Sản phẩm sáng tạo dựa trên công trình chính thức có tốt hay không?

Để được làm thành phim hoạt hình, hoặc trò chơi, hoặc một tiểu thuyết, một sequel, một spin-off … Tôi đã từng nhảy cẫng lên vì sung sướng khi được nghe tin tức về bộ sách yêu quý của mình.

Suốt thời thơ ấu, tôi đã từng rất trông đợi một cuộc gặp mặt với những nhân vật yêu thích, tôi mong được thấy tư tưởng anh hùng của họ một lần nữa. Cho tới ngày hôm nay, những kí ức ấy là những tài sản quý báu nhất trong tim tôi.

Nhưng sau khi bước qua ngưỡng cửa của thế kỉ mới, khi nghe những thông tin về sách của mình, tôi không khỏi cau mày, và tôi thấy không thật sự thoải mái.

Tất nhiên, đôi khi sự bất an đó chỉ là tôi tự hoang tưởng mà thôi. Tôi cũng có thêm được nhiều kinh nghiệm quý giá sau khi làm sequel này. Nhưng điều không thể phủ nhận được là, tôi cảm thấy thất vọng, suy sụp và cực kì phẫn nộ khi những kỉ niệm quý giá trong tim mình bị vấy bẩn.

Thứ gọi là tái sáng tạo này… nó có tốt hay không?

Niềm mong mỏi nó tốt vẫn âm vang trong tim tôi cho tới ngày hôm nay.

Cảm giác ấy, cảm giác câu chuyện sẽ không bao giờ kết thúc – tôi chưa từng quên, cho tới bây giờ.

[Nhưng, ‘cảm giác’ hét toáng lên rằng ‘không’. Tuyệt nhiên từ sản phẩm này không có gì gọi là tốt cả. Những nhà sản xuất mới chỉ mượn danh tiếng của bản gốc và dùng nó để kiếm tiền – đó là tất cả.]

Tất cả đánh giá và danh tiếng sẽ đều được chia sẻ một cách công bằng với tác giả gốc bất kể sequel có tốt hay tồi. Trong trường hợp đó, ai lại muốn đổ công sức và nhiệt huyết của mình vào công việc chứ? Miễn là nội dung tàm tạm, chỉ cần bán được lượng lớn trong khi truyền thông vẫn ầm ĩ – tình thế này đã lặp lại không biết bao nhiêu lần rồi.

Giờ, lý do gì khiến tôi lạc quan tin tưởng rằng điều ước này sẽ được truyền đạt tới những người khác?

‘Đúng’, ‘Lý do’ rất miễn cưỡng. Thật là vô vọng.

Giờ, những sản phẩm dành cho otaku bao gồm hoạt hình, trò chơi và light novels đang sản xuất hàng loạt và đem lại lợi ích lớn, tương đương với một

ngành công nghiệp – đúng, nó vốn đã là một ngành công nghiệp rồi. Các nguyên tắc tiếp thị đang lái vòng quay cung - cầu quay với một tốc độ chóng mặt. Trong cái hệ thống này, lợi ích là tất cả đối với nhà sản xuất, và còn đó rất nhiều nhu cầu của khách hàng. Thật ngu ngốc biết mấy khi công bố một công trình được hoàn thành khi nó tồn tại chỉ như một món hàng hóa không hơn.

Ý tưởng cạn kiệt, họ chuyển thể thành trò chơi, hoạt hình, truyện tranh, light novels hay thậm chí làm figurines. Từ xuất bản lại cho tới nâng cấp, tới dịch lại hay làm lại … Cái ‘hệ sinh thái’ này cứ tái chế và dùng đi dùng lại, vắt kiệt đến từng giọt lợi ích của bản gốc. Và niềm tin của những người hâm mộ cũng bị thử thách trong quá trình sưu tầm những sản phẩm đó.

Lý do đơn giản là vì, tiếp tục những hoạt động kinh tế liên quan đến bản gốc là bằng chứng rõ ràng nhất cho ‘tình yêu bất diệt’.

Và vấn đề về tình trạng suy thoái của những ý tưởng gốc, do bị dùng đi dùng lại nhiều lần, nên cũng giống như việc ta nói về chất lượng của giấy được tái chế vậy. Người tiêu thụ chỉ mua chúng theo thói quen, nên người bán còn chẳng hề quan tâm. Cứ thế, động lực của kinh tế hóa lại được kích thích. Không biết bao người đàn ông đang nuôi sống gia đình mình nhờ thu nhập từ công việc này. Có ai còn hỏi gì không?

Sản phẩm tái sáng tạo đương nhiên tạo ra lợi nhuận. Nó cũng mang đến lợi ích cho tất cả mọi người. Nếu có ai đó đứng lên và phủ định những lợi ích cộng đồng, anh ta sẽ phải chịu sự kết án của mọi người, và bị bỏ lại phía sau, sống cùng những kí ức đau khổ. Anh ta sẽ mất bạn bè, mất khách hàng, thậm chí mất cả tiền lương anh dùng mua đồ ăn hằng ngày.

