Dịch: Bút Lông
‘Ta sẽ chết và Chốn cực lạc sẽ sụp đổ?’
Sau khi Kim Dokja rời đi, Reinheit vẫn nhìn xa xăm về phía chân đồi, khuôn mặt lạnh tanh.
Lúc vừa mới nghe hắn nói vậy, gã đã bật cười vì cảm thấy quá sức vô lý.
Nhưng trước vẻ mặt nghiêm túc không chút bông đùa của Kim Dokja, nụ cười của gã cũng tắt ngấm.
Reinheit phẫn nộ.
Đó là chuyện không tưởng, kể cả đối với những tồn tại đã được thăng cấp thành tinh tọa. Mà đáng nói là, các tinh tọa cũng không phải là những kẻ mạnh nhất. Ở trong Tinh Hà, có không ít tinh tọa đã bị 72 Quỷ vương nuốt chửng, nữa là một bán tinh tọa như Kim Dokja.
[Tinh tọa “Thâm Uyên Hắc Diễm Long” nhắc bạn không nên bỏ ngoài tai những lời “Kim Dokja” nói.]
Khi “Thâm Uyên Hắc Diễm Long” ra mặt bênh vực Kim Dokja, Reinheit không khỏi cảm thấy bất ngờ.
“Thâm Uyên Hắc Diễm Long” là ai cơ chứ?
Chẳng phải là cái tên khét tiếng là khốn kiếp nhất hệ thống “chí ác” mà đến cả 72 vị Quỷ Vương cũng chẳng muốn dây vào đó ư?
Nhìn về phía cảnh sắc nơi cuối chân đồi, Reinheit bỗng nhiên cảm thấy có chút lo lắng? Mà càng như vậy, gã càng phải ra vẻ như không có gì.
‘Chốn cực lạc sẽ không sụp đổ.’
Reinheit tuy già, nhưng gã vẫn còn sống. Suốt 700 năm qua, chính gã đã một tay chèo chống, duy trì sự yên bình cho nơi này, và điều đó cũng sẽ không thay đổi trong tương lai. Dù có tên nghiện cày “kịch bản” nào lao vào đây đi chăng nữa, thì chỉ cần chiến địa vẫn nằm tại Chốn cực lạc này, gã cũng chắc chắn sẽ không thua.
‘Ngược lại, kẻ đang gặp nguy là…’
Kim Dokja vẫn chưa hay biết việc tiến vào Lâu đài Hắc ám khi mà chưa sở hữu được một giai thoại chất lượng sẽ mang lại hậu quả khủng khiếp như thế nào.
Thứ quả sai trĩu trên cây Động cơ vĩnh cửu rụng xuống, và Reinheit biến mất.
***
Không biết nếu lúc đó tôi và Reinheit đánh nhau ngay tại chỗ thì chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng cũng may là gã không chủ động ra tay trước. Bởi nếu lúc ấy tôi và gã mà đánh nhau, thì khéo Chốn cực lạc này sẽ lộn tùng phèo lên hết cả.
Dĩ nhiên là tôi cũng chẳng định tuyên chiến hay gì. Vả lại, cho dù tôi có thành công đánh bại được Reinheit ở đây, thì tôi vẫn sẽ phải chịu sự chỉ trích và thù hận đến từ các hóa thân của Chốn cực lạc. Mà như thế thì hại nhiều hơn lợi.
Nếu Chốn cực lạc có sụp đổ, thì sự đổ vỡ đó cũng phải manh nha từ chính nỗi căm hờn của các hóa thân đối với bản thân cái xứ sở hoang đường này, chứ không phải là do một kẻ địch ngoại lai nào đó gây ra. Nếu chẳng biết họ sai ở chỗ nào mà đã vội vã đứng lên chống đối, thì cũng chỉ khiến các hóa thân tức nước vỡ bờ mà thôi.
“...Anh xong rồi à?”
“Ừm.”
Jung Heewon đứng đợi tôi ở dưới chân đồi, trông cô ấy vẫn có vẻ hoang mang lắm. Dường như nội tâm cô ấy đang bị giằng xé giữa lòng trung thành với tôi và mong muốn tiếp tục an cư tại Chốn cực lạc này.
Tôi quyết định giúp cô ấy thả lỏng một chút.
“Cô Heewon, hay là chúng ta đi mua sắm một chút nhé?”
Hai người chúng tôi rảo bước dọc đại lộ, giữa những thanh âm rộn ràng náo nhiệt của khu chợ.
“... Đã lâu lắm rồi tôi không được thoải mái tản bộ như thế này.”
