"Năm đó ta bắt muội thề giếc Bùi Lang, chỉ là để thử quyết tâm của muội mà thôi."

Mạnh Vân Huyên sững sờ:

"Tỷ không muốn hắn chếc sao?"

"Muốn."

"Nhưng không phải bằng cách một mạng đổi một mạng."

*

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶

🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Chờ Hoàng hậu lên ngôi, Hoài vương chắc chắn sẽ là kẻ bại thảm nhất.

Mà Bùi Lang, kẻ đã thay Hoài vương bòn rút tài sản, chắc chắn sẽ bị thanh trừng cùng phe đảng của hắn.

Ta không cần tự mình ra tay.

Nhưng Mạnh Vân Huyên là thê tử của hắn, nếu không hòa ly, chắc chắn sẽ bị liên lụy.

Muốn cứu nàng, phải giành được hưu thư trước khi Hoàng hậu lên ngôi.

*

Ta nhìn Mạnh Vân Huyên, nhẹ giọng nói:

"Muội đi, dẫn hắn tới đây."

25

Đêm trước khi Hoài Vương khởi binh, Mạnh Vân Huyên khóc lóc, gõ cửa phủ Thẩm gia.

Khi ta mở cửa, tóc nàng rối bời, trâm cài lỏng lẻo, má sưng đỏ, tay áo bị xé mất một đoạn, để lộ cánh tay bầm tím chằng chịt.

Sau lưng nàng là Bùi Lang, người nồng nặc mùi rượu.

"Tạ Đường, đáng lẽ ngươi còn có thể sống thêm vài ngày, vì sao cứ phải chọc giận ta vào lúc này?

"Biện Kinh sắp loạn đến nơi rồi, đến lúc đó, chếc thêm một hai nữ nhân, ai sẽ quan tâm chứ?"

Ta bật cười chế giễu:

"Nực cười, ngươi tưởng Biện Kinh thật sự đại loạn, chếc thêm một hai mệnh quan triều đình, sẽ có người quan tâm chắc?"

Vừa nói ra lời này, ta bỗng nhận ra—tất cả những đạo lý ta dùng để bảo vệ bản thân, cứu giúp người khác, đều là do Thẩm Sơ Nguyệt dạy cho ta.

Cũng xem như ta không phụ nàng.

Thấy ta nhấc lên cây gậy gỗ đã chuẩn bị sẵn từ lâu, Bùi Lang cười khẩy:

"Còn tự dâng vũ khí đến cho ta?"

Ta chẳng phí lời với hắn nữa, trực tiếp vung gậy, nhắm thẳng đầu hắn mà nện xuống—

Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn.