Dịch: Bút Lông
Đã bốn ngày trôi qua kể từ ngày Kim Dokja rời đi. Pháo đài vẫn tồn tại và chẳng có chút dấu hiệu nào là sẽ bị hủy diệt. Khoảng trời trên Chốn cực lạc cũng yên bình và thong thả hơn bao giờ hết.
Lee Gilyoung đang nhìn lên trời, chợt cất tiếng bằng một giọng u ám.
“Chúng ta đã bị bỏ rơi.”
“Nó lại bắt đầu rồi đấy.”
“Anh Dokja bỏ chúng ta rồi.” Lee Giyoung vừa khóc vừa nói. Hai hôm nay, cứ hở ra là nó lại bắt đầu kêu gào câu đó.
Lee Jihye đang mài kiếm cạnh đấy cũng phải cau mày, “Thế này thoải mái mà, sao mày cứ nhặng xị lên vậy?”
“Thế chị có biết, khi nào mà nhân vật chính sẽ bỏ đồng đội của mình lại không?”
“...Khi nào?”
“Khi họ trở nên vướng chân vướng tay.”
“....”
“Chúng ta đã bị coi là ‘vô dụng’ rồi!”
“...”
“.... Ông chú đó thì nhân vật chính cái nỗi gì? Bảo sư phụ là nhân vật chính nghe còn hợp lý hơn. Mà đây cũng không phải là tiểu thuyết đâu nhóc.”
Lee Jihye làu bàu một lúc, nhưng trông biểu cảm trên mặt cô nhóc cũng không tươi sáng hơn là bao. Trong bốn ngày qua, cả nhóm đã được cảm nhận sự yên bình. Một loại yên bình không khác gì thuốc phiện. Nó yên bình tới mức, ta không biết được rằng sự yên bình đó có bình thường hay không nữa. Không một ai đe dọa họ, và cũng chẳng có gì khiến họ phải bận tâm lo lắng. Trong lúc rảnh rỗi thì họ đi tập luyện kỹ năng, rồi suy ngẫm lại về những lời khuyên mà Kim Dokja đã trao cho họ trước khi rời đi.
「Gilyoung, thời gian sử dụng kỹ năng của em vẫn còn bị hạn chế. Nếu như còn xu thì em nên tìm thử “Lòng nhẫn nại” hoặc “Sự kiên trì bất chấp”. Hãy dùng Trung tâm giao dịch, hoặc hỏi tinh tọa bảo trợ của em ấy.」
「Jihye, chỉ số của em hiện tại đang bị lệch nhiều về nhanh nhẹn. Nếu như còn dư xu thì em hãy cộng thêm vào Sức mạnh hoặc Ma lực. Tùy vào mục em lựa chọn mà phong cách chiến đấu của em cũng sẽ thay đổi.」
「Yoosung thì hãy tập trung để nâng “Thuần hóa” và “Giao cảm đa dạng Nâng cao” tới cấp cao nhất trước đã. Nếu con cần thêm kỹ năng nào liên quan tới “Thuần hóa” thì hãy bảo chú nhé.」
Do những lời của Lee Gilyoung, mà giờ Lee Jihye cũng bắt đầu cảm thấy có những bất an vu vơ. Cô chọc chọc Shin Yoosung đang ngồi cạnh mình.
“Này, nhóc thú.”
Shin Yoosung đang luyện tập “Giao cảm đa dạng Nâng cao” theo lời khuyên của Dokja thì bị Lee Jihye làm cho giật mình.
“... Dạ?”
Do là bị bất đắc dĩ mới vào cùng một nhóm, chứ Shin Yoosung không hề thích Lee Jihye, do con bé thấy cô ấy thường hay thái độ với Kim Dokja.
Ngượng ngùng trước ánh nhìn của con bé, Lee Jihye vội vã thanh minh, “Kìa, đừng có nhìn chị như vậy. Chị có cái này muốn hỏi nhóc.”
