Con người, là kẻ địch.
Yếu đuối hơn chúng ta là thế, vậy mà cứ sinh sôi không ngừng như thể sở hữu cả quả đất, không cho chúng ta sống ẩn dật, thậm chí còn tước đi nơi ăn chốn ở của chúng ta.
Con người, là giống phản bội.
Thoạt tiên thì tỏ thái độ kỳ thị, để rồi đến khi rơi vào tình thế ngặt nghèo mới xun xoe vẫy đuôi với chúng ta.
Lơ là cảnh giác một chút thôi, bọn chúng sẽ lập tức trở mặt, rồi giương nanh múa vuốt sát hại tất thảy, bao gồm cả đứa trẻ sinh ra từ người và yêu như ta.
Phụ thân ta, là con người.
Bởi thế mà mẫu thân chẳng mấy khi kể về ông.
Ta có hỏi, thì bà cũng chỉ mỉm cười sầu muộn.
Chúng ta lặng lẽ sống ẩn mình tại nơi tận sâu trong khu rừng, xa xa khỏi chốn con người cư ngụ, bên trong kết giới mẫu thân giăng lên.
Mỗi ngày trôi qua đều hết sức buồn tẻ, ảm đạm và vô vị.
Do bản tính hiếu kỳ mà ta thường xuyên mơ tưởng về cuộc sống của đám con người phản bội, thầm mong một ngày nào đó có thể gặp mặt bọn chúng.
Song, nguyện ước ấy lại bị khóa chặt, bởi dục vọng của đám con người nhắm tới mẫu thân ta…
Cứ như thế, ta chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
“Tôi không tới để giết cô… tôi tới, vì khế ước…”
“Tôi cần sức mạnh của cô… Tôi cần cô!!”
Thế rồi, sau một khoảng thời gian dài đến vĩnh hằng kể từ khi ta chìm vào giấc ngủ, con người lại một lần nữa xuất hiện trước mắt ta.
Thứ con người diệt yêu, phản bội mẫu thân, tước đi mọi thứ từ tay ta, lại một lần nữa xuất hiện.
Từ đó tới nay đã trôi qua bao nhiêu năm, ta không rõ, nhưng qua cách bọn chúng chiến đấu, có thể đoán rằng không chỉ đơn thuần là vài năm hay vài chục năm.
Bọn chúng, rất mạnh.
Chúng dùng một thứ vũ khí khè lửa, sở hữu sức mạnh vượt xa con người, và bất luận có là vừa mới tỉnh giấc, bọn chúng vẫn ngăn chặn được yêu quái ta đây.
Xem chừng trong khoảng thời gian ta bị phong ấn, thời đại của yêu quái đã kết thúc mất rồi.
Hay đúng hơn, đã kết thúc từ rất lâu rồi.
Kể từ khi mẫu thân bị đám con người tấn công.
Dù vậy…
“Giời, cái nơi này bị khỉ gì vậy không biết. Giữa tháng 9 trời thu mát lành tự nhiên lại đi đổ bão tuyết, nghe có quái không cơ chứ.”
“Gừ…”
“Đừng bảo đây cũng là, lời nguyền của cô đấy nhé?”
“……?”
“Thôi, tóm lại là lúc này đừng làm loạn nữa nhé? Ta cần phải xuống núi trước khi Sharon đuổi kịp.”
Lạ lùng thay, kẻ phản bội này lại trùm chăn cho ta, ôm lấy ta trong vòng tay như thể ta là thứ gì đó quý giá khôn cùng…
“Lần đầu gặp mặt, ác ma-chan. Tôi tên là Shuu, họ hàng xa của cô… mà, lúc này thì là cộng sự rồi nhỉ.”
Nói xong, hắn ta cọ xát bờ mát lạnh tanh lạnh ngắt do bão tuyết vào má ta…
… đã lạnh buốt lại chẳng dễ chịu gì, làm ta chỉ muốn xé xác hắn ra thành từng mảnh.
“Hỡi ác ma Kisara… hãy chấp nhận cái giá là ký ức từ ba ngày trước mà hầu hạ ta. Lấy đi một tiếng là được.”
Vừa khi đặt chân xuống núi, tên phản bội tức thì chạy vào một căn nhà trú không người, dùng kiếm ghim ta xuống sàn, cầm lấy tay ta chạm vào đầu hắn mà miệng lẩm bẩm câu thần chú khế ước đầy vụng về.
“Này Shuu… muốn lập đội với tôi luôn không?”
“?!!”
… khoảnh khắc ấy, cả ngôn từ lẫn sức mạnh đều đồng loạt chảy vào trong ta.
