Ngày hôm sau
Mọi kênh tin tức trên ti vi đều phát về ngọn lửa khủng khiếp xảy ra tại Shinto vào tối qua.
Nhưng dù cách xa nơi đó, một không khí ảm đạm vẫn bao trùm bữa sáng nhà MacKenzie.
Cái bàn trông càng trống vắng khi thiếu đi một người hay ngồi đó. Người đàn ông ở trọ trong mấy ngày qua đã trở về quê nhà vì một vài vụ việc khẩn cấp. Ông ta đã nhờ Waver cảm ơn nhà MacKenzie vì lòng mến khách và sự chăm sóc nhiệt tình trong những ngày qua, đồng thời xin lỗi về việc không thể chào từ biệt do công việc đột xuất.
“Alex hẳn đã an toàn trở về Anh Quốc, đúng chứ?”
Martha MacKenzie lầm bầm với một ánh nhìn lo âu. Waver gật đầu trấn an bà.
“Ông ấy gọi lại cho con từ sân bay vào hồi sáng. Gã đó, chẳng lẽ ông ta không biết sự khác nhau giữa các múi giờ sao?”
Waver nói dối trắng trợn với một khuôn mặt tỉnh bơ, đến nỗi chính cậu cũng phải giật mình trước khả năng nói dối không chớp mắt của mình.
“Ông ta gọi cho con à? Ta không để ý đấy. Ah, nhưng cách hành xử đó mơi đúng là ông ta chứ.”
Vừa gật đầu vừa cười, Martha chuyển ánh nhìn về phía ti vi, và lại buồn bã.
“… Thật là không may, nhưng lại thế rồi, gần đây có rất nhiều vụ việc gây náo loạn. Tuy nhiên có lẽ nó cũng không phải gì xấu cả. Chí ít thì những kẻ xâm phạm xấu xa đó đã có thể thay đổi ý định của chúng.”
Nhìn vào màn hình ti vi và hình ảnh vùng đất hoang tàn đang được phát sóng, Waver không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Ngọn lửa bắt nguồn gần trụ sở Ủy ban Fuyuki không nghi ngờ gì nữa, chính là hậu quả của Cuộc Chiến Chén Thánh. Dù không biết ai trong số ba cặp Master – Servant còn lại đã gây ra tấn bi kịch này, nhưng cậu nghĩ mình và Rider đã có thể ngăn chặn tai nạn nếu như họ có mặt. Vì thế cậu cảm thấy rất khó khăn để vượt qua mặc cảm tội lỗi này.
Bi kịch này sẽ không tiếp diễn trong tương lai nữa. Dù nó đã kết thúc theo một kịch bản tồi tệ nhất, nhưng sự kiện ngoại lai đe dọa Fuyuki sẽ không xảy ra nữa. Cuộc Chiến Chén Thánh lần thứ tư, cướp đi không biết bao sinh mạng vô tội, đã kết thúc tối qua.
Nhớ lại bi kịch đó, cậu thấy việc mình còn sống sót quả là một phép màu thần kì.
“Umm, ông, bà, cháu có thể thảo luận chút chuyện với hai ngươi được không ạ?”
Nghe giọng Waver hơi khác vời bình thường, cặp đôi già đặt những cốc cà phê của họ xuống.
“Chuyện gì vậy?”
“À thực ra … cháu muốn nghỉ ngơi một thời gian, xa khỏi trường học. Đây là quyết định cháu đưa ra sau khi thảo luận với cha ở Toronto. Thay vì tới trường, cháu muốn đi đây đó trước.”
“Oh.”
“Ahhhh.”
Nghe lời tuyên bố bất ngờ của người cháu, hai ông bà không khỏi đảo mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía trước.
“Nhưng mọi chuyện có hơi đường đột thì phải … Cháu không ghét tới trường mà, đúng không?”
“Không, cháu không hề ghét … Nhưng trước đây, cháu không có hứng thú với bất kì thứ gì ngoài học cả, điều đó khiến cháu hơi hối tiếc. Vì thế … ah, cháu muốn đi đây đi đó. Cháu muốn thăm thú thế giới bên ngoài, để có thể hiểu rõ cuộc sống hơn trước khi tiến tới những quyết định trong đời.”
“Thật sao?”
Martha trông rất vui mừng, bà vỗ tay và cười tươi.
“Ông có nghe không đấy, Glen? Waver của chúng ta đã thực sự nói được những điều Alex hay nói rồi đó.”
Trước sự so sánh đó, với chút nhẹ nhõm nhưng hơi đau đớn vì cô độc, Waver cười gượng.
“Ngoài ra, có rất nhiều thứ cháu cần chuẩn bị trước. Chuẩn bị đồ dùng kĩ càng là rất quan trọng. Cháu có muốn bắt đầu bằng việc đi làm không? … Ah, nhưng lại có vấn đề. Cháu không thể làm việc ở Fujuki nếu không biết tiếng Nhật.”
Hmm … Glen khoanh tay trước ngực và trông có vẻ rất suy tư.
“Trong thị trấn này cũng có rất nhiều người nước ngoài. Nếu ta nhờ vả vài người quen, biết đâu họ có thể tìm ra phương án nào đó.”
