Sau một thời gian những sự kiện đó xảy ra, một truyền thuyết đô thị mới đã ra đời.

La chiesa in mezzo alla steppa[note53637] là một câu chuyện cực kì nổi tiếng trong giới sinh viên ngành tập tính học.

Câu chuyện diễn ra như sau.

Tại một đồng cỏ. Một chàng trai trẻ từ nhà bạn trở về đã bị lạc vào vùng đất hoang vắng cằn cỗi đó. Chàng trai lang thang giữa đất đá và bụi rậm mà không tìm được nơi nào để nghỉ ngơi. Cậu lang thang không ngừng nghỉ cho đến khi chịu hết nổi, cậu kiệt sức và ngã gục vì quá mệt.

Bỗng nhiên có một thiếu nữ xuất hiện. Một cô gái trẻ và xinh đẹp đã đánh thức cậu và dẫn cậu đến một căn lều gần đó.

Thoạt nhìn nó trông giống một cái lều, nhưng trên mái có một chiếc chuông tí hon và xung quanh còn có một khu vườn nhỏ nhắn. Trong vườn có một chú thỏ bé con trắng như tuyết.

‘Il Piccolo Paradiso’[note53638] nó được gọi như vậy.

Trong lều, chàng trai được cho một món súp nước và muối cùng với bánh mì cũ, rồi cậu được khuyên nhủ nghỉ ngơi.

Thế rồi cô gái gọi con thỏ ở trong vườn, đặt nó cuộn tròn trong lòng cô và hỏi chàng trai xem cậu có bị thương không.

Chàng trai vừa chỉ vào chỗ đau, cô gái đã nhẹ nhàng xoa bóp, cơn đau bắt đầu giảm dần cho đến khi tan biến như có phép thuật. Sau đó cô gái hỏi cậu có đang lo lắng điều gì không. Chàng trai đã bắt đầu trút bầu tâm sự, và trong khi nói, cậu đã nhận ra rằng có lẽ đó không hẳn là một vấn đề nghiêm trọng.

Chẳng bao lâu sau, chàng trai cảm thấy khỏe khoắn lạ thường, cậu nằm xuống chiếc giường trong căn lều đó và ngủ say. Nhưng khi mở mắt lại, cậu thấy mình đang ngồi trên một chiếc ghế dài gần nhà, rồi cậu nghĩ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.

Theo nhiều phiên bản khác, câu chuyện có thể lấy bối cảnh ở sa mạc, trên một hòn đảo biệt lập giữa biển, hay nhiều kiểu khác. Ngay cả tuổi tác và nghề nghiệp của nhân vật chính cũng không giống nhau. Có cả một phiên bản nhân vật chính bị thương là nữ, nhưng về cơ bản vẫn không thay đổi: luôn có một người nào đó đi lạc và được chữa lành vết thương, rắc rối trong lều của một cô gái. Cô luôn mang theo một con thỏ trắng, và rồi nhân vật chính đã trở về nhà một cách bí ẩn sau một đêm ngủ say.

Người ta nói rằng truyền thuyết đó ra đời từ mong muốn bẩm sinh được an ủi, một phép ẩn dụ miêu tả mong muốn được trở về với thiên nhiên, còn có nhiều cách giải thích ngớ ngẩn khác đã được lưu truyền về nguồn gốc của câu chuyện này. Điều chắc chắn duy nhất khi đó, nó rất được yêu thích và nổi như cồn, nhưng sau vài năm nó không còn được nhắc đến nữa, ngay cả trong các buổi giao lưu văn hóa, cho đến khi chìm vào quên lãng.

Thực ra đó không phải là một câu chuyện hư cấu hay truyền thuyết đô thị nào. Đó là câu chuyện của Coniglio sau cuộc phiêu lưu khủng khiếp đó.

***

Khi Coniglio mở mắt lại ở Vương Cung Thánh Đường của San Marco, chàng trai trước mặt cô đã bị con quái vật màu trắng khổng lồ tóm lấy và quật ngã, cô không thể tin vào cảnh tượng trước mắt mình. Cô lắc đầu như muốn tỉnh dậy. Rồi đột nhiên, sau lưng chàng trai xuất hiện hình bóng một người đàn ông tỏa ra ánh sáng vàng.

Thật không đúng khi gọi đó là một người đàn ông. Đúng vậy, dù có vẻ ngoài của một người đàn ông, nhưng chuyển động thì nhanh nhẹn hơn nhiều. Ngay khi xuất hiện, người đó đã tấn công con quái vật màu trắng khổng lồ với tốc độ đáng kinh ngạc.

Chính trong khoảnh khắc đó Coniglio đã nhận ra. Sinh vật to lớn màu trắng, con quái vật khổng lồ tưởng như chạm tới trần nhà thờ chính là The Cure, chú thỏ bé con đã ở bên cô từ khi còn nhỏ, nó đã lớn lên quá mức.

Người đàn ông vàng kim đã đấm nó rất nhiều lần, nhưng cơ thể to lớn của The Cure dường như không hề hấn gì. Chẳng khác nào việc dùng ngón tay chọc vào một quả bóng đầy nước.

