Cuối cùng ngay cả đứa con cũng chưa chắc là của mình, đúng là mất hết mặt mũi.
Ta không khỏi cảm thán, đến nước này, tình cảm của Thẩm Thừa Ý dành cho Liễu Nhứ Nhứ e rằng đã chẳng còn lại bao nhiêu, trừ phi Thẩm Thừa Ý thật sự ngu ngốc đến cùng cực.
Còn về Thẩm Đàn, từ lần trước hắn nói sẽ đến bái phỏng, ta cứ nghĩ ít nhất cũng phải đợi thêm một thời gian nữa.
Nhưng không ngờ chưa đến ba ngày, hắn đã đến.
Ta vừa trang điểm xong, đã bị phụ thân gọi ra gặp khách. Trên đường đi thấy các nha hoàn, hạ nhân trong phủ xếp thành hàng đi về phía hậu viện, ai nấy đều bưng hộp quà, nhìn sơ qua cũng phải đến mấy chục món.
Đang lúc ta còn chưa hiểu chuyện gì, thì thấy Thẩm Đàn đang ngồi ở tiền sảnh cùng phụ thân ta và đang thản nhiên nói với ông: "Chút quà mọn, mong Hạ bá phụ vui lòng nhận cho."
Phụ thân ta thì cười tươi như hoa, nhìn Thẩm Đàn vui không tả nổi.
Ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong lòng vẫn thầm lè lưỡi.
Tuy rằng Thẩm Đàn hiện nay là hồng nhân trước mặt Bệ hạ, đang trên đà thăng tiến nhưng lễ nghi thăm viếng này có vẻ hơi quá, người không biết còn tưởng là đang đến hỏi cưới đấy.
"Nam Chi, lại đây." Phụ thân ta cắt ngang dòng suy nghĩ của ta, vẫy tay gọi.
"Phụ thân, Thẩm đại nhân." Ta bước tới, nhẹ nhàng hành lễ với hai người.
"Hạ tiểu thư đến thật đúng lúc." Thẩm Đàn nhìn ta, cong môi cười, rồi đẩy hộp thức ăn qua một bên, nói: "Ta nhớ nàng thích ăn bánh hạt dẻ."
Trong hộp thức ăn là một đĩa bánh hạt dẻ nướng, màu vàng óng, hương thơm ngào ngạt, còn tỏa ra hơi nóng, nhìn là biết mới ra lò.
Ánh mắt ta sáng lên: "Thẩm đại nhân thật có lòng."
Thẩm Đàn và phụ thân ta trò chuyện vui vẻ, ta ngồi bên cạnh cảm thấy hơi buồn chán, vừa ăn bánh vừa lén quan sát Thẩm Đàn.
Ánh nhìn đầu tiên, kinh diễm như tiên, phong thái hơn người.
Ánh nhìn thứ hai, không chỉ đẹp mà còn rất sang trọng.
Y phục làm từ gấm hoa, đai lưng khảm đá quý màu lam nhạt, giày thêu hoa văn mây, trên tóc cài trâm gỗ...