Tống Miểu Miểu thấy ánh mắt nàng kiên định, không khỏi lo lắng rằng thân thể già nua của nàng sẽ không chịu nổi đường xa.
Vẫn không nhịn được khuyên:
"Hầy, thật ra cũng không cần nhọc lòng đến vậy."
"Giờ mấy nam nhân đều không tin mấy chuyện này nữa rồi. Ngươi nhìn Hoàng thượng mà xem."
"Ngài ấy trước giờ toàn coi mấy thứ này là trò cười!"
Mặc dù thế, Thanh Thương vẫn quyết định lên đường.
Nàng dẫn theo con dâu, xe ngựa xóc nảy suốt bảy tám ngày mới đến được ngôi chùa mà Tống Miểu Miểu nhắc đến.
Có lẽ vì quá nổi tiếng, nơi này hương khói nghi ngút, người đến xin xăm nối dài không dứt.
Trong đám đông ồn ào, thỉnh thoảng còn vọng lên những câu rõ mồn một.
Đằng kia có người kêu:
"Ê ê, sao lại chen hàng, không xếp hàng thì không thành tâm đâu, không linh nghiệm được đâu!"
Chỗ này lại có tiếng phàn nàn:
"Không được, không được, để hạ nhân thay mình xếp hàng thì không tính đâu."
"Tự mình xếp mới tính là thành tâm, những điều này vẫn phải kiêng kỵ đấy!"
...
Nghe những lời đó, Thanh Thương hoàn toàn từ bỏ ý định tìm cách rút ngắn thời gian, ngoan ngoãn cùng con dâu xếp hàng.
Dân thường áo vải và vương công quý tộc trong ngôi chùa nhỏ này bất ngờ bình đẳng đến lạ.
Xếp từ sáng đến tối, rồi từ tối đến sáng. Ngay cả việc đi vệ sinh cũng phải thay phiên nhau, chỉ sợ không cẩn thận bị chiếm mất chỗ, quay lại sẽ bị mắng là chen hàng, không thành tâm.
Dẫu bản thân ngay thẳng, nhưng những người đến đây ai mà không sợ bị nói những lời xui xẻo như thế?
Sau tám canh giờ dài đằng đẵng, Thanh Thương cuối cùng cũng lê thân xác già nua mệt mỏi, quỳ xuống tấm bồ đoàn.
Nàng dâng hương, bái thần Phật, thành tâm khấn nguyện.
Nghe nói họ đến cầu cho người nhà bình an trường thọ, một vị lão hòa thượng nhanh chóng bước tới.
Cuối cùng, vào đêm ngày thứ bảy, họ về tới nhà.
Giang Bằng vốn sinh hoạt rất có quy củ, đến giờ là lên giường nghỉ ngơi, vì thế lúc Thanh Thương về đến nơi, hắn đã ngủ.
Cũng tốt.
Thanh Thương nhớ lại lời tiểu hòa thượng, khẽ khàng bước đến bên giường.
Nhìn mái tóc lưa thưa của Giang Bằng, nàng xót xa thở dài.
Rồi thật cẩn thận, nàng nhấc một góc gối đầu của hắn, lặng lẽ nhét phù bình an vào trong.
Có lẽ động tĩnh làm hắn thức giấc, Giang Bằng mơ màng lẩm bẩm:
“A Thương, ta muốn nàng ôm ta ngủ.”
Thanh Thương bật cười, lặng lẽ thu tay lại, bàn tay vốn định đập mạnh lên đầu hắn giờ chỉ vỗ nhẹ lên vai.
Đêm khuya tĩnh mịch, an lành.
Nàng thành kính thì thầm một câu:
“Giang Bằng, trường mệnh bách tuế.”
58
Dưới sự thành tâm cầu khấn thần Phật mỗi ngày của hiền thê Thanh Thương, Giang Bằng vinh dự sống khỏe mạnh đến khi cáo lão hồi hưu.
Hưu quan rồi, thời gian nhàn rỗi nhiều hơn, ông bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ.
Nhớ lại mới nhận ra cả đời bận bịu với công vụ, từ sau khi thành thân dường như chưa từng nghiêm túc hẹn hò với Thanh Thương lần nào.
May thay, vẫn còn chưa muộn.
Ông lén lút gọi các con trai, con dâu lại mở một cuộc tranh luận kéo dài suốt một canh giờ.