Thực ra The Cure đã hấp thụ hết vào cơ thể, ngay cả những sát thương trực tiếp gây ra cho nó, vậy nên nó tiếp tục phát triển. Quả thực là càng bị tấn công, cơ thể của nó càng trở nên lớn hơn theo từng phút.

Nó xảy ra ngay lúc cô nhận ra được tình hình. Chàng trai bị The Cure siết chặt đột nhiên hét lên.

“Bucciarati! Cô gái đang gặp nguy hiểm! Hãy bảo vệ cô ấy!”

Coniglio quay về hướng mà cậu có vẻ như đã cầu xin, và cô nhìn thấy một chàng trai trẻ khác. Anh ta để tóc bob thẳng, tạo kiểu kỳ dị và mặc bộ vest màu trắng có phụ kiện dây kéo lòe loẹt. Bộ đồ của anh đã bị xé nát vào lúc này. Hơn nữa, anh còn có những 'triệu chứng' quen thuộc đó.

Cánh tay phải sưng tấy và tím tái, có màu xanh và đen. Virus chắc hẳn đã có trong máu của anh và tiếp tục nhân lên cùng với tác động tàn khốc. Tuy nhiên, anh không hề lùi bước.

Với sức chịu đựng đáng kinh ngạc, anh đã tiến về phía Coniglio.

“Cô có ổn không? Không bị thương chứ?” Anh hỏi một cách tử tế, ngay cả khi có thể gục ngã bất cứ lúc nào.

Coniglio cảm thấy mình bị bao trùm bởi nỗi nghi hoặc.

Cô có muốn chuyện này lặp lại hay không? Ngay tại đây?

Đột nhiên, cô nhớ lại một giọng nói từ sâu trong tâm trí mình.

Phải cứu họ. Cô có sức mạnh để cứu họ.

Đó là giọng nói của thiếu niên đó. Trong bóng tối, cô đã nhớ lại đôi mắt ấy, đôi mắt ẩn chứa nỗi buồn theo một cách nào đó.

Vâng, đúng vậy. Tôi có thể giúp họ!

“The Cure!”

Giọng nói của cô gái vang vọng khắp thánh đường. Đột nhiên, The Cure ngừng tấn công Giorno. Nó nghiêng đầu sang một bên như đang cố nghe rõ hơn giọng nói thân thương mà nó đã từng nghe.

“The Cure! Ta cần mi giúp! Xin mi đấy, hãy trở lại như xưa!”

Ngay khi Coniglio hét lên, cơ thể The Cure đã bắt đầu thổi một cơn gió rất mạnh mang theo cơn mưa lông mềm cao tới tận mái vòm của thánh đường. Trong một giây, bộ lông của nó dường như tỏa sáng đến từng sợi, sau đó độ sáng nhạt dần.

Giorno bám chặt vào một cây cột để không bị cơn gió thổi bay, cậu thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhìn vào giữa núi lông mềm mại rơi xuống đất như bông tuyết, cậu tìm kiếm vị trí mà The Cure đang đứng. Nhưng đã không còn con quái vật nào cả. Thay vào đó, trên đùi cô gái đang co ro trên sàn, có một sinh vật nhỏ màu trắng với đôi tai to, trông có vẻ hoàn toàn thư thái, như thể đó luôn là nơi duy nhất nó muốn ở bên.

Những viên đá quý màu xanh nhạt trên chóp tai nó lấp lánh như những ngôi sao trong đêm.

Vào khoảnh khắc ấy, Bucciarati đang ngắm nhìn cơn mưa lông trắng đang rơi từ trên cao xuống. Cánh tay vừa rồi bị sưng tấy và biến dạng khủng khiếp do virus nay đã trở lại bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

***

Đã hai tháng trôi qua từ lúc mình đến nơi này. Đến lúc phải suy nghĩ về nơi tiếp theo rồi.

Cô ấy đã ở Mỹ, bang Illinois. Tại một ngôi làng nhỏ, nhỏ đến mức còn không được đánh dấu trên bản đồ. Đó là một nơi khá xa đường cao tốc, trong một khu vực vẫn còn nhiều cây xanh.

Xung quanh chỉ có những cánh đồng trải dài đến tận chân trời. Thở dài một hơi, phổi cô tràn ngập mùi cỏ khô dễ chịu. Đâu đó có thể nghe thấy tiếng động cơ máy kéo từ xa.

Không có nơi nào tuyệt vời hơn ở đây cả, trong số tất cả những nơi mình đã sống cho đến ngày hôm nay, Coniglio suy nghĩ từ sâu thẳm trái tim mình.

Sau sự kiện ở Venezia, trước tiên cô rời sang nước Mỹ. Sẽ là nói dối nếu cô không lo lắng về người mẹ ở lại Roma, nhưng lúc này cô hoàn toàn ám ảnh bởi những chuyện khủng khiếp đã xảy ra. Cô muốn chuộc lỗi. Giờ đây, đó là điều duy nhất cần làm đối với cô.