Tôi, người thấu hiểu tất cả chuyện này, tôi đã là một người lớn chín chắn. Tôi đã học cách quan sát cung cách của mọi người, để tôn trọng những cái chung và thực tiễn của ngành công nghiệp này, để làm chủ những thuần phong mĩ tục của Nhật Bản, để cười và nói ‘đúng’.

Sản phẩm tái sáng tạo có tốt hay không?

Tất nhiên, rất nhiều đam mê đã được đặt vào nó. Nhưng quan trọng hơn, nó là một sản phẩm kinh tế.

Rất nhiều sequels đã được bắt nguồn như thế này, giống những sản phẩm đang tràn ngập trên thế giới.

Xuống Akihabara, tôi thấy mình khó mà nín cười được.

Xung quanh là rất nhiều người có chung sở thích, thứ cảm giác bi quan cứ lẩn khuất trong tim tôi bấy lâu là gì nhỉ?

Cuối cùng tôi cũng từ bỏ việc khám phá nó là gì. Mm, tôi không giỏi kiên nhẫn làm những việc như thế. Nếu so với việc chuyên tâm suy nghĩ, tôi nghĩ hành động phù hợp với tính cách mình hơn.

Thay vì đưa ra những lời nhận xét thiếu trách nhiệm, sẽ là tốt hơn khi tạo ra một sản phẩm tái sáng tạo mà tôi thừa nhận. So sánh với những người sản xuất ấy, những kẻ không thích liên quan và chỉ biết thở dài thì thật là một điều đáng nhục nhã.

Tất nhiên, việc này cũng hàm chứa nhiều rủi ro. Ngay cả người có đam mê lớn với bản gốc, nếu anh ta không có những kĩ năng cần thiết để chịu đựng và sức mạnh cần thiết để kết thúc, chắc chắn anh ta sẽ không bao giờ thành công.

Và một khi thất bại, mối nguy thậm chí còn lớn hơn. Không chỉ danh tiếng bị ảnh hưởng, mà ngay cả những người anh ta yêu quý cũng liên lụy.

Nhưng bất chấp tất cả, tôi đã viết nó.

Với tôi, viết văn cũng như trồng hoa vậy.

Bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của bông hoa, cảm xúc ấy len lỏi vào trái tim tôi, và gieo những hạt giống của nó. Chính xác là nhờ những hạt giống còn trong ngực đó, tôi đã hăm hở tưới nước, bón phân, và để mọi người được trải nghiệm vẻ đẹp của chúng.

Tôi không thực sự có lý tưởng hay đòi hỏi gì, tôi cũng không ghét cách thức hoạt động của thế giới. Tôi càng không có tài năng độc nhất gì để xứng đáng được ca ngợi. Chỉ có thế, trong tim tôi luôn tồn tại những hạt giống nhận được từ mọi người.

Tôi thích những bộ phim đấu súng, võ thuật, khoa học viễn tưởng. Tôi thích Transformer, thích quái vật vũ trụ, và những cuộc phiêu lưu miền tây. Chính xác là vì đã vài lần suýt đánh mất tình yêu ấy nên tôi mới chọn theo nghiệp viết lách này. Những điều tôi làm – mỗi ví dụ đều là một sự tái sáng tạo.

Tôi như thế này, làm sao có thể chấp nhận việc nó bị phản đối? Nếu có thể, tôi thậm chí còn muốn ưỡn ngực và reo lên mừng rỡ. Kể cả khi ngành công nghiệp trước mắt tôi tham lam vô độ, không biết xấu hổ, và đầy những kẻ ăn bám – thì tôi vẫn tin rằng niềm vui được viết lách là một cảm giác rất đáng quý.

Quyển sách này, tôi đã tốn hơn một-nghìn-bốn-trăm trang giấy cho cái lúc được hét lên ‘Tôi yêu Fate.’, giờ đây hân hạnh được đặt trước bạn đọc.

Đây là một cuộc chiến dai dẳng và khó khăn. Thực lòng, tôi đã đổ không biết bao công sức vào nó. Tuy nhiên, theo quan điểm cá nhân, tôi thấy điều đó cũng đáng. Đây là câu trả lời của tôi: tôi đã giữ cái bí mật này trên từng khoảnh khắc xuyên suốt tác phẩm.

Liệu tái sáng tạo là tốt hay không? … Tôi nghĩ rằng sau ngày hôm nay tôi sẽ không bị câu hỏi này quấy rầy thêm nữa.

Tôi sẽ đánh cược tất cả những gì mình có để tiếp tục viết những điều mình thích và dùng chúng như những chứng cớ để phủ định tất cả những ảnh hưởng xấu.

Tóm lại, mọi chuyện là như thế đấy. Đó là những điều mà tôi đã học được qua quá trình hoàn thành bốn cuốn sách.

Đột nhiên nhìn lại, tôi, người đã định dừng viết tại đây … ai đã nói tôi không được cứu bởi công trình tên Fate/Zero?

Đúng thế, tôi đã có câu trả lời của mình.

Những độc giả thân mến, hãy thoải mái đi. Sau ngày hôm nay, tôi, Urobuchi, sẽ tiếp tục phấn đấu.