“Thế, Waver, cháu sẽ ở lại Nhật Bản một thời gian chứ?”
Nhìn Martha đang hạnh phúc, Waver gật đầu.
“Ah, được thôi … Nhưng ông bà sẽ không phiền chứ ạ … ?”
“Tất nhiên là không!”
Martha hạnh phúc tới nỗi trông bà như thể sắp nhảy cẫng lên đến nơi. Bà vỗ tay hoan hỉ.
Glen chỉ ngồi yên bên cạnh vợ mình, nhìn Waver đầy hi vọng và tin tưởng. Cậu bé cũng ngồi thẳng lưng và trở lại với ánh mắt nghiêm túc.
__________________________________________
Waver trở về phòng một mình, quan sát nó dưới ánh bình minh.
Mười một ngày – đó là một khoảng thời gian ngắn, nhưng căn phòng đã nhuốm đầy hình bóng một người từng sống ở đây.
Có những cuốn tạp chí cũ, giấy gói bữa tối mà ông ta vứt lung tung, và một chai Whiskey rỗng đang lăn lóc ở góc phòng.
Đó đều là những dấu vết của người từng ăn, uống, ngủ nghỉ tại căn phòng này. Hình bóng đó không phải là Waver.
Ông ta là ma? Là khiển sứ linh? Suy nghĩ về tất cả những điều vô nghĩa đó, Waver băn khoăn. Đây không phải một trò đùa. Nếu đó chỉ là một linh hồn, làm sao một màu sắc rực rỡ như thế còn vương vấn lại đây được?
Tuy nhiên, căn phòng không còn được nhuộm bởi hình bóng đó nữa.
Từ bây giờ, sẽ chỉ có một người sống tại đây, và đó là Waver. Căn phòng sẽ chỉ bị nhuốm tính cách và sự hiện diện của Waver. Bóng hình trước đó cùng sống với cậu thực ra đã biến mất rồi.
Căn phòng quen thuộc, nhưng đầy tiếc nuối và cô độc. Tuy nhiên, chắc chắn là màu sắc bao phủ nó cực kì chói lọi. Chói lọi hơn bất kì ai.
Waver ngồi xuống giường và lấy bộ sưu tập Sử thi Iliad từ chiếc ba lô của mình.
Chỉ mới mười một ngày ngắn ngủi mà những trang sách đã thẫm màu vì bị đọc đi đọc lại. Khuôn mặt của người hay cười đó dường như lại hiện về trước mắt khi cậu nhìn vào quyển sách này. Waver thì không thể hiểu nổi nó cho dù cậu có đọc bao nhiêu lần đi chăng nữa. Người đàn ông đó đã theo dấu cuộc phiêu lưu của anh hùng Achilles, người anh hùng từng thách thức những giới hạn của bản thân và cuối cùng dệt lên truyền thuyết về chính cuộc đời mình.
Người đàn ông đó đã từng ở bên Waver, từng sống và chiến đấu cùng cậu.
Những khung cảnh như mơ mà ông kể cho Waver nghe chẳng thật tẹo nào. Tuy nhiên, cuối cùng, Waver vẫn bị thu hút bởi sự lạc quan của Alexander.
Cậu không thể phủ nhận rằng mình ghen tị với ông ta. Cậu thậm chí đã từng nghĩ về chuyện sát cánh cùng ông.
Nhưng cuối cùng ông lại để Waver lại một mình. Ông đã đưa ra quyết định đó khi hỏi Waver làm bề tôi của mình, và nhận câu trả lời của cậu. Lẽ nào ông đã đưa ra một quyết định sai, vì câu trả lời của Waver là sai? –
“Tại sao ông lại nói về điều vô nghĩa như thu nạp bề tôi cơ chứ? Chúng ta chẳng phải là bạn bè sao? Nếu định chiến đấu, tất nhiên tôi sẽ đi cùng ông!”
Giá như lúc trước Waver có thể nói những lời đó, nói như thể họ đồng đẳng nhau …
Ông ta hẳn sẽ cười ranh mãnh, và có lẽ sẽ cho phép Waver được cưỡi trên con chiến mã cho tới lúc kết.
“Nhưng … Quan trọng nhất, cuối cùng, mình chưa bao giờ cho ông ta thấy mình không hài lòng cả …”
Waver thở dài đánh sượt. Cậu còn lâu mới đủ tầm sánh ngang người ấy. Điểm yếu của cậu vẫn còn đó. Cậu hối tiếc, và nghĩ đó chỉ là sự thương hại. Có lẽ Waver đã quá kiêu hãnh.
Nhưng cậu không lo lắng. Tóm lại là, Waver vẫn chưa với được lúc người đó bắt đầu cuộc hành trình. Dấu ấn của những cuộc phiêu lưu tuyệt vời mà ông để lại vẫn còn được thấy trong từng ngõ ngách trên thế giới. Waver sẽ tìm ra những nơi đó. Có lẽ một ngày, cậu sẽ tìm thấy những dấu chân của ông, ở nơi nào đó ngoài những bãi biển xa xăm kia.
Đột nhiên, ánh mắt Waver dừng lại tại một chiếc túi giấy dưới chiếc ti vi.