“Tôi cũng vậy.”
Thấy khoảng lặng gượng gạo tiếp tục kéo dài, Jung Heewon cất lời trước.
“Anh có điều gì muốn hỏi tôi không?”
“Tôi nên hỏi cô cái gì?”
Tôi biết mình phải hỏi điều gì. Nhưng chính vì biết, nên có những chuyện tôi không muốn hỏi nữa.
“Ừm, kiểu như là tôi thích màu gì, hay là món ăn yêu thích chẳng hạn.”
“Người ta đi xem mắt còn chẳng hỏi mấy câu đó nữa kìa.”
“Anh đi xem mắt rồi à?”
Tôi hơi tự ái hỏi lại.
"Cô đang xem thường tôi đấy à?"
"Không phải vậy... Tại anh Dokja có phong thái hơi giống mọt sách thôi. Cảm giác như anh đang trông chờ một cuộc gặp gỡ định mệnh ấy."
Tự dưng bị nói trúng tim đen. Đúng thật là tôi chưa từng đi xem mắt bao giờ cả.
Jung Heewon nói tiếp.
“Chúng ta chưa từng nói về mấy chuyện này bao giờ luôn ấy. Bộ anh không tò mò hả?”
“...”
“Những chuyện như là trước đây anh làm gì, học trường nào?”
Tôi lẳng lặng nghe cô ấy nói.
“Số điện thoại của anh là gì, anh sống ở đâu, và cả….”
Cảnh sắc chầm chậm trôi qua, giọng nói của Jung Heewon nhỏ dần đi. Có lẽ tự hỏi một hồi, chính cô ấy cũng nhận ra một chuyện.
Đó là thời gian đã trôi qua quá lâu rồi, hiện tại hỏi những chuyện này đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Khu phố mà cô từng sống giờ đã bị hủy diệt hoàn toàn, và những người đã từng cùng chung ký ức với cô ấy chắc cũng đã chẳng còn trên cõi đời này nữa rồi. Đây là những điều đã xảy ra chỉ vài tháng sau khi thế giới diệt vong.
Jung Heewon im lặng hồi lâu, rồi hỏi.
“Kể cả nếu bây giờ tôi có quay về, thì cũng không còn Seoul của ngày trước nữa đúng không?”
“Tôi nghĩ là không.”
Ở cuối kịch bản thứ mười, Vòm Seoul sẽ tan vỡ, trả lại tự do cho các hóa thân. Nhưng đó chỉ là khởi đầu của một địa ngục mới mà thôi. Bởi vì điều đó cũng có nghĩa là “kịch bản” từng chỉ xảy ra trong khu vực Vòm của thủ đô các nước, giờ sẽ được nâng tầm lên quy mô toàn cầu.
“Vậy thì tại sao chúng ta lại phải tiếp tục thực hiện “kịch bản” cơ chứ? Khi mà những thứ chúng ta từng biết giờ đã chẳng còn tồn tại. Chúng ta còn không có nổi một nơi để về.”
Và đó là lý do khiến cô ấy muốn ở lại Chốn cực lạc này. Cũng như Kim Youngpal của Pink Kids hay hai mẹ con ở ga Geumho. Đối với những người đã từng mất đi Chốn cực lạc của riêng mình như họ, nơi đây tựa như một miền đất hứa.
Jung Heewon cúi gằm mặt xuống.
Tôi mở miệng, cố gắng không nhìn về phía cô ấy, “Cô Heewon rất giỏi dùng kiếm.”
Có tiếng thở hắt khe khẽ.
Cô ấy hơi ngẩng đầu lên, tôi có thể cảm nhận được ánh nhìn của cô ấy đang dõi về phía mình.
“Cô lạnh lùng trước sự bất nghĩa hơn bất cứ ai trong chúng ta, hơn nữa còn đặc biệt nhạy cảm trước sự lộng hành của kẻ nắm quyền.”
Tôi bắt đầu chậm rãi kể cho cô ấy “câu chuyện” mà tôi biết. Tuy cô ấy không xuất hiện trong “nguyên tác”, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không biết Jung Heewon. Tôi biết, bởi vì tôi đang đọc nguyên tác kỹ hơn bao giờ hết.
“Cô luôn luôn xông pha ra tiền tuyến trước nhất, chưa một lần than phiền vì cực khổ.”
Jung Heewon lắng nghe câu chuyện của tôi, không nói câu nào.
Tôi nói tiếp, “Dù cô Heewon bị tổn thương cũng không kể lể với ai, một khi đã tin tưởng ai đó thì dù có điều nghi hoặc cũng sẽ không chất vấn. Tôi nghĩ đó mới là trung thành.”
Tôi nghĩ tới Jung Heewon.
Jung Heewon - người đã từng vì tôi chiến đấu ở ga Geumho.
Jung Heewon - người không ngừng tìm kiếm các đồng đội của mình, dẫu cho họ bị đám dokkaebi làm cho phân tán.
Jung Heewon - người tin tưởng tuyệt đối những hành động đáng ngờ của tôi.
Kể cả trong cách nói chuyện cũng vậy. Tuy bình thường Jung Heewon có phần gay gắt, nhưng cô ấy luôn tinh ý để những lời bông đùa của mình không ảnh hưởng tới tâm trạng của tôi.
“Ngờ vực con người hơn bất kỳ ai, nhưng thật ra lại sống rất tình cảm. Khi các thành viên trong nhóm gặp nạn, cô sẽ là người đầu tiên xông lên.”
“...”
“Chẳng phải là tôi cũng biết một vài điều về cô Jung Heewon đó sao?”
“... Cái vụ chưa từng đi xem mắt bao giờ là anh chém đúng không?”
“Bởi vì cô Heewon vẫn luôn tham gia vào các kịch bản với tôi, nên tôi mới biết được những điều này.”
Jung Heewon há miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.
“Tuy có thể không phải là điều gì to tát, nhưng đó đều là những kỷ niệm quý giá của tôi.”
Những gì tôi biết về cô ấy vừa nông cạn vừa vô căn cứ như vậy đấy. Chỉ toàn là những lời vô nghĩa, hoàn toàn không đủ để khẳng định sự đồng cảm của mình. Vậy nhưng, vẫn có người bật khóc khi nghe những lời vô nghĩa ấy.
“Đó là lý do tại sao tôi tin rằng mình phải tiếp tục kịch bản.”
Chúng ta không tài nào biết được những câu chuyện thất lạc đã đi về đâu. Nhưng chúng ta có thể đảm bảo được rằng, chúng vẫn sẽ tiếp diễn. Và rằng, chúng ta sẽ có mặt trong những câu chuyện đó, thế là đủ.
Jung Heewon cắn môi, nói, “... Tôi không biết nữa, khó hiểu quá. Tôi từng nói với anh đấy, tôi bỏ học rồi....”
“Tôi không nói là mình muốn cô Heewon phải làm như thế nào. Cô Heewon chỉ cần sống theo cách mà cô Heewon muốn thôi.”
Nói đoạn, tôi mở [Trung tâm giao dịch] lên.
[Vật phẩm bạn yêu cầu chế tác đã hoàn thành.]
Món đồ tôi đặt làm riêng tới vừa đúng lúc. Đó là vật phẩm được làm từ xương của chủng Hỏa Long, trái tim của ác quỷ, và nội đan của một số loài quái thú.
Một món vũ khí mà trên khắp thế gian này, chỉ có mình “Jung Heewon” mới có thể sử dụng được. Thậm chí trong toàn bộ “Bí kíp sinh tồn”, cũng duy chỉ có “Tam Đại Thẩm Phán” là dùng được nó thôi.
Tôi trả luôn 100,000 xu phí sản xuất, rồi nhận vật phẩm về.
[Bạn đã trao “Thanh kiếm Thẩm phán” cho Jung Heewon.]
Không ngờ Jung Heewon lại nhận ngay lấy thanh kiếm.
“Cái này…”
“Thanh kiếm mà trước cô dùng bị gãy rồi. Nên tôi muốn tặng cô cái này.”
“Tôi đâu có xứng…”
“Chỉ có cô Heewon mới xứng được dùng thanh kiếm này.”
***
“Kim Dokja sao anh ấu trĩ vậy? Anh định cứ thế mà bỏ đi đấy à?”
Han Sooyoung vừa ngoái về phía Chốn cực lạc đang xa dần vừa hỏi.
Tôi trả lời, nhưng chẳng quay đầu lại.
“Tôi đã xong việc của mình ở đây rồi.”
“Xong là xong thế nào?”
Nếu theo đúng như những gì đã xảy ra trong “Bí kíp sinh tồn”, thì Chốn cực lạc sẽ bị hủy diệt. Sự yên bình mà các hóa thân đã tìm kiếm sau suốt những kịch bản dài dằng dẵng, rồi cũng sẽ bị bóp vụn một cách tàn nhẫn.
Vậy tôi có nên ngăn chặn điều đó xảy ra không?
Tôi không thể làm thế được.
