Từ khi biết nhận thức, ta đã thấy vô số châu báu, chiếc trâm ngọc đó trong mắt ta rất bình thường, nhưng lại là bảo vật quý giá nhất của Thẩm Đàn, chỉ vì đó là chiếc trâm do mẫu thân hắn tặng.

Nhưng sau đó, Thẩm Thừa Ý nghịch ngợm, nhân lúc Thẩm Đàn không có ở đó đã lén nghịch chiếc trâm ngọc và vô tình khiến nó gãy làm đôi, còn ném xuống hồ trong Tướng phủ.

Không tìm thấy trâm, Thẩm Đàn buồn bã ủ rũ một thời gian dài.

Lúc đó, ta thấy Thẩm Đàn vất vả lắm mới có thêm được tí da thịt, trở nên tuấn tú hơn một chút, nhưng lại vì một chiếc trâm mà gầy đi, trong lòng không khỏi xót xa.

Ban đầu ta bảo phụ thân tìm một miếng ngọc tốt nhất, rồi chế tác thành hai chiếc trâm quý giá tặng hắn.

Nhưng khi nhìn thấy chiếc trâm mới, Thẩm Đàn đã không nhận mà chỉ nói rằng trâm dù quý giá đến đâu cũng không phải là chiếc trâm của hắn. Có lẽ vật thì đắt hơn, nhưng ý nghĩa của chiếc trâm đó thì không gì có thể thay thế được.

Ta không hiểu ý nghĩa trong đó là gì, cũng không hiểu vì sao một chiếc trâm lại không thể thay thế. Ta chỉ biết, ta thích nhìn thấy Thẩm Đàn tràn đầy tự tin và nhiệt huyết.

Vì vậy, cuối cùng ta đã dựa vào ký ức, lén lấy gỗ trầm hương mà phụ thân đã cất giữ nhiều năm, tự tay khắc cho hắn một chiếc trâm gỗ.

Hắn xoa đầu ta, cười hỏi: "Đáng tiếc gì?"

Ta nhíu mày: "Đáng tiếc sau này ta phải gả cho Thẩm Thừa Ý, nếu không ta đã có thể gả cho ngươi rồi."

Một câu nói đùa lúc còn nhỏ, tuy xuất phát từ tâm ý của ta nhưng đã qua nhiều năm, ta đã quên từ lâu, mà chiếc trâm ta tặng hắn vẫn được hắn dùng mãi.

Nhìn Thẩm Đàn trước mặt, ta cảm động nhưng cũng vô cùng xấu hổ.