Nghĩ mới nhớ, người đó đã mua món hàng này với một khuôn mặt khá hạnh phúc, nhưng ông lại rời đi mà chưa kịp dùng nó.
Waver mở chiếc túi, lấy cái máy chơi game cùng chiếc đĩa đi kèm ra. Ồ, ông ấy còn mua cả một cái tay cầm.
Cảm thấy khuôn mặt mình đột nhiên nóng bừng vì những giọt nước mắt, Waver đặt chiếc máy xuống.
“ …Mình sẽ không chơi thứ ngớ ngẩn này.”
Nhưng chẳng phải cậu vừa quyết định thử thứ gì đó mới mẻ đó thôi! ... Và một thứ như thế lại đang ở ngay trước mặt.
Có thể nó ngớ ngẩn, nhưng cũng đáng thử đó chứ.
Liệu thứ này có thật sự thú vị không?
Waver cau mày khi nhìn chiếc túi, thế rồi cậu bắt đầu theo những chỉ dẫn để cắm bộ video game vào màn hình ti vi.
Nửa năm sau
“—I know that my Redeemer lives, and in the end he will stand upon the earth.”
(Ta biết chúa vẫn sống, và cuối cùng Ngài sẽ đứng trên thế giới.)
Lễ đưa tang cô độc diễn ra dưới cơn mưa lạnh buốt, chủ trì bởi một một cô bé.
Với khuôn mặt không chút buồn bã hay lo âu, em lặng lẽ hoàn thành những thủ tục của cần thiết. Biểu hiện đó khiến những người tới khóc thương có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ, và không ai tỏ ra thương hại cả.
Đây là lễ tang của một gia đình thuộc tầng lớp thượng lưu. Với những người lớn tuổi, trẻ con lớn lên dưới sự giáo dục nghiêm ngặt như thế hẳn phải biết cách chịu đựng bất cứ điều gì. Những người ngồi đây đều có chung ý kiến như vậy.
“And after my skin has been destroyed, yet in my flesh I will see God; I myself will see Him with my own eyes – I, and not another. How my heart yearns within me … Amen.”
(Dịch: không đủ khả năng L , mời các bác thỉnh giáo Google-chan )
Kế đó chiếc quan tài được đưa xuống mộ. Sau khi để lại những lời cầu nguyện, các vị khách lần lượt ra về. Trong cơn mưa lại trở về với tĩnh lặng, chỉ có cô bé chủ trì đám tang và người linh mục dẫn dắt buổi lễ là còn ở lại.
“Làm tốt lắm. Đó là một màn trình diễn xuất sắc từ người đứng đầu kế tiếp của gia đình. Ta tin rằng cha cháu sẽ rất tự hào đấy.”
Rin chỉ lặng lẽ gật đầu trước những lời khen đó. Cổ tay trái của em đã được khắc Dấu ấn ma thuật của nhà Tohsaka. Cơ thể Rin khá đau vì em chưa quen với Dấu ấn mới này. Thế nhưng trên khuôn mặt cô bé không biểu lộ chút gì đau đớn cả, và em đã chủ trì buổi lễ cho tới khi nó kết thúc. Chính xác, ý chí cứng cỏi này thật chẳng phù hợp với tuổi của em chút nào.
Trong di thư mà Tokiomi viết, ông giao phó mọi thứ lại cho Hiệp hội Pháp sư sau khi chết. Công việc đó diễn ra gần như hoàn hảo. Bức thư phản ánh đúng con người thực sự của Tokiomi. Cơ thể và Khắc ấn của ông đều được Kotomine – người bảo hộ của Rin – giao cho trụ sở của Hiệp hội ở London thực hiện. Khắc ấn được những người bạn của Tokiomi giữ gìn cẩn thận, bảo đảm nó ở trạng thái hoàn hảo khi truyền cho Rin sau này.
Truyền một khắc ấn vào ai đó cũng có nghĩa là khiến cơ thể họ chịu một sức ép lớn. Thời điểm hoàn hảo nhất để truyền nó lại là trước lúc quá trình dậy thì của người kế vị kết thúc. Tuy nhiên, khi người đứng đầu gia tộc đột nhiên qua đời, rất nhiều khó khăn sẽ xuất hiện. Nhưng Tokiomi đã vượt qua tất cả những khó khăn này và có một sự chuẩn bị hoàn hảo. Ông đã để lại tất cả những kiến thức ma thuật mà nhà Tousaka đã tích góp qua nhiều thế hệ cho Rin, không bỏ sót bất cứ điều gì.
Tuy nhiên, vì nhiều thủ tục liên quan tới di chuyển cái xác và tách Khắc ấn, mất sáu tháng cơ thể Tokiomi mới về được đến nhà. Những người đến dự đám tang ngày hôm nay chỉ một số mới biết sự thực về cái chết của ông, hoàn toàn không liên quan tới thanh thế và những thành tựu gia tộc đã đạt được trên mảnh đất này. Một đám tang cô độc như thế có lẽ là gánh nặng mà người ta phải chịu đựng khi quyết định trở thành pháp sư.