“Gì vậy ạ?”
“Em có biết chú Dokja hồi xưa từng làm gì không?”
Tự dưng bị hỏi một câu như vậy làm Shin Yoosung trợn tròn mắt vì ngạc nhiên.
“Kiểu, nhóc là hóa thân của chú ấy, nên chị nghĩ là chắc nhóc cũng phải biết chút gì đó. Thường thì cứ khi nào độ đồng cảm với nhà bảo trợ tăng lên, hóa thân sẽ được nhận thêm một số thông tin về tinh tọa bảo trợ của mình.”
Thật ra cứ mỗi lần dùng “tinh ấn” của Trung Võ Công, là cô lại được ông chia sẻ cho một phần ký ức lúc sinh thời. Dù sao thì tinh ấn cũng là cốt lõi của giai thoại. Nên việc tiếp nhận câu chuyện của tinh tọa bảo trợ khi dùng kỹ năng là không thể tránh khỏi được.
Shin Yoosung cố gắng nhặt nhạnh vài chữ trong vốn từ ít ỏi của mình, rồi nói.
“Chú ấy… là một người cô đơn.”
“Này, nói vậy thì ai cũng nói được nhé.”
“Và, chú ấy rất thích sách….”
“Sách?”
“Dạ. Cứ mỗi khi nhớ tới chú, là em lại nhớ tới muôn vàn những trang sách. Em cũng không chắc nó là gì,.... nhưng em không nhìn rõ được nội dung trên những tờ giấy đó.”
Shin Yoosung ngập ngừng một lúc, hơi cúi đầu xuống, rồi nói tiếp.
“Đó là tất cả những gì mà em biết. Do em vẫn chưa được nhận tinh ấn từ chú ấy.”
“... Chị không cố ý làm em buồn.”
Lee Jihye vỗ vỗ lên bờ vai nhỏ bé của Shin Yoosung, cô chợt nhận ra một điều mà mình đã biết rõ từ lâu. Rằng, tuy chỉ thiếu đi một người, nhưng dường như bầu không khí của cả nhóm đã thay đổi. Với thành viên như thế này mà sống sót được tới bây giờ thì cũng giỏi lắm rồi.
‘Không có ông chú ấy, thì sớm muộn gì cả lũ cũng tiêu đời…”
Nếu nhìn kỹ lại, thì mỗi một người trong nhóm họ đều là một nhân tố bất ổn. Hai đứa nhóc chỉ có thể phụ thuộc vào Kim Dokja, một quân nhân chỉ biết làm theo mệnh lệnh, và một nữ kiếm sĩ xinh đẹp không thể phát huy hết sức mạnh của mình vì đã chọn nhầm tinh tọa bảo trợ…..
[Tinh tọa “Hải quân chiến thần” chỉ trích lòng yêu nước của Lee Jihye.]
Lee Jihye khịt mũi. Cô bịt tai lại, rồi lẩm nhẩm “bla bla bla”.
‘Cái anh quân nhân kia lại thế nữa rồi.’
Từ ngày hôm kia tới giờ, Lee Hyunsung cứ nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định nào đó rồi. Biết rõ anh ấy đang nhìn cái gì, Lee Jihye chỉ mỉm cười. Có lẽ được nghỉ ngơi thêm một chút, cũng không nhất thiết là một điều tệ hại.
“Này mấy nhóc.”
Nhìn thấy Lee Hyunsung đang tiến lại gần, Lee Jihye đột nhiên mở miệng.
“Có muốn xem một thứ thú vị không?”
***
Trong suốt bốn ngày qua, Jung Heewon chỉ toàn gặp ác mộng. Trong giấc mơ của cô, Chốn cực lạc đã bị cơn cuồng nộ của đám quái thú hủy diệt.
Khi tỉnh giấc, cô thấy Thanh kiếm Thẩm phán mà Kim Dokja tặng mình đang rít gào.
Ù ù ù ù.
Có vài lần Reinheit đã tới gặp cô và mời cô trở thành Đội trưởng đội vệ binh của Pháo đài này. Nhưng Jung Heewon đã từ chối lời đề nghị đó.
Và lý do chính là đây.
Thanh kiếm Thẩm phán sẽ chỉ rít gào khi có sự hiện diện của “cái ác” ở gần bên.
Jung Heewon ngồi trên nóc nhà, nhìn xuống quang cảnh của Chốn cực lạc. Nhưng cô không thể tìm thấy một “cái ác” nào tồn tại trong khắp pháo đài này.
“Cô Heewon có gì còn bận tâm sao?”
Không rõ từ lúc nào, một Lee Hyunsung mang khuôn mặt đỏ bừng đã ngồi bên cạnh cô.
“À không có gì. Chỉ là mọi thứ yên bình quá, làm tôi suy nghĩ hơi nhiều.”
“... Tôi cũng vậy.”
Cả hai yên lặng thêm một lúc. Khiến bầu không khí thêm gượng gạo.
Cách đây không lâu, kể từ khi Lee Hyunsung cứu Jung Heewon khỏi bị Nirvana tẩy não, thì bầu không khí giữa hai người đã trở nên là lạ rồi. Nhưng đến chính họ cũng không biết chính xác được nó là gì.
[Tinh tọa “Ma tính Hỏa diệm Phán quan” không đồng ý với hành động của hóa thân Lee Hyunsung.]
[Tinh tọa “Ma tính Hỏa diệm Phán quan” cảnh báo “Cương thiết đại sư”.]
[Tinh tọa “Cương thiết đại sư” nói rằng mình không có can dự vào chuyện này.]
Jung Heewon chợt nhìn xuống dưới mái nhà, và phát hiện ra Lee Jihye và lũ nhóc đang túm tụm trốn ở dưới.
‘Bọn nhóc làm gì ở đó vậy?‘
Ngay lúc Jung Heewon định mở miệng gọi tụi nhỏ, thì Lee Hyunsung cất lời.
“Nhưng tôi không nghĩ đó là sự yên bình từ trên trời rơi xuống.”
“... Có vẻ như anh tin rằng anh Dokja không bỏ chúng ta lại đây.”
“Con người anh ấy là vậy. Chúng ta phải tự tìm ra nguyên do thôi.”
Theo lẽ thường thì đúng là vậy.
Nhưng dù có nghĩ thế nào đi nữa, thì cô cũng không thể chắc chắn được. Có lẽ việc anh ấy bỏ mọi người lại ở Chốn cực lạc có liên quan tới chính nơi này, mặc dù chỉ nhìn qua thì cô vẫn chưa thể tìm ra được vấn đề nằm ở đâu.
Cùng lúc ấy, có tiếng người ồn ào từ phía dưới mái hiên vọng lên.
“Quay về với kịch bản đê!”
“Bọn ta muốn đi lên ‘tầng trên’!”
Jung Heewon cau mày.
Đó là những người duy nhất không hài lòng với sự yên bình của Chốn cực lạc - nhóm biểu tình. Tuy chưa có nổi một cái slogan đại diện, nhưng bọn họ cứ không ngừng xuất hiện hết lần này đến lần khác trong khắp Chốn cực lạc.
Jung Heewon không thể hiểu được. Thế quái nào mà bọn họ lại muốn quay về “kịch bản” cơ chứ?
“Tôi nghĩ là tôi phải xuống dưới xem đã. Hình như họ sắp đánh nhau luôn rồi.”
“Tôi hiểu mà.”
Tới lúc Jung Heewon xuống tới nơi, thì mọi chuyện đã leo thang đến mức đổ máu. Nhưng đó không phải là “đánh nhau”, đó là sự đàn áp. Và dĩ nhiên những kẻ đang ra tay đàn áp kia, lại chính là đội vệ binh, chứ không phải những người biểu tình.
