Tống Miểu Miểu cười giễu:

"Khi Mạnh tặc chết, ngài bỗng dưng có thể yên ổn mà ngủ bên cạnh ta."

"Phải chăng lúc đó ngài nghĩ, nếu có một ngày ta ngài."

"Ngài cũng chẳng trách mình vì không muốn sống nữa?"

Tiêu Thuật rơi vào một thoáng trầm tư, lâu thật lâu sau mới khẽ cất giọng, đầy nghiêm túc:

"Nhưng không phải. Ta đã sống thật tốt đến ngày hôm nay."

"Tống Miểu Miểu, có lúc ta căm hận… căm hận vì hiện tại, trăm họ an cư lạc nghiệp."

Tống Miểu Miểu lặng người nhìn hắn, đôi mắt dần đỏ hoe.

Nàng không dám tưởng tượng, vị quân vương cần cù tận tụy suốt một đời này, đã phải trải qua bao đêm trường đau khổ, mới có thể nói ra câu: *căm hận trăm họ an cư lạc nghiệp*.

Nhưng ai mà không khổ chứ, ai mà không khổ?

Tiêu Thuật đã mệt, nàng cũng mệt, mọi người đều mệt cả rồi.

Nàng đã không còn đủ sức để dò xét nỗi khổ của Tiêu Thuật nữa.

Vì vậy, nàng phất tay, mỉm cười nhạt nhẽo:

"Đi thôi, Điện hạ, ngài đi đi."

Nàng gọi hắn là Điện hạ, cũng là lần cuối cùng bảo hắn rời đi.

Lời nói ấy vang lên như vọng về từ nhiều năm trước.

Như thể nàng đang nói với chàng Thái tử năm nào:

“Ngài đi đi, đi đi, rời khỏi nơi này. Hãy sống cuộc đời ngài mong muốn, yêu người ngài muốn yêu.”

Theo di chiếu, ngài được an táng tại Vô Phong lăng.

Con đường ấy, cuối cùng ngài cũng đi đến tận cùng.

57

Thanh Thương cả đời là một mệnh khổ vì lao lực.

Trước khi xuất giá, nàng bận rộn vì tiểu thư nhà mình; sau khi gả đi, nàng lại vì nhà chồng mà hao tâm tổn sức. Đến khi con cái đều yên bề gia thất, nàng mới chịu ngừng tay mà nghỉ ngơi.

Giang Bằng là trạng nguyên bậc thám hoa năm Lập Hân nguyên niên, đồng hương của nàng, cũng được coi là thanh mai trúc mã. Thậm chí hai người còn hồ đồ mà bái đường thành thân từ thuở bé.

Sau này, Thanh Thương vào kinh, làm nha hoàn ở Nhậm phủ. Tuy miệng vẫn hay nhắc đến tiểu phu quân của mình, nhưng nàng chưa từng nghĩ sẽ có ngày gặp lại hắn.

Ngỡ rằng cả đời này cứ thế trôi qua.