Kirei nhìn quanh nghĩa địa hoang vắng, và quay lại chiếc taxi đang đậu phía sau.
“Cũng đến lúc để mẹ ra ngoài rồi.”
“---Mm, đúng, đúng.”
Chính ra thì Tousaka Aoi mới là người tổ chức lễ tang, nhưng cô không thể xuất hiện trước mọi người do sức khỏe không ổn định. Mặc dù được yêu cầu phải nằm trên giường và khó có thể giao tiếp với người ngoài, nhưng Rin vẫn muốn mẹ có thể gặp cha lần cuối trước khi chiếc quan tài được hạ xuống lòng đất.
Cô bé đã chờ mẹ mình xuất hiện trước khi những vị khách đến. Rin tiến tới chiếc xe, giúp Aoi lên chiếc xe lăn và đẩy cô tới ngôi mộ của Tokiomi. Người góa phụ đang ngồi xe lăn trông vẫn còn rất trẻ và xinh đẹp, nhưng khuôn mặt cô không bày tỏ chút cảm xúc nào cả. Đôi mắt Aoi lơ đễnh và mơ màng nhìn vào không trung.
“Mẹ ơi, hãy nói lời từ biệt với cha đi ạ.”
Nghe Rin thúc giục, hai con mắt của cô chầm chậm nhìn xuống nền đất. Aoi đảo mắt nhìn những bia mộ quanh mình, và mở to mắt ngạc nhiên như thể vừa nhận ra điều gì đó.
“Ah – gì vậy, Rin? Ai đó có đám tang vào hôm nay à?”
“Vâng. Cha đã ra đi rồi ạ.”
“Lạy chúa! Mẹ phải nhanh chóng lấy bộ tang phục của Tokiomi ra – Rin, đi giúp Sakura chuẩn bị đi. Ahhh, mình phải làm gì đây? Mình chưa chuẩn bị gì cả …”
Aoi chìm vào một cơn hoang mang nhẹ. Rồi, cô đột nhiên gục xuống như một con rối đứt dây. Sau khi ngẩng đầu lên, Aoi nở một nụ cười hiền hòa với không khí trước mặt, và chỉ ngón tay về phía trước.
“Này, anh yêu, cà vạt của anh bị lệch rồi kìa. Và có một sợi dây dính trên vai anh này. Haha, tươi tắn lên một chút đi nào. Dù sao anh cũng là người cha mà Rin và Sakura tự hào mà …”
Aoi tiếp tục nói chuyện với người chồng mà chỉ cô mới thấy. Trong khi đó, Rin lặng lẽ đứng bên và canh chừng mẹ mình.
Tousaka Aoi đã phải chịu tổn thương nặng ở não bộ khi cô rơi vào tình trạng thiếu Oxy. Giờ đây cô không thể giao tiếp như thường với Rin và Kirei được nữa. Với Rin, Aoi, cũng như cha cô bé, là một nạn nhân vô tội của sự kiện Heaven’s Feel lần 4.
Với Aoi, người không bao giờ có thể nhận thức chính xác được thực tại nữa, có lẽ đây là một kết thúc có hậu cho cô. Tâm trí Aoi trở về với lúc Sakura vẫn ở nhà và Tokiomi còn sống. Cô đi lang thang trong dinh thự rộng lớn nhà Tousaka, nói chuyện, cười đùa với người chồng và cô con gái trong kí ức của mình. Cô sẽ sống mãi trong giấc mơ đẹp đẽ về một gia đình hạnh phúc ấy.
Rin một mình ở lại với thế giới thực. Em chăm sóc cho người mẹ, nhưng cũng chỉ có thể lặng lẽ nhìn mà thôi, em không thể tác động lên bức tranh đẹp đẽ đó được. Rin che giấu nỗi buồn của riêng mình, chịu đựng nỗi đau từ Khắc ấn và gánh vác trọng trách trở thành người đứng đầu một gia tộc pháp sư khi tuổi còn nhỏ. Đó thực sự là một định mệnh quá nghiệt ngã cho một cô bé mới chỉ là học sinh tiểu học.
Tuy nhiên, Kotomine Kirei nghĩ rằng đó là điều may mắn độc nhất khi ông được làm người bảo hộ cho một cô bé như vậy. Hắn chỉ có thể cảm thấy vui sướng trước nỗi đau khổ và chịu đựng của người khác. Với Kirei, kẻ đã biết bản tính thực sự của mình từ lâu, tình cảnh khó khăn của Rin bây giờ chắc chắn là môi trường tốt nhất để khiến cô bé trở nên ủy mị.
Kirei có thể tận hưởng mọi thứ; không khác gì niềm vui khi nhấm nháp thứ rượu ngon nhất.
Tuy nhiên – điều làm hắn tức giận là sự thực rằng hắn không hề nhận được một phần thưởng nào như thế.
Dù bị định mệnh nghiệt ngã đè nén, nhưng Rin không hề rơi dù chỉ một giọt nước mắt. Cô bé cũng không nói bất kì từ ngữ yếu đuối nào.
