"Anh Phó Viễn, sao anh Chu Hải Yến lại đột nhiên không còn nữa?"

Anh ấy ngập ngừng, vẻ mặt không đành lòng, những lời sắp nói ra trở nên vô cùng khó khăn.

"Là bố em.

"Ông ta bị lừa đến biên giới vận chuyển ma túy trong cơ thể, vì mỗi lần ông ta mang số lượng ít, tỷ lệ thành công thấp, khiến bọn chúng bất mãn. Để giữ mạng, ông ta đã điên rồ đến mức đẩy em ra, nói rằng ông ta còn một đứa con gái có thể lừa đến giúp chúng.

"Anh Chu đã bí mật chặn thông tin của em. Vì vậy, khi nhiệm vụ kết thúc, bố em nhìn thấy anh Chu liền khẳng định anh ấy là cảnh sát. Thực ra ông ta chỉ muốn trả thù, nhưng lại vô tình nói trúng.

"Sau khi thân phận bị bại lộ, anh ấy đã bảo vệ chúng tôi rời đi trước, còn mình thì không bao giờ quay lại được nữa."

Tôi dựa lưng vào tường, đầu óc trống rỗng.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Tôi không ngờ sự thật lại hoang đường và tàn khốc đến vậy.

"Vậy bố tôi bây giờ ở đâu?"

"Chết rồi, do lên cơn nghiện."

Tôi không biết nên cười nhạo cái của ông ta hay nên thương tiếc cho Chu Hải Yến của tôi vì sự bất công của số phận.

Hay là, hận chính mình, là tôi đã liên lụy anh.

Sau một hồi lâu.

Anh ấy cẩn thận hỏi: "Cô ấy những năm này sống có tốt không?"

Rồi tự giễu: "May mà năm đó không làm lỡ dở cô ấy, sau này anh chỉ là một kẻ tàn phế."

"Hai năm trước, chị ấy bị tai nạn xe hơi, trở thành người thực vật. Vì bị gia đình ép hôn, chị ấy đã uống rượu rồi lái xe lên núi, cả người và xe đều lăn xuống vực.

"Chị ấy vẫn luôn chờ đợi anh."

Trong căn phòng bệnh vắng lặng, hai con người bị thế giới bỏ rơi, trao đổi những thông tin mà đối phương muốn biết nhất, đồng thời cũng đ.â.m những mũi tên sắc nhọn nhất vào trái tim nhau.

42

Tôi về nhà ngủ hai ngày, ảo tưởng rằng tất cả chỉ là một giấc mơ, tỉnh dậy sẽ ổn thôi. Nhưng sau khi tỉnh dậy vẫn là hiện thực.

"Đây là tro cốt của liệt sĩ Chu Hải Yến, còn có di vật của anh ấy, theo di chúc của anh ấy, tất cả những thứ này đều giao cho vị hôn thê của anh ấy - Đường Hà Thanh."

Tôi sững sờ tại chỗ.

Trong di vật là hàng trăm bức vẽ phác họa của tôi, và một chiếc nhẫn kim cương.

Khi tôi nghĩ rằng mình đã không theo kịp bước chân anh, ngoảnh đầu nhìn lại, thì ra anh đã dõi theo bóng lưng tôi suốt những năm tháng dài đằng đẵng.