Phẫn nộ trước sự áp bức quá sức rõ rệt đang hiện ra trước mắt, Jung Heewon ra tay ngăn cản đám vệ binh.
“Khoan! Hãy bình tĩnh và lui lại đi! Thế này là hơi quá rồi đấy!”
“Bọn ta đang thực thi công vụ. Đừng có xen vào!”
Sau khi gạt tay Jung Heewon ra, tên đội trưởng đội vệ binh điều quân vây bắt nhóm người biểu tình đã ngã xuống. Chẳng lâu sau đó, đoàn người biểu tình đã được cho lên xe và chở đi đâu đó.
“Bắt hết lũ đã chạy thoát lại cho ta. Cả đám đồng bọn của bọn chúng nữa.”
“Thế còn cô ta thì sao?”
Tên đội trưởng lướt nhìn Jung Heewon, rồi lắc đầu.
“Đừng động vào cô ta. Thành chủ đã có lệnh rồi.”
Chẳng mấy chốc mà những người biểu tình đã bỏ trốn cũng bị bắt lại. Nhưng trong số họ, cũng có vài gương mặt mà cô không ngờ tới.
“Này, tôi không có biểu tình! Tôi chỉ vô tình đi ngang qua thôi! Dayoung à! Dayoung!”
Đó là hai mẹ con ở ga Geumho.
Jung Heewon hét lớn, “Đợi đã! Họ không hề biểu tình mà!”
Một tên vệ binh nói, “Chắc chắn có! Lúc bọn ta đuổi theo, bọn chúng còn tỏ ra sợ hãi rồi bỏ chạy. Nếu như vô tội thật thì mắc mớ gì bọn chúng lại phải chạy?”
“Đúng là như vậy.” Tên đội trưởng gật gù, tiếp tục ra lệnh.
Jung Heewon la lên, “Không đúng, việc bỏ chạy khi có người đột nhiên đuổi theo là một phản ứng hết sức bình thường!”
“Có tội hay không chút nữa sẽ rõ. Giờ bọn ta không có thời gian đâu, nên nhanh nhanh cái chân và di chuyển đi!”
“Ta đã bảo là chờ đã!”
“... Dù thành chủ đã ra lệnh, nhưng nếu cô còn xen vào thêm một lần nữa, thì ta sẽ bắt cả cô đi luôn đấy.”
Trớ trêu thay, cái từ “bắt” ấy đã khiến cô chùn bước. Cô cũng không biết tại sao nữa. Chẳng lẽ do cô đã sống ngoài tự nhiên quá lâu và giờ đột nhiên bị buộc trở lại xã hội văn minh sao?
Như thể biết rằng tình hình đã không còn thể cứu vãn được nữa, người phụ nữ kia hét lên.
“Con, con bé không có tội tình gì cả! Xin hãy thả nó đi đi!”
Tiếng hét của người phụ nữ kia khiến tên đội trưởng hơi khựng lại. Qua một lúc cân nhắc, hắn nói.
“...Để con nhóc ở lại đi.”
Đám vệ binh gật đầu, chỉ kéo mình người phụ nữ đi tiếp. Thấy bóng mẹ xa dần, bé gái bắt đầu gào khóc.
“Oa, mẹ ơi…”
“Dayoung, con nghe mẹ dặn! Mẹ sẽ quay về sớm thôi, biết chưa? Con chờ ở đây nhé! Ngoan…”
Tiếng người mẹ cứ thế xa dần.
Đến khi Jung Heewon kịp lấy lại nhận thức và định đuổi theo bọn họ, thì vài người thương lái đứng xem quanh đó vội cản cô lại.
“Xin cô đừng làm mấy việc thừa thãi nữa. Vô ích cả thôi, đó là luật của Chốn cực lạc này rồi.”
“Họ bị dẫn đi đâu vậy?”
“Tới ngục giam ngầm của Chốn cực lạc.”