Ngay cả bây giờ, trước người mẹ đáng thương thậm chí không nhận ra nổi chồng mình đã qua đời, Rin vẫn giữ một ánh nhìn bình thản. Cô bé đã mạnh mẽ vượt qua nỗi buồn đau trong tim và chờ đợi mẹ mình tĩnh tâm lại. Trước tình huống này, những đứa trẻ đồng trang lứa bị cha mẹ chúng làm hư hỏng sẽ không bao giờ có thể chịu đựng được.
Rin đã hoàn toàn chấp nhận số phận của mình, và dũng cảm đối mặt nó. Sự kiêu hãnh và tự chủ đó là những đức tính đáng quý của cô bé. Nhưng điều đó lại khiến Kirei rất tức giận. Viên ngọc thô đã được nỗi cay đắng và đau khổ mài giũa thành viên ngọc quý Rin Tosaka như bây giờ. Ban đầu Kirei những tưởng, nhìn thấy những hành vi ngớ ngẩn của người mẹ yêu quý sẽ khiến tinh thần cô bé suy sụp, mà không ngờ rằng Rin đã chấp nhận giấc mơ yếu đuối của Aoi với một trái tim nhân ái và rộng mở.
Cô bé này đang tiến những bước vững chắc trên con đường trở thành pháp sư. Có lẽ một ngày em sẽ trở thành người giống cha mình, loại bỏ tất cả những sai trái của nghề pháp sư và hình thành nên một nhân cách ngay thẳng, cân bằng. Tất nhiên, đó sẽ là kết cục buồn chán nhất cho Kirei. Hắn đã hằng chờ mong đóa hoa đau khổ của nhà Tousaka sẽ bung nở như thế nào.
Vẫn giữ bí mật ấy trong mình, Kirei đặt tay lên vai Rin như thể muốn an ủi.
“Ta sẽ ở lại Nhật Bản một thời gian … Có điều gì cháu lo lắng về tương lai không?”
“Không có gì nhiều. Tôi đã gặp nhiều rắc rối với ông, nhưng giờ mọi chuyện ổn rồi.”
Rin trả lời mạnh mẽ, mà không hề nhìn Kirei.
Rin tuân theo lời cuối của cha mình, và không từ chối việc để Kirei trở thành người giám hộ. Tuy nhiên, cô bé thấy thật khó để che giấu sự thù ghét của mình với con người này. Ông ta từng là phụ tá của Tokiomi, cùng nhau ra chiến trường, nhưng cuối cùng lại thất bại trong việc bảo vệ thầy mình. Rin vẫn còn giận dữ và nghi ngờ Kirei từ ngày đó.
Kirei chỉ thấy sự thù ghét non nớt của Rin thật tức cười. Liệu cô bé này sẽ biểu cảm như thế nào khi biết được sự thật nhỉ? Hắn rất trông chờ cái ngày đó.
“Chúng ta sẽ gặp lại trong sáu tháng nữa. Đợt chuyển giao Khắc ấn thứ hai sẽ được thực hiện vào lúc đó. Hãy bảo trọng.”
“…Ông không cần phải nói. Tôi biết rồi.”
“Ta nghĩ rằng mình sẽ làm việc ở nước ngoài trong tương lai. Ta rất xin lỗi khi phải nói điều này, nhưng ta nghĩ mình không thể sống ở Nhật Bản. Ta đúng là không phù hợp để làm một người giám hộ…”
“Người ta không thể tránh được công việc. Tất nhiên, tôi sẽ chăm sóc cho mẹ và quản lý nhà Tousaka khi ông vắng mặt. Cứ thực hiện cuộc phiêu lưu hoặc bất cứ thứ gì ông thích đi, miễn là ông không khiến chúng ta gặp rắc rối.”
Một ý nghĩ kinh tởm chợt sượt qua tâm trí Kirei.
“Rin, cháu sẽ là người đứng đầu gia tộc Tousaka kể từ nay. Nhân dịp đặc biệt này, ta tặng cháu một món quà.”
Vừa nói, Kirei vừa lấy con dao găm cùng chiếc vỏ của nó ra khỏi túi áo.
Đây là Azoth Sword hắn được Tokiomi tặng như minh chứng cho tình bạn của họ. Lễ tang ngày hôm nay khiến Kirei nhớ lại người đã khuất, và hắn mang theo con dao này. Đây cũng coi như sự bồi thường cho người đã chết dưới tay hắn.
“Đây là thứ ta nhận được từ Thầy Tokiomi khi ông công nhận những thành tựu trong quá trình học ma pháp của ta – Ta nghĩ từ giờ tốt hơn hết là cháu nên giữ nó.”
Rin nhận lấy con dao, rút nó khỏi vỏ và nhìn ngắm thật kĩ. Cô bé vuốt ve lớp da bọc cán và những kí tự runes trên lưỡi dao một cách tôn kính, như thể có thể cảm nhận được hơi ấm của người cha trong đó.
“…Cha…”
Một tiếng lách tách nhỏ phát ra từ thanh đoản kiếm mà Rin đang giữ - một giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống lưỡi kiếm trắng tinh.
Đây là lần đầu tiên Rin khóc trước mặt Kirei.
Nhấm nháp thứ rượu mình đã chờ đợi bấy lâu, con tim Kirei rung lên vì sung sướng.
Rin không biết gì cả. Thanh đoản kiếm mà cô bé đang giữ từng bị vấy bẩn bởi máu tươi từ trái tim Tokiomi. Có lẽ Rin sẽ xem Azoth như một kỉ niệm về người cha yêu dấu và sẽ tôn kính giữ gìn nó trong tương lai … đó là trong trường hợp cô bé không phát hiện ra chính nó đã hại chết cha mình.
Sự châm biếm và niềm vui khi khiến một trái tim thuần khiết phải đau khổ mang lại cho Kotomine Kirei một cảm giác thỏa mãn tột cùng.
Rin, đang gục đầu và nức nở, hoàn toàn không hay biết gì về chuyện tên linh mục đứng cạnh đang cười thầm và mừng rỡ như mở cờ trong bụng. Cô bé chỉ biết giữ chặt lưỡi dao định mệnh trong đôi tay.
Năm năm sau
Tối nay trăng thật đẹp.
Emiya Kiritsugu nhìn lên mặt trăng khi ông lặng lẽ ngồi cạnh cửa sổ.
Dù đã chính thức vào mùa đông nhưng không khí vẫn chưa quá lạnh. Làn da chỉ hơi nhói buốt dưới màn đêm lặng lẽ, đó là một thời tiết lý tưởng cho việc ngắm trăng.
Cậu bé ngồi cạnh cũng lặng lẽ ngắm trăng cùng Kiritsugu.
Tên cậu ta là Shirou.
Cậu nhóc chính là người sống sót cuối cùng mà Kiritsugu cứu được khỏi ngọn lửa đã cướp đi tất cả.
Đã năm năm kể tù lúc đó, cậu bé Shirou ngày nào cũng đã dần dần khôn lớn.
Kiritsugu đã nhận nuôi Shirou, cậu bé không còn người thân nào sau vụ hỏa hoạn, và xoay sở để sống đủ trong căn nhà mới sửa chữa mà Irisviel mua.
Còn lí do ông làm điều đó – ngay cả Kiritsugu cũng không biết. Ông chẳng còn nơi nào để đi nữa. Ngay cả lý do tiếp tục sống ông cũng còn không dám chắc.
Tất cả những mục đích và đức tin mà người đàn ông tên Emiya Kiritsugu từng mang đã bị hủy hoại sau vụ hỏa hoạn đó. Những gì còn sót lại hiện giờ chỉ đơn thuần là cái xác với trái tim còn đập mà thôi.
Nếu ông không cứu được Shirou, Kiritsugu chắc chắn đã tự sát từ lâu.
Nhưng ông lại gặp chú bé may mắn sống sót trong số rất nhiều người thiệt mạng. Đó là phép màu đã mang ông trở lại với cái vỏ Emiya Kiritsugu này.
Nhìn lại, có lẽ ông sẽ coi đó như một cuộc sống phi thường.
Người đàn ông đã mất vợ và đứa con gái một lần nữa lại được làm cha.
Đứa trẻ đã mất cha mẹ một lần nữa lại được làm con.
Nghĩ lại, ông thấy mình đã sống một cuộc sống thanh bình, ngày qua ngày.
Shirou giờ gọi Kiritsugu là ‘ông già’ vì khoảng cách lên tới bốn mươi tuổi giữa hai người. Có lẽ đứa trẻ đó cảm thấy tự nhiên hơn khi xưng hô như vậy.
Nhưng sự thực là sức khỏe bây giờ của Kiritsugu chẳng khác gì một ngọn nến leo lét trước gió. Xét cho cùng, ông cũng không khác một ông già là mấy.
Kể từ đó, Kiritsugu đã sống những ngày bình yên và lặng lẽ, như thể sống trong một giấc mơ của một người khác.
Vào ngày này năm năm về trước, một dòng kẻ, vạch ngang trang giấy cuộc đời, đã lấy đi tất cả của ông. Sau sự kiện đó, không còn ai biến mất trước mắt Kiritsugu nữa.
Shirou, Taiga, Raiga, hay những người trẻ tuổi trong tập đoàn Fujimura – không còn ai biến mất kể từ khi họ gặp mặt, và họ vẫn ở bên nhau cho tới giờ.
Những cuộc gặp gỡ ông từng có với mọi người chỉ đơn thuần là khởi đầu cho một sự chia lìa mới.
Tuy nhiên, đó thật là những điều hạnh phúc.
Những gì ông đã mất trong quá khứ sẽ không bao giờ quay lại.
Kiritsugu đã liên tục viện lí do đi xa để Shirou phải ở nhà mỗi lần ông đến nhà Einzbern. Ông muốn cứu cô con gái yêu quý đang cô độc trong thành phố Mùa đông.
Tuy nhiên, dù Kiritsugu có ngoan cố quay lại bao nhiêu lần, Jubstacheit vẫn kiên quyết không mở kết giới của khu rừng. Đó cũng là điều dễ hiểu. Mọi nỗ lực của nhà Einzbern đặt vào sự kiện Heaven’s Feel lần 4 đã đổ sông đổ bể bởi sự phản bội phút chót của Kiritsugu. Một kẻ như Kiritsugu, ngay cả có bị trừng phạt cũng không có quyền phản kháng, nhưng Acht lại không làm vậy. Chẳng lẽ ông ta muốn kẻ phản bội phải chịu sự đày ải như một con chó và để hắn giẫy giụa, mang theo mọi nỗi xấu hổ cho tới hết đời? Hay ông ta định ngăn cản Kiritsugu gặp lại con gái. Phải chăng đó mới là sự trừng phạt đau đớn nhất? Tuy nhiên, dù có thế nào thì mọi chuyện đều đã diễn ra rồi.
Nếu là Kiritsugu trong quá khứ, một kẻ giết pháp sư không từ thủ đoạn, có lẽ ông đã có thể tìm được cách xuyên qua kết giới và chạy tới bên con gái. Tuy nhiên, giờ đây, khi đã chạm vào Angra Maiyu và bị lời nguyền ăn mòn, cơ thể ông dần dần héo úa. Tứ chi rã rời, tầm nhìn mờ nhạt, và ông cũng mất hoàn toàn khả năng sử dụng ma thuật.
Giờ đây Kiritsugu không khác một bệnh nhân giai đoạn cuối là bao. Ông thậm chí không tìm nổi tâm kết giới, và chỉ có thể lang thang trong cơn bão tuyết, chờ đợi cái chết.
Kiritsugu hiểu rằng những cố gắng của mình là vô ích…. – gần đây, ông đã lờ mờ cảm nhận được thời khắc của mình sắp tới. Bị lời nguyền đen tối ám, ông có lẽ không còn nhiều thời gian.
Hiểu điều đó, Kiritsugu dạo này hay ở nhà, trầm ngâm
mơ màng trong những hoài niệm quá khứ.
Tất cả cuộc đời ông đã làm được gì…?
Khi nghĩ về nó, ông lặng lẽ ngắm trăng cùng Shirou.
“…Lúc còn nhỏ, ta từng rất muốn trở thành một đồng minh của chính nghĩa.”
Kiritsugu đột nhiên vô thức lầm bầm.
Như một con tàu đắm nằm sâu dưới đáy, những từ ngữ đã lâu không động đến và bị lãng quên ấy chợt bật khỏi môi ông – cũng đúng thôi. Dường như Kiritsugu đã từng nói điều đó với người khác trước đây, mặc dù cuối cùng ông đã không thể hoàn thành nó. Nhưng vụ ấy là khi nào nhỉ?
Trước lời nói của Kiritsugu, Shirou tỏ ra không hài lòng.
“Gì ạ? Cha đã từng – vậy nghĩa là cha đã từ bỏ rồi ư?”
Cậu nhóc giữ một sự ngưỡng mộ thầm kín với Kiritsugu, và ghét phải nghe những lời tự hạ thấp bản thân như thế.
Kiritsugu thường cảm thấy xấu hổ trước tình cảm này. Cậu nhóc luôn nghĩ rằng người cha nuôi của mình là một người rất tuyệt vời.
Shirou không hề biết được quá khứ của Emiya Kiritsugu, bao gồm cả tai họa đã khiến cậu mất mọi thứ. Cậu chỉ đơn thuần coi Kiritsugu như một hình tượng để ngưỡng mộ.
Tinh thần tự hi sinh và ý nghĩa của công lý mà Shirou giữ trong tim mình rất to lớn, đến nỗi nó có vẻ vô lý. Những điều đó được thể hiện qua sự ngưỡng một và tôn kính tuyệt đối mà cậu dành cho Kiritsugu. Đó cũng là sự hối tiếc duy nhất của cậu trong những ngày cha con sống cùng nhau – Shirou muốn trở thành người giống Kiritsugu. Cậu muốn theo con đường mà ông đã đi. Dù Kiritsugu muốn bảo Shirou đó là một ý tưởng ngớ ngẩn, nhưng ông lại không tài nào nói được.
Nếu Shirou sống như Kiritsugu và tự đâm đầu vào rắc rối như ông đã từng, năm năm yên bình vừa qua cũng sẽ trở thành một lời nguyền.
“Mơ ước ấy của cha vẫn còn chứ?”
Shirou hỏi lại. Điều đó khiến tim Kiritsugu thấy đau – phải thôi, sẽ tuyệt vời biết mấy nếu nó có thể từ từ phai nhạt theo thời gian!
Kiritsugu giả đò nhìn vào mặt trăng phía xa, che giấu nỗi buồn với một nụ cười gượng.
“Hmm, đó là một điều đáng tiếc. Anh hùng cũng có những giới hạn, và sẽ rất khó để thực hiện khi con đã lớn. Sẽ tốt hơn nếu ta nhận ra điều đó từ đầu.”
Nếu nhận ra từ đầu, ông có lẽ sẽ không bị lừa bởi cái phép thuật thực hiện điều ước ấy. Kiritsugu đã từng giải phóng sức mạnh khủng khiếp có thể hủy diệt thế giới chỉ vì lý tưởng của mình. Đã quá muộn khi ông nhận ra sai lầm. Không biết bao nhiêu người đã chết, trong đó có cả cha mẹ Shirou.
