, cho phép bản thân lấy lòng ngươi hết lần này đến lần khác, chỉ để cầu xin một chút thương hại.

"Những đau khổ ta từng chịu, là do ta tự chuốc lấy. Ta đã cắn răng nuốt trôi, tự nhủ bản thân đáng kiếp.

"Nhưng còn ngươi, Bùi Lang?

"Ngươi có bao giờ tự hỏi, sự ích kỷ của ngươi đã đẩy ta đến đường cùng thế nào chưa?

"Ngươi chưa từng.

"Ngươi chỉ căm hận ta không đủ tư cách làm bàn đạp cho ngươi, cản trở con đường thăng quan tiến chức của ngươi.

"Ngươi chỉ biết tiếp tục tìm một nữ nhân khác, không thèm để ý sống chếc của nàng, lại giẫm nàng xuống dưới chân, tiếp tục leo lên cao.

"Ngươi có bao giờ thực sự coi chúng ta là con người không?

"Nếu trong mắt ngươi, nữ nhân chỉ là những món đồ có thể tùy tiện thay thế, vậy ngươi nên chếc trong tay chúng ta.

"Đây chính là sự trừng phạt công bằng nhất."

Ta giơ cao lưỡi dao, nhắm thẳng vào cổ họng Bùi Lang—

Hắn gào khóc thảm thiết.

"Ta biết sai rồi! Tạ Đường, xin nàng cho ta một cơ hội chuộc lỗi! Ta sẽ bù đắp cho nàng và Vân Huyên!

"Ta còn mẹ già phải nuôi, ta không thể chếc được!"

Ta chậm rãi rút lại.

"Nếu ngươi chịu đồng ý hai điều kiện của ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi."

"Ta đồng ý! Ta đồng ý hết!"

"Tốt."

Mạnh Vân Huyên lấy ra một tờ thư hòa ly cùng con dấu son, nắm tay hắn ép xuống.

"Đây là điều kiện thứ nhất. Dù ngươi có chịu hay không, chỉ cần một dấu tay này là đủ."

"Còn điều kiện thứ hai..."

Ta đặt mũi ngay trước mắt hắn.

"Sổ sách, giấu ở đâu?"

26

Số bạc mà Hoài vương vơ vét từ bách tính tất có nơi cất giấu.

Lần theo dấu vết ngân lượng, có thể tóm được không ít kẻ gian thần.

Chuyện này vốn chẳng can hệ gì đến ta và Mạnh Vân Huyên, nhưng hẳn là thứ Thẩm Sơ Nguyệt muốn có.

Ta cũng muốn để nàng mắc nợ ta một lần.

Mẫu thân từng dạy: