Nhà khoa học vĩ đại nhất thế kỉ 20, Albert Einsein, đã công nhận rằng thời gian là tương đối. Với những người mới thì rất khó khăn để hiểu điều này, nên có thể nắm được đơn giản như sau: “Đặt tay lên bếp lửa trong một phút làm chúng ta cảm thấy như một giờ, trong khi dành thời gian cho người con gái bạn yêu trong một giờ không khác gì một phút vừa trôi qua” thì sẽ dễ hiểu hơn rất nhiều. [note46619]
Bất cứ khi nào tôi đi chơi với Rin, thời gian cứ như vừa nốc nước tăng lực mà vặn ga hết cỡ vậy. Buổi hẹn hò ở quán cà phê mèo hôm nay cũng không phải là ngoại lệ.
“Chết, điện thoại anh sắp hết pin rồi.”
Bây giờ là bốn giờ chiều. Điện thoại của tôi thông báo hết pin.
“Chắc là anh chụp ảnh nhiều quá đây mà.”
Rin chống tay lên hông mà thở dài.
“Không sao, nó đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi.”
“Em đoán là em không nên phàn nàn nữa ha.”
“Này này, đừng có chuẩn bị mắng anh đấy nhé.”
“Đừng có lè lưỡi mà cười dễ thương thế nữa. Ghê quá.”
“Sao em lại khắt khe vậy hả!”
“Bởi vì anh là đồ hết thuốc chữa…”
Nói đoạn, Rin cho tay vào chiếc túi đeo vai.
“Em có mang theo sạc dự phòng đây. Anh dùng không?”
“Thật á!? Tiếp cho anh năng lượng đi nào!”
“Sao nghe như anh sắp xâm chiếm thế giới tới nơi vậy.”
“Nếu có thì cuộc chiến sẽ hoành tráng lắm đấy.”
Rin lấy ra từ chiếc túi đeo vai một cái túi nữa màu hồng phấn. Khoảnh khắc cái túi lọt vào tầm mắt, tôi cảm thấy tâm trí mình như có dòng điện xẹt qua.
“Cái này…”
“Sao thế anh?”
“À, không có gì đâu.”
Chính tôi còn không hiểu nữa, Chỉ là, một cảm giác khó tả đang trào dâng trong lồng ngực tôi. Một cảm giác hoài niệm, như mạch điện gắn khắp cơ thể. Đã có lần, tôi có được cảm giác này…
“Em không phải lo đâu.”
Tôi không muốn giải thích để rồi cả hai đâm ra khó xử, nên tôi quyết định bỏ qua.
“Ừm…”
Phản ứng của cô ấy không khác nào một chiếc máy làm mát mà lại thổi ra luồng không khí ấm cả, Rin nhíu mày ra chiều nghi ngờ. Trong lúc điện thoại tôi sạc, cả hai làm một vòng nữa quanh quán cà phê, giống như từng chút sợi mì cuối cùng trong bát, chúng tôi đắm chìm trong sự mềm mại.
“Đi thôi nhỉ.”
“Ừm.”
Dạ dày tôi như đang gửi cho não thông điệp “Đói quá” vậy.
“Anh đói rồi hở.”
“Em nghe thấy á?”
“Em biết chính xác lúc nào bụng anh réo luôn mà.”
“Cái gì vậy trời, đỉnh quá vậy.”
Chúng tôi thanh toán hóa đơn, rồi rảo bước rời khỏi quán cà phê. Mặt trời lặn dần, vẽ lên một ngọn đèn neon nhấp nháy bao phủ trung tâm thành phố. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi quay sang hỏi Rin.
“Em muốn ăn gì nào?”
“Đi ăn ở MDs nhé.”
“Em định thử anh đấy à…Muốn đi ăn bánh kẹp teriyaki ở McDonalds chứ gì?”
“Bingo. Em nên thưởng anh cái gì đây nhỉ.” [note46620]
“Em vẫn giữ cái gì trên người đấy à?”
Vừa cười đùa, chúng tôi bước vào quán lúc nào không hay. Mùi hương tỏa ra từ những chiếc túi vẫn chân thật như thường, làm tôi càng thấy thèm ăn hơn.
“Anh cũng muốn một phần teriyaki à, Tohru-kun?”
“Dĩ nhiên rồi!”
“Được rồi, để em trả.”
“Không sao đâu, để anh.”
Tôi nắm lấy bàn tay đang với lấy ví mình của Rin.
“Em không thể để anh trả hết được. Anh đã chi tiền ở quán cà phê mèo rồi mà…”
“Không, anh mới là người phải xin lỗi chứ. Lúc nào ở cạnh em anh mới có thể thưởng thức được, nên anh chỉ muốn trả ơn em thôi.”
Cho đến tận bây giờ, Rin vẫn làm bento cho tôi. Trả tiền cho một ngày đi chơi như thế này so với việc đó vẫn còn quá rẻ. Đó là thứ tôi muốn gửi gắm tới cô ấy.
“Ừm, em hiểu rồi…”
Nhưng cô ấy trông phần nào vẫn chưa hài lòng.
“Không sao, để anh trả cho. Anh sẽ trả lại cho em tất cả những gì em đã làm cho anh.” [note46621]
Nói như vậy làm ngực tôi ngứa ran lên. Tôi bắt đầu gãi trong khi tiếp lời ngày càng nhanh.