Sứ giả của thần chết hiện vẫn đang ẩn mình trong lòng núi Enzou. Sau cuộc chiến, Kiritsugu đã quay lại chỗ đó nhiều lần cùng với thuốc nổ, dành nhiều năm để lập bản đồ của vài long mạch. Ông đã tỉ mỉ lập nhiều địa điểm dẫn tới lòng núi. Đó có lẽ là lần cuối ông sử dụng ma thuật.
Tất cả lượng ma lực ở các điểm nối của các long mạch được thu thập lại một nơi, cùng một lúc. Khi tới giới hạn, một trận động đất sẽ diễn ra sâu trong núi Enzou. Sẽ mất tầm 40 đến
50 năm để vụ đó diễn ra. Nếu tính toán của ông là chính xác, núi Enzou sẽ đổ sập và chôn vùi Đại Chén Thánh vĩnh viễn.
Dù không còn sống cho tới ngày đó, nhưng Kiritsugu đã làm điều tốt nhất có thể để ngăn chặn sự kiện Heaven’s Feel lần năm vào 60 năm sau.
Shirou có vẻ chìm trong suy tư bởi những lời bất ngờ của Kiritsugu. Tuy nhiên, chấp nhận quan điểm của ông, cậu trả lời với một cái gật đầu.
“Thực sao? Thế thì cha không thể làm gì được rồi.”
“Đúng. Ta thực sự vô dụng.”
Kiritsugu cũng trả lời với một gợi ý từ trái tim chân thành.
Cha không thể làm gì nữa rồi – có một chút buồn trong những từ ngữ đó. Kiritsugu nhìn lên bầu trời đêm và nói.
“….Ahh, trăng đêm nay thật đẹp…”
Có vẻ như đây là lần đầu tiên ông được ngắm một mặt trăng đẹp đến thế. Kiritsugu còn vui sướng hơn nữa khi được chia sẻ kỉ niệm đẹp đẽ này với Shirou.
“Hmm. Nếu cha không thể hoàn thành nó, thì hãy để con.”
Trong màn đêm thanh tịnh, cậu bé bất ngờ tuyên bố sẽ thay Kiritsugu tiếp tục một điều ông từng ấp ủ, nhưng không thể hoàn thành.
Khoảnh khắc đó, Kiritsugu nhớ lại.
Ông cũng đã từng hứa như vậy. Ông cũng từng nói điều đó với người quan trọng nhất đời mình.
Lúc đó, ông đã tin tưởng chắc chắn điều trong trái tim mình sẽ không bao giờ mất đi. Nhưng sự tự tin ấy đã bị lãng quên cho tới khoảnh khắc vừa rồi.
“Cha đã lớn tuổi rồi. Có lẽ giờ cha không thể làm gì khác. Hãy giao lại cho con, ước mơ của cha…”
Shirou tiếp tục nói như thể cậu đang hứa. Những lời lẽ ấy, dưới ánh trăng đẹp đẽ cùng màn đêm tĩnh lặng, đã trở thành một kỉ niệm khắc sâu vào trái tim Kiritsugu, kỉ niệm mà ông sẽ không bao giờ quên.
Suy nghĩ thẳng thật cùng với những lời nói ngây ngô của Emiya Shirou chắc chắn sẽ là những kí ức vô giá, mãi mãi nằm trong tim Kiritsugu.
Lúc cậu bé thực sự kế thừa giấc mơ ngu ngốc của cha mình, cậu có lẽ cũng đã bắt đầu một số mệnh nghiệt ngã và tuyệt vọng.
Nhưng cậu chắc chắn sẽ có thể là chính mình, miễn là cậu còn nhớ khoảnh khắc này. Cậu sẽ ghi nhớ nhiệt huyết của con tim non nớt, con tim không sợ hãi, không buồn tủi, và đầy khát khao này.
Đó có lẽ cũng là sự cứu rỗi cho Kiritsugu, người đã vô thức đánh mất bản thân mình và đang tàn tạ theo thời gian, tiếp tục hi vọng.
“Ừ. Ahh – thế thì ta thấy yên tâm rồi.”
Nếu Shirou có đi theo con đường của Kiritsugu, cậu cũng sẽ không bao giờ trở nên giống ông.
Tất cả nỗi đau trong tim Kiritsugu dường như đã được hồi phục khi ông hiểu điều này.
Emiya Kiritsugu nhắm mắt lại, và sau đó người đàn ông, vốn chưa từng hoàn thành được điều gì trong đời và cũng chưa từng chiến thắng trận đấu nào, đã ngừng thở. Thời khắc cuối cùng của ông như được trút bỏ mọi gánh nặng. Emiya Kiritsugu đã ra đi trong giấc ngủ thanh thản.
…Kerry, em muốn trở thành người như thế nào?
Cô hỏi, dưới ánh mặt trời chói chang.
Cậu sẽ không bao giờ quên được nụ cười và sự dịu dàng ấy. Thế giới này thật đẹp biết bao! Cậu từng ước không biết bao nhiêu lần rằng thời gian sẽ mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc đẹp đẽ đó.
Tôi sẽ không bao giờ quên cảm giác của mình ngày hôm ấy.
----Tôi muốn trở thành Anh hùng Chính nghĩa!
~Hết~