Một ngày sau khi các tờ báo đưa tin về vụ việc bằng thư chặn, đặt câu hỏi liệu đây có phải là một "vụ tấn công khủng bố hỗn loạn mới" hay không, sau đó họ đã công bố danh sách hơn một trăm nạn nhân có liên quan. Họ là những người mà cô đã cố gắng cứu nhưng đều đã mất mạng. Người bạn và đồng nghiệp của cô, Winona, đứa bé đã tử vong ở bệnh viện, và tất cả những người nằm xuống mà cô đã nhìn thấy trong thành phố đêm đó.

Lẽ ra cô có thể giúp họ nhưng không thể. Chỉ hối lỗi thì không bao giờ là đủ.

Những gì đã xảy ra đã dạy cho cô một bài học quan trọng.

Nếu có thể làm được điều gì đó, mình phải làm nó theo cách tốt nhất. Mình có năng lực chữa lành mọi người khỏi ‘tổn thương’ và ‘đau khổ’. Giờ đây mình quyết định sẽ sử dụng nó một cách nghiêm túc.

Tất nhiên sức mạnh của cô không phải là vô hạn. Vì vậy mà cô đã không thể ngăn chặn hoàn toàn thảm kịch ở Venezia, vì cô không hiểu rõ về sức mạnh của mình và chưa bao giờ làm gì để tìm hiểu.

Cô phải trả giá cho sai lầm mình đã mắc phải, lẽ ra phải dùng cả đời mình để trả món nợ đó.

Để chuộc lỗi, cô lập tức rời đi nước ngoài.

Mình sẽ sử dụng sức mạnh này cho những người không biết gì về mình. Không biết điều gì sẽ xảy ra nữa đây. Có thể sẽ thất bại, hoặc có thể mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp. Dù thế nào đi nữa, thế này là tốt rồi. Mình quyết định sẽ không sống trong nỗi sợ khám phá bản thân nữa.

Trong suốt cuộc hành trình, có nhiều trải nghiệm khó chịu đã xảy đến với cô, luôn có vài lời đọng lại trong cô.

“Tôi biết cô đã đau khổ rất nhiều vì những chuyện đã xảy ra, nhưng ngay cả khi mọi chuyện là do người bạn của chúng ta gây ra thì xin hãy nghe tôi nói. Không thể nào cứu được tất cả mọi người đâu. Có quá nhiều lựa chọn được đưa ra mà thế giới thì quá phức tạp. Cả cô và tôi đều không thể biết lựa chọn nào là đúng và lựa chọn nào sai” Cậu thiếu niên bên trong thánh đường San Marco đã nói như vậy, tất cả chỉ trong một hơi thở.

Sau đó cậu nhìn thẳng vào mắt cô, như thể muốn nói "cô hiểu mà, phải không?", rồi nói tiếp:

“Dù hậu quả khủng khiếp phải đối mặt có là gì, thì việc lựa chọn và chấp nhận hậu quả là điều quan trọng nhất. Có lẽ tôi đã nhầm, nhưng...”

Đó là một thiếu niên kỳ lạ, trên quần áo cậu có cài những chiếc cúc lớn hình con bọ rùa.

Ánh mắt của cậu rất trong sáng, chứng minh rằng cậu đang nói bằng cả trái tim mình.

Cứ như cậu đang phát ra ánh sáng vàng kim vậy.

Một tia sáng vàng trong trẻo có thể chạm tới phần sâu nhất trong tâm hồn cô.

Dòng máu kiêu hãnh đã chảy qua nhiều thế hệ trong huyết quản của dòng họ Joestar, khi đã có nhiều sự rẽ nhánh bất ngờ phai đi theo thời gian, dòng máu đó chắc chắn cũng chảy trong huyết quản của cậu, ánh sáng đẹp đẽ đó đã để lại dấu ấn trong trái tim Coniglio.

Cô sẽ không bao giờ để ý nếu chưa từng gặp cậu. Trong huyết quản của cô cũng bắt đầu chảy một chút ánh sáng vàng kim đó. Kể từ ấy trở đi nó sẽ như vậy mãi mãi.

Máu sẽ được sẻ chia và mang lại sự sống cho một tia sáng mới.

“Chúng tôi đã chọn con đường chiến đấu, và tôi không ngại ngùng về điều đó. Tôi hy vọng cô cũng thế. Tôi thực sự hy vọng như vậy.”

Với những lời đó, cậu thiếu niên rời khỏi thánh đường cùng người bạn đồng hành của mình và bắt đầu tiến về trận chiến cuối cùng.

Cô gái nhìn hai bóng dáng đang rời xa, và cảm nhận được sức mạnh anh hùng trong lòng quyết tâm của họ, cô cảm thấy kính trọng họ hơn bao giờ hết.

Có lẽ con đường đấu tranh của họ đã được soi chiếu bởi ánh sáng vàng kim đó.

Một ý nghĩ cuối cùng lướt qua tâm trí cô.

Nếu họ phải chiến đấu... thì mình... rồi mình cũng vậy... Mình cũng đã quyết định trận chiến của chính mình!

HẾT