“Cảm ơn em, vì tất cả.”
Tôi mím môi, hướng gương mặt đỏ bừng của mình xuống vì xấu hổ.
“Em mới là người phải cảm ơn anh chứ…”
Rin thì thầm, giọng nói đầy ắp niềm vui.
__________________
Chúng tôi ngồi xuống bàn. Cả hai đắm chìm trong sự hài hòa tinh tế của teriyaki kẹp giữa những chiếc bánh nướng. Tôi ngẩng đầu lên, và thứ đầu tiên mắt tôi đưa lên não, là hình ảnh của một thiên thần. Đến nỗi tí nữa thì tôi nói rằng không biết mấy cái bánh này có cho thành phần gây ảo giác không.
Với nụ cười rạng rỡ, Rin nâng má mình lên như thể mấy ngày rồi chưa được ăn vậy. Mỗi lần cắn chiếc bánh là một lần nét mặt kia lộ rõ niềm hạnh phúc không lời nào tả xiết.
“Em thực sự thích nó ha.”
Nói đoạn, Rin nhấp một ngụm trà ô long. Nở nụ cười đáng yêu hết sức, cô ấy mở miệng.
“Ừm, em yêu nó lắm.”
Tim tôi như bị một cây tăm đâm vào. Tôi bắt đầu nghĩ lệch đi nghĩa câu nói của cô ấy. Nụ cười dịu dàng và câu ‘Em yêu nó lắm’ tôi sẽ suốt đời lưu lại.
Chỉ một cụm từ duy nhất thôi mà như một câu thần chú ma thuật với sức mạnh hủy diệt chạy từ đầu đến ngón chân tôi. Nhìn thấy tôi đơ cả người lại, Rin bối rối nghiêng đầu, mãi một lúc sau mới nhận ra.
“Em đang nói về cái bánh cơ mà!”
Rin ré lên, đôi tai nhuộm độc một màu đỏ thẫm.
“Anh biết mà.”
Tôi cố sống cố chết làm dịu lại trái tim đang nhảy tưng tưng trong lồng ngực. Não tôi sực nhớ lại một bộ romcom hồi tiểu học mà mình đã đọc.
“A, ừm…”
Rin rà lại bản thân, rồi chỉ tay vào tôi như đang muốn khẽ nói gì đó vào tai tôi. Tim tôi vẫn chưa bình tĩnh được, nhưng tôi vẫn nghe lời mà cúi đầu về phía Rin.
“Tất nhiên là, em cũng yêu anh nữa, Tohru-kun.”
Tôi như vừa bị bom nổ bên tai. Tim tôi như đổ sụp xuống. Tôi đảm bảo là nó vừa ngừng đập trong vài giây luôn. Vì đã ở bên nhau rất lâu rồi, nên việc hẹn hò này chưa thực sự khiến tôi rung động quá nhiều. Thế mà, cô ấy đã bày tỏ tình yêu của mình với tôi ngay tắp lự.
“...”
“...”
Cả hai rơi tõm vào im lặng một cách khó xử. Mặt hai đứa đỏ au.
“A-Anh thấy no rồi, em thì sao Rin?”
“Ưm, em cũng thế.”
Chúng tôi đổi chủ đề như thể cả hai đã đồng ý từ lâu. Đó là thần giao cách cảm của những người bạn thuở nhở ha, à bây giờ là người yêu rồi.
“Để em trả tiền cho bữa ăn.”
“Không, không sao đâu. Em không phải lo chuyện đó.”
“Em không thể để anh trả hết được.”
Giọng nói chứa đầy vẻ nghiêm túc mãnh liệt. Linh cảm của tôi cho rằng tôi không nên can thiệp. Tôi biết, vì đã dành mười năm cuộc đời cho cô ấy mà.
“...Ừ, chỉ lần này thôi đấy nhé.”
“Cảm ơn anh nhiều lắm.”
Rin gật đầu, lấy ví mình ra khỏi túi. Là kiểu ví gập đôi, màu hồng phấn. Một tia điện xẹt qua não tôi.
“Tohru-kun, dù sao thì anh vẫn là cứu tinh của Siro đó.”
Tôi nhớ lại chiếc túi màu hồng mà Rin vừa lấy ra, và bây giờ là chiếc ví cùng màu. Một thứ gì đó dần dâng lên. Một thứ kí ức mơ hồ, càng nắm lấy càng tuột đi.
Cơn mưa nhỏ ướt đẫm người tôi đến tận xương tủy, chiếc hộp các tông sũng nước, một chú mèo con to bằng chiếc điện thoại, kêu khóc cho một cuộc sống hạnh phúc.
Bao lấy chú mèo con, là một chiếc ô màu hồng phấn.
“Tohru-kun?”
Rin bối rối nhìn tôi trong khi tôi đứng im không nhúc nhích.
“Anh biết là câu hỏi này có hơi đột ngột, và kì lạ nữa, nhưng…”
Tôi hít một hơi để bình tĩnh lại. Miệng tôi vẫn nói lên câu hỏi, mặc dù suy nghĩ của tôi vẫn rối bời.
“Có phải lần đó, người đưa cho Siro chiếc ô chính là em phải không?”
Nghe thấy câu nói đó của tôi, Rin đứng lại.