Bởi vì chừng nào Chốn cực lạc còn tồn tại, thì kịch bản sẽ không kết thúc.
“Dù sao thì Chốn cực lạc cũng không phải dành cho tôi.”
“Ái chà, định kệ cho nó trôi theo mạch truyện chứ gì… Anh tự ra tay cũng được mà, sao không làm?”
“Muốn xử lý Reinheit giờ cũng không dễ đâu, mà kể cả có xử được đi chăng nữa, thì với số lượng người ủng hộ Reinheit đông đảo như thế, thứ chúng ta nhận được sẽ chỉ toàn là những giai thoại xấu mà thôi.”
Không phải lúc nào giai thoại cũng có “hiệu ứng tốt”, có vài cái còn mang theo cả hiệu ứng debuff nữa đấy.
Han Sooyoung cũng biết điều này, cô bĩu môi, “Chà, đúng thật nhỉ. Thế yếu tố tâm lý nào khiến anh bỏ mọi người lại vậy?”
“Mọi người cũng cần nghỉ ngơi chứ.”
“Gì? Nghỉ ngơi á? Thôi nói thật đi. Dỗi rồi chứ gì? Anh đầu tắt mặt tối cả ngày mà cuối cùng bọn họ lại say như điếu đổ trước một tên ác quỷ mới gặp lần đầu. Đặc biệt là Jung Heewon gì gì ấy…”
“...Jung Heewon xứng đáng được nghỉ ngơi mà. Cô ấy đã vất vả nhiều rồi.”
Han Sooyoung khịt mũi.
“Đúng là chuyện cười thế kỷ, anh có biết mình đã làm gì không đấy? Sớm muộn gì Chốn cực lạc cũng sẽ sụp đổ, thế mà bây giờ cô nàng vẫn còn mải hí hửng ôm thanh kiếm anh tặng kia kìa.”
“Tự mình lựa chọn thì phải tự mình gánh trách nhiệm thôi.”
“Cái tên ác quỷ này…”
Thương tổn làm ta trở nên yếu mềm, nhưng đôi khi chúng cũng khiến ta thêm phần mạnh mẽ. Dù có bảo tôi giống ác quỷ tôi cũng chịu. Bởi vì đó là cách làm của tôi.
Sau một hồi càm ràm, Han Sooyoung mở miệng, “Hmm… Cơ mà này Kim Dokja.”
“Gì?”
“Sao anh lại dẫn tôi theo?”
“Bởi vì cô có ích.”
Han Sooyoung cắn cắn môi, rồi đột nhiên triệu hồi một phân thân ra, và đấm nó.
…Nhìn kỹ thì khuôn mặt của phân thân đó lại còn nhang nhác giống tôi.
Hình như phân thân của Han Sooyoung đổi mặt được thì phải.
“...Làm cái gì vậy má?”
“Luyện tập.”
Luyện tập cái con khỉ, bạo hành thì có. Đấy là chưa kể con mẹ này toàn thụi vào mấy chỗ thốn vãi.
Tẩn “tôi” một trận lên bờ xuống ruộng xong, Han Sooyoung mới hỏi.
“Thế từ giờ anh định làm gì?”
“Trong vài ba ngày tới tôi tính tạm gác kịch bản sang một bên đã, tập trung thu thập giai thoại và mảnh ẩn trước.”
Nghe thấy “mảnh ẩn”, miệng Han Sooyoung khẽ nhếch lên.
“Tại sao vậy? Anh chẳng phải là kiểu người luôn tập trung vào kịch bản chính trước à?”
“Lần này của các cụ tất. Một mình làm này làm kia quài tôi cũng mệt thấy ông cố nội.”
Giờ nghĩ lại, đúng là chả khác gì công ty trách nhiệm hữu hạn một mình tôi.
Yoo Junghyuk nhìn thì có vẻ cần cù siêng năng thế thôi, tới lúc quan trọng thì toàn mất hút con mẹ hàng lươn. Cái hồi Tai ương Lũ lụt với Vùng đất Hòa bình mà tôi không ra tay giúp thì chắc cả lũ tiêu đời từ lâu rồi.
Tôi dám chắc những lúc tôi tận tụy cày cuốc kịch bản chính còng cả lưng thì hắn chỉ đi loanh quanh đâu đó mò mảnh ẩn thôi chứ có làm cái gì. Cũng đến lúc hắn phải lao động cho tử tế rồi đấy.
Tôi nhăn nhở cười, bảo.
“Từ giờ, hãy vờ như chúng ta là quy hoàn giả đi.”