“Ngục giam ngầm?”
“Chỉ có đội vệ binh mới có quyền được ra vào nơi đó. Tôi chưa từng thấy ai tiến vào nơi đó mà trở ra cả, bất kể họ phạm tội gì đi chăng nữa. Chậc… Tôi cũng thấy thương cho đứa nhỏ lắm, nhưng mà chúng ta phải tuân thủ luật pháp mới sống tốt được.”
Những thương lái còn lại cũng tỏ ra thờ ơ, tựa như chẳng có việc gì to tát lắm, rồi lại tản ra chỗ khác.
Jung Heewon đứng thẫn thờ một lúc rồi tiến về phía cô bé đang gào khóc. Cô không biết phải làm gì, nên chỉ có thể cẩn thận siết lấy đôi bàn tay của cô bé. Dường như vào cái lúc cô cảm nhận được sự ấm áp từ đôi bàn tay nọ, cũng là có gì đó trong cô bật sáng.
… Đây là “Chốn cực lạc” sao?
“Tôi biết chúng ta phải làm gì rồi.”
Cô nhìn về phía Lee Jihye và các thành viên khác. Nhìn biểu cảm trên mặt họ, thì có vẻ như họ đều đã tìm được “kịch bản” của riêng mình.
Lee Hyunsung nói, “Tôi nghĩ vụ này khéo là lớn đấy, không biết chỉ mình chúng ta liệu có đủ không nữa.”
“Ông chú Dokja tin chúng ta nên mới rời đi. Chắc chắn là do ổng có việc quan trọng hơn cần làm rồi. Trước giờ vẫn vậy mà.”
“Đúng thế. Hẳn là anh ấy đang đơn độc chiến đấu với đám quái vật một cách vô cùng nghiêm túc!”
Kim Dokja không bao giờ vô duyên vô cớ mà bỏ đi cả. Dù là để bảo vệ cả nhóm khỏi những hung hiểm trong tương lai, hay là để hoàn thành kịch bản… Bất kể lý do là gì đi chăng nữa, chắc hẳn lúc này Kim Dokja cũng đang ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Cuối cùng, Jung Heewon mở miệng.
“Lần này, chúng ta sẽ tự mình ra tay.”
Không thể cứ dựa dẫm vào Kim Dokja mãi được. Chắc chắn là anh ấy cũng đang bận chật vật chống chọi qua một kịch bản khủng khiếp nào đó.
***
“Chà! Đã thật đấy Kim Dokja! Sao mình không sống như thế này sớm hơn nhỉ?”
Bên trên “Đồng bằng Vực sâu vô tận”, có một chiếc xe thể thao đang lướt đi rất nhanh, kéo theo tiếng động cơ rít gào.
“... Tôi biết.”
Trong bốn ngày qua, chúng tôi đã tập kích được ba “kịch bản” ẩn trong khu vực đồng bằng này. Làm việc đó thực ra cũng không có gì khó. Bởi vì khác với cách vẫn thường làm trước đây, lần này tôi đã viết lại tất cả những thông tin về tương lai mà mình biết.
“Điểm yếu của gã được nhắc đến trong tập 34. Vậy nên cô chỉ cần ấn vào ba chấm nhỏ trên lưng gã…”
“Đòn tấn công diện rộng của tên đó khá đáng gờm đấy. Nhưng mà sau mỗi lần hắn dùng đòn đó, thì sẽ có một khoảng trống…”
“Điểm yếu của con boss này nằm ở lỗ đít…”
Cũng nhờ là đi cùng Han Sooyoung nên tôi cảm thấy thoải mái hơn.
“Ô kê, vậy thì là lỗ đít.”
Tôi không cần phải giải thích tại sao tôi biết được những thông tin này, và Han Sooyoung thì không bao giờ nghi ngờ những gì tôi nói.
