Sorry các bác dịch xong quên đăng :)))

_____________________

Sau cánh cửa này là con đường dẫn tới vườn địa đàng. Mà nói như vậy khác nào tôi đang mang đồ cho có nhỉ, nhưng thôi, không có gì phải sợ cả.

Trước mắt tôi là một quán cà phê mèo thiết kế sang trọng được đánh giá khá cao trên mạng. Có ít nhất 30 con mèo. Bất kể tôi nhìn về phía nào là thể nào cũng có một chú mèo lọt vào tầm mắt. Đúng là một thiên đường của nhung lụa mà.

“...”

“Nhìn miệng em mở to như bị bỏ bùa vậy nhỉ.”

“Hả!?”

Rin ngay lập tức lấy tay che đi đôi môi hồng của mình.

“Đó là anh tưởng tượng thôi, chẳng phải Tohru-kun cũng vậy à?”

“Em định lôi ra con át chủ bài “giả làm ngơ” đấy hả?”

“Đúng rồi đó, cứ giữ trong người khó chịu lắm.”

“Em có nghe không vậy trời?”

Nhìn thấy Rin hào hứng đến như vậy, tôi đưa tay lên không trung. Vì là bạn thuở nhỏ của Rin nên tôi thừa biết cô ấy yêu mèo đến mức nào. Khi đi chơi cùng Siro (đáng nhẽ ra là thú cưng của tôi thì thỉnh thoảng tôi lại cảm thấy ngược lại), Rin đeo trưng ra vẻ mặt hạnh phúc không giấu giếm. Nụ cười ấy đẹp đến mức tôi chỉ muốn đóng khung bức ảnh đó. Một con mèo đã thế rồi, thì cả chục con sẽ ra sao đây? Chắc là hỏi cũng bằng thừa.

“Nè Tohru-kun, nhanh lên chứ!”

Như một người cha bị con gái kéo vào công viên giải trí, tôi rảo bước về hướng thiên đường.

Thứ đầu tiên đập vào mắt cô ấy là một con mèo tabby [note46497] với đôi tai mềm mại. Nó nằm ngửa bụng trên sàn gỗ. Sự dễ thương của nó cứ thế tỏa ra mà chính nó thậm chí còn không để ý tới, tư thế đó đúng là rất đáng xem mà.

“Kia là giống mèo Scottish Fold.” [note46498]

“Anh biết rõ quá nhỉ.”

“Ừ, mấy cái tweet trên twitter của mấy web manga anh đọc có đầy mà.”

“A, đúng rồi. Anh lại đi đọc cái trang manga đó sao. Hôm nay Tohru-kun có khiếu thẩm mĩ ghê ha.”

“Mà không hiểu sao, anh lại tưởng tượng em sẽ vào bình luận trong khi tủm tỉm cười cho xem.”

“C-cái!? Còn lâu nhé!”

Rin bật cười khẽ.

“Đúng là háo sắc mà.”

Giọng nói cô ấy vang vọng trong không khí. Tôi cảm thấy mình như bị bỏ bùa, miệng cứ thế mà cong lên thành hình nụ cười. Rin dùng ngón tay của mình vuốt ve cằm con mèo tabby màu cam đó. Cô nàng chăm chút rất cẩn thận như thể nó là báu vật vậy.

“Dễ thương quá…”

Tông giọng đó thốt lên đầy cuốn hút. Nhìn chú mèo một cách ân cần mà gò má cô ấy ửng đỏ. Tôi không thể nào thoát ra khỏi sức hấp dẫn từ gương mặt tuyệt đẹp của cô ấy nổi.

“Tohru-kun?”

“Huh?”

“Sao thế, từ nãy giờ anh đứng im như tượng vậy?”

“A…không, không có gì đâu.”

Không đời nào tôi lại nói là “Anh mê mẩm em chứ không phải con mèo trên đùi em được”. Giả làm ngơ thôi…

“Kì quặc quá mà.”

Rin che miệng cười. Tôi bắt đầu có cảm giác ngứa ngáy khó tả ở ngực. Như bị hút theo, tôi lấy tay xoa đầu chú mèo.

“Woa…”

Êm thật đấy. Sức nóng từ một bộ lông không tỳ vết. Tay tôi cứ thế mà vuốt ve liên tục. Sao một chú mèo có thể dễ thương được như thế này chứ?

“Anh biết không, xoa đầu mèo là một biểu hiện của tình yêu đấy.”

“Chờ đã, cái gì cơ?”

“Khi một con mèo được xoa đầu, pheromone [note46499] sẽ được tiết ra, như minh chứng cho việc nó được chạm vào. Đó là dấu hiệu của tình yêu.”

“Hể, anh không biết đấy.”

“Đó là cách mà cái thế giới đầy lông tơ này hoạt động đấy.”

“Thế giới lông tơ gì cơ?”

Tiếng kêu khẽ phát lên trên tay tôi, tôi quay đầu lại.

“Thế nào rồi?” cũng là thứ mà mèo muốn nghe. Cả việc hỏi cái lí do tại sao nó lại đáng yêu đến mức này nữa. Nhờ vào đó mà tôi biết được cái tiếng ‘gừ gừ’ này nghĩa là gì.

“Nếu Siro gần gũi được như này thì tốt.”

“Em đã bảo là Siro như vậy sẵn rồi mà, chỉ là những lúc không có mặt anh thôi.”

“Em có cần phải phũ như vậy không hả!”

“Em đâu muốn làm tổn thương anh đâu. Em chỉ là một nữ thần tốt bụng đồng cảm với anh thôi mà.”

“Đồng cảm ý hả? Tàn bạo thì có nhé!”

Thôi, không sao hết. Miễn là tôi có chú mèo Scottish Fold này, thì chẳng hề gì. Tôi sẽ vuốt ve nó cho đến khi trái tim mình tan chảy thì thôi.

“Ah…”

Con mèo đứng dậy rồi vẫy đuôi bỏ đi. Có lẽ sự ngọt ngào ấy chỉ là ảo ảnh thôi nhỉ.

“À đúng rồi, mèo nhạy cảm lắm, nếu anh để ý nó quá nhiều, nó sẽ cảnh giác mà bỏ chạy mất đấy.”

“Đúng là buồn thảm mà.”

“Phải điều độ chứ.”

“Ừ, không chúng lại càu nhàu cho xem.”

“À nhắc tới cua, anh có biết Hokkaido là nơi dễ bắt cua nhất không?”

“Thế quái nào mà em lại biết nhiều thế!?”

À không, học sinh giỏi nhất khối thì đương nhiên rồi nhỉ. Cô ấy xứng đáng được tôi tôn trọng đấy.

“Cái gì em cũng biết nhỉ, Rin.”

“Không đâu. Em chỉ biết những thứ em biết thôi.”

“Em định biến thành Tsubasa Hanekawa đấy à?”

“Đương nhiên rồi. Bộ Monogatari đang lên lắm đó.” [note46500]

Rin cười khúc khích. Đột nhiên tay tôi hướng về phía Rin.

“Hmm…Sao thế?”

“À…không có gì đâu. Chỉ là anh thấy em vuốt ve con mèo nhiều quá nên…”

“Ừm, không sao mà…”

Tôi cứ tưởng cô ấy lại lườm tôi nữa cơ, nhưng cô ấy lại dịu dàng đến bất ngờ đấy. Đôi mắt cô ấy nheo lại trong khi môi nở nụ cười. Đáng yêu quá.

“Hyah!”

“Này…!”

Rin đột ngột áp cả mặt vào tay tôi. Tiếng quần áo vang lên làm tôi cảm thấy nhột nhạt. Tôi bắt đầu rối bời vì bị mùi hương ngọt ngào xộc thẳng lên mũi. Rin ngước nhìn tôi mà mở miệng.

“Đây cũng là một biểu hiện…của tình yêu đấy.”

Tôi bắt đầu thấy người mình như sôi lên. Bị từ chối cũng đau đớn đấy, nhưng đắm chìm trong tình yêu như này cũng hại tim không kém gì cả.

“Ừm…”

“Suỵt…đừng nói gì hết.”

Rin hướng lòng bàn tay về phía này mà ôm lấy người tôi.

“Mặt em…đỏ như quả táo luôn…”

“...”

Gương mặt cô ấy nhanh chóng nhuộm một màu đỏ chót. Chắc tôi cũng vậy thôi. Ở ngoài cũng khá nóng, chắc chắn là chỉ do nhiệt độ thôi…

“Th-thế bây giờ chúng ta đi xem mèo nhé?”

“Ok luôn!”

Chúng tôi đổi chủ đề trong nháy mắt, như thể đã đồng ý với nhau từ trước.

Tất cả mọi chuyện đều là nhờ mối quan hệ bạn thuở nhỏ này…Không, phải là mối quan hệ người yêu chứ nhỉ.

Cả hai cùng đứng lên, mang theo khuôn mặt đỏ bừng, rồi nắm tay nhau đi đến chỗ con mèo tiếp theo.