Xung quanh im lặng rất lâu.

Anh ấy đột nhiên nói: "Tháng mười, lá dương liễu ở Kanas vàng rực rỡ nhất, tháng mười một, cảnh tuyết ở Shangri-La tinh khiết trắng xóa, tháng mười hai, Đằng Xung ngập tràn hoa anh đào.

"Ý anh là, người ta phải nhìn về phía trước, phía trước còn rất nhiều cảnh đẹp. Năm anh mười hai tuổi, bố anh mất, mẹ anh bị ung thư, em trai mới bảy tuổi, lúc đó anh cũng giống như em bây giờ. Sau đó anh cắn răng kiên trì, bệnh của mẹ anh đã khỏi một cách thần kỳ, em trai cũng lớn lên từng ngày, sau khi vượt qua khó khăn này, mọi thứ đều tốt đẹp hơn. Anh bắt đầu đi ngắm núi non, ngắm sông nước, ngắm vạn vật trên thế gian này, ngay cả một bông hoa dại cũng có thể mang lại niềm vui cho anh."

Tôi bình tĩnh nói: "Nhưng anh còn có mẹ, có em trai, em thì không còn ai cả."

Anh ấy nghiêm túc nói: "Nếu em cần, anh rất sẵn lòng ở bên cạnh em mãi mãi."

Hàm ý của người trưởng thành không cần nói ra.

Mặc dù tôi không biết anh ấy bắt đầu nảy sinh tình cảm vượt quá tình cảm sư huynh muội với tôi từ khi nào, nhưng tôi thực sự coi anh ấy như sư huynh, những năm qua anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều, cũng dạy tôi rất nhiều.

Nhưng một người chỉ có một trái tim, trái tim này của tôi chỉ đập vì một người.

"Có anh ấy là đủ rồi."

Đáy mắt anh ấy có chút u ám.

"Sư huynh, muộn rồi, cảm ơn anh hôm nay đã đến. Em muốn đi ngủ rồi."

"Vậy em nghỉ ngơi cho tốt."

Đến cửa, anh ấy do dự một lúc, quay đầu lại:

"Vậy anh sẽ đặt trước một kiếp sau với em, anh sẽ xếp hàng sau anh ấy."

Nói xong, không đợi tôi trả lời, anh ấy đã rời đi.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Ngõ Bình An, cũng chưa bao giờ bình an.

Vô số ký ức quá khứ hiện lên trước mắt, như một bộ phim tua lại, tôi là người xem đứng ngoài cuộc đời mình.

Khởi đầu của câu chuyện, không xứng với những thăng trầm trên đường đời.

Cảm thán về số phận năm mười bốn tuổi, nhiều năm sau, đã trúng trái tim tôi. Hóa ra, cả đời này của tôi đã được định sẵn là một con đường lầy lội khó đi.

Cái tát mạnh mẽ giáng xuống mặt tôi, sau một trận đau đớn là sự tê dại.

Tôi nguyện dùng cơ hội đầu thai kiếp sau của mình để đổi lấy với ông trời.

Một là đổi lấy thế gian thái bình, không còn ma túy; hai là đổi lấy biển lặng sông trong, không còn gặp lại.

Cả người dần lạnh đi, hơi thở trở nên yếu ớt khó khăn, trong miệng tràn ngập mùi m.á.u tanh nồng nặc, chảy dọc theo khóe miệng xuống cằm, tai, cuối cùng nhuộm đỏ tấm ga giường trắng tinh thành một bông hoa rực rỡ.