Kết quả là chúng tôi đã tìm được hai thánh tích. Và thêm cả một vật phẩm cấp SSS nữa, mà ở chốn đồng bằng rộng lớn này, thì nó cũng hữu dụng không kém một món thánh tích.
[Ferraghini - Cấp SSS] - Chiếc xe này là thuộc dòng vật phẩm cấp SSS của “Nhà sản xuất hàng loạt”.
Vútttttttttttt!
Nó có thể duy trì tốc độ sánh ngang với
“Con đường của Gió” mà không cần dùng tới ma lực, không những thế, nó còn có thể hủy diệt vô số quân địch nhờ vào “Tháp súng ma thuật cấp SSS” được trang bị ở phía trước và hai bên xe. Cũng nhờ đó mà chúng tôi mới được thoải mái phóng xe trên đồng bằng và hoàn toàn đắm chìm việc tận hưởng đấy.
Cái này gọi là gì nhỉ?
Hay gọi nó là “Khóa học Hồi quy Đặc biệt” đi.
Tôi căm thằng cha Yoo Junghyuk thế không biết. Chắc chắn là trong lúc hắn mải sung sướng xa xỉ như này, thì tôi đang bận gồng gánh kịch bản gần chết.
Han Sooyoung còn kích động hơn tôi nữa. Cô ta đứng trên ghế phụ lái, vẫy tay hò hét.
“Tôi sẽ không bao giờ để bị dắt mũi nữa! Từ giờ tôi sẽ chỉ sống ích kỷ cho riêng mình mình!”
Tôi chỉ muốn dập ngay cái tư tưởng “bạn chỉ sống cho riêng mình” của cái kẻ hồi quy trung thành này lại.
[Rất nhiều tinh tọa hài lòng với phát ngôn đầy phấn khích của hóa thân Han Sooyoung.]
[Một số lượng tinh tọa đáng kể đồng ý với hành vi của bạn.]
[Đã nhận được 20,000 Xu.]
Pằng pằng pằng pằng!
Đám quái vật ở đằng xa đã bị đạn ma thuật của Ferraghini tỉa cho tan xác.
Han Sooyoung vui vẻ dùng cào gom đống xu lại, cô ưỡn ngực lên trời, hét về phía tôi.
“Này Kim Dokja, nói gì đi chứ! Biết bao giờ mình mới lại được như này nữa?”
Tôi chợt ngập ngừng trong giây lát. Kiểu như tôi vừa thấy xấu hổ, vừa đồng tình với những lời Han Sooyoung nói.
Nếu ngẫm lại, thì cuộc đời tôi dường như chưa có giây phút nào được thăng hoa như thế này. Suốt một cuộc đời chỉ có tăng ca và tăng ca. Đến việc đi lại tôi cũng phải dùng phương tiện công cộng, vì nào có tiền mà mua lấy một cái xe cũ, nữa là Ferrari. Nên giờ có lẽ là lúc để tôi được cảm nhận một chút.
Qua một lúc chần chừ, tôi nhắm chặt mắt lại và hét vang.
“Tôi, tôi là nhân vật chính!”
[Tinh tọa “Ma tính Hỏa diệm Phán quan” che mắt lại vì xấu hổ.]
[Tinh tọa “Tù nhân của Vòng Kim Cô” đang cân nhắc chuyển kênh.]
[Tinh tọa “Thâm Uyên Hắc Diễm Long” say đắm trước sự chuunibyou của bạn.]
Cái đờ mờ… Không để cho người ta tận hưởng một tí được à?
Với lại… Chắc là phía bên Chốn cực lạc cũng chuẩn bị có biến rồi. Nếu theo như mạch truyện gốc thì có lẽ mọi người trong nhóm sẽ ổn thôi.
Tôi không nghĩ là mọi chuyện lại suôn sẻ thế này. Cứ thế này thì kịch bản này chắc là xong cái một.
[Một vài vận mệnh vĩ đại nào đó đang mong chờ cái chết của ngươi.]
… Hả?