Trước khi bước lên kiệu hoa, ta lén lút nhìn hắn qua chiếc quạt.

Hắn cưỡi trên con tuấn mã được buộc lụa đỏ, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng như ánh mặt trời ấm áp, không giấu nổi vẻ phấn chấn.

Phát hiện ta đang lén nhìn, hắn ngẩng đầu lên, có chút kiêu ngạo, con công lại xòe đuôi rồi.

Ta lướt mắt qua gương mặt hắn, không kìm được nụ cười trên môi, đang chuẩn bị bước vào kiệu thì bỗng bị người khác cắt ngang.

"Nam Chi! Nam Chi, ngươi không thể gả!"

Giữa đám đông náo nhiệt, một bóng dáng xô đẩy mọi người, chạy thẳng đến trước mặt ta.

Ta nheo mắt, nhìn người đang đứng trước mặt, y phục xộc xệch, mặt mày tiều tụy, không nói gì, chỉ thấy nụ cười trên mặt Thẩm Đàn vụt tắt.

Đám đông xung quanh đã trở nên xôn xao, họ nhìn về phía ta, xì xào bàn tán.

Thấy ta không nói gì, Thẩm Thừa Ý lại tiến thêm một bước, nhìn thẳng vào ta và nói:

"Nam Chi, người có hôn ước với ngươi là ta, sao ngươi có thể gả cho người khác?"

Giọng hắn ta không lớn, nhưng mọi người có mặt đều có thể nghe thấy.

Xung quanh im bặt, ánh mắt từ tò mò chuyển sang khinh bỉ, nhưng Thẩm Thừa Ý lại không hề hay biết.

Ta nhẹ nhàng nâng quạt lên, che đi tầm nhìn của hắn ta, thản nhiên nói: "Thẩm công tử đừng quên, là ngươi đã hủy hôn trước."

Đầu năm nay, Liễu Nhứ Nhứ đã sinh, sinh được một nhi tử nhưng đáng tiếc, đứa bé không giống Thẩm Thừa Ý chút nào, ngược lại giống Điền Tráng như đúc từ một khuôn.

Vậy thì rốt cuộc đứa bé này là của ai, mọi người đều hiểu rõ.

Thẩm Thừa Ý hoàn toàn thất vọng về Liễu Nhứ Nhứ nên đã đuổi nàng ta và đứa bé ra khỏi Thẩm phủ. Điền Tráng thì theo phán quyết của phủ Kinh Triệu mà nhận nuôi đứa bé.