“Chẳng giống cô chút nào nhỉ Sharon. Dân Giáo hội ai lại đề xuất lập đội với thợ săn ác ma tự do thế này bao giờ.”
“Làm việc chung với cậu, tôi sẽ còn tiêu diệt được nhiều ác ma tàn độc hơn hẳn bây giờ. So với khi tôi cứ quanh quẩn trong Giáo hội như trước nay, làm như vậy có khi Giáo hội sẽ được lợi hơn nhiều… Cậu không nghĩ vậy sao?”
“Hiểu luôn ha~ Mà này, ê, cô định làm gì đấy?!”
Sức mạnh ào ạt tuôn chảy, giác quan của ta dần dà hoạt động trở lại. Liền sau đó, hình ảnh liên kết với giọng nói kia cũng bắt đầu xuất hiện phía sau mi mắt.
“Shuu… cậu, có hứng thú với tôi không?”
“À thì, chẹp…”
Trước mắt ta lúc này là một người phụ nữ ăn bận trang phục kỳ quái––– cũng là ả cáo già xúi quẩy đã bất thình lình sút ta đi vào lúc ấy––– nhưng ở đây, ả lại trút bỏ từng mảnh trang phục lạ hoắc mà hướng ánh mắt dâm ô nhìn về phía ta.
“Thôi thì, tạm gác chuyện vừa rồi qua một bên… Vui vẻ đôi chút, rồi ta nói chuyện tiếp.”
“Sharon, cô…”
Mặc cho cách phát ngôn có phần vụng về, lời nguyền của tên đàn ông này xem ra đã hoạt động đúng cách.
Nói cách khác, đây chính là ký ức của hắn ta.
Ép buộc ta phải phục tùng bằng cách đánh đổi ký ức giao hoan với con đàn bà khác, cái nhân cách bại hoại ấy làm ta phát tởm, nhưng đã được cái này thì đành phải chịu mất cái kia thôi.
Ta để tiếng rên khả ố cùng thân hình gợi cảm của ả đàn bà trôi xuống cổ họng và não bộ, lần lượt chuyển hóa thành sức mạnh trong mình.
Đã nhận được sức mạnh. Song, đừng hòng ta đây phục tùng.
Nhân lúc tên này còn đang bận hoàn thành khế ước, ta sẽ đâm một nhát vào bụng hắn, rồi với sức mạnh vừa hồi phục, ta sẽ xé toạc cổ họng hắn t…
“Shuu… cậu phải bội tôi…?!”
“Xin lỗi nghe~? Tôi chẳng ham hố gì chuyện tiền bạc đâu~”
“Đừng bảo cậu, nhắm tới con ác ma…?”
“Đừng hòng tôi để Giáo hội cướp đi mất… cô ta, là công cụ quan trọng của tôi.”
Ngay lúc toan xuyên thủng thái dương tên đàn ông…
Câu chuyện ký ức chảy vào trong ta, bỗng nhiên chuyển hướng sang một diễn biến khó lường.
Cơ thể ả cáo già co giật trông đến là thiếu tự nhiên, khuôn mặt ả quặn lại vì đau đớn, ngỡ ngàng và thù hận, thế rồi bọt khí bắt đầu nổi lên từ khóe miệng ả.
Dường như ả đã bị tên đàn ông ả định quyến rũ này lừa gạt, hạ độc, lại còn bị nẫng tay trên con ác ma… tức là ta.
Tựu trung lại, hắn đã đặt ả lên bàn cân với người phụ nữ quan trọng ta đây, và rồi vứt bỏ ả ta không thương tiếc.
“Giết… ta nhất định sẽ giết…!”
Âm giọng phẫn uất của ả phụ nữ cứ thế lũ lượt chảy vào bên trong ta mà chuyển hóa thành sức mạnh.
Tuy nhiên, ta đã sớm cự tuyệt không tiêu thụ số ký ức này, quyết định giữ chúng làm của riêng.
Ta vốn đã làm mất chút ít ký ức ban đầu, nhưng chỉ duy ký ức cuối cùng này là ta không thể xóa bỏ được.
Cứ thế lãng quên đi hình ảnh ả đàn bà biến thái đáng ghét này bị vứt đi như cỏ rác cùng với việc tên đàn ông này đã lựa chọn ta chứ không phải ả, nghĩ thế nào cũng thấy thật phí phạm.
“Kisara, kia là Bayron City… thành phố ngập tràn đồng tộc của cô đấy.”
“Bây ron…?”
Từ đó trở đi, tên này đối xử với ta hệt như công chúa.
Hắn cho ta ăn diện biết bao trang phục rực rỡ ta chưa từng thấy qua, cho ta ăn những thực phẩm xa hoa, lại còn giúp ta học… à không, giúp ta ghi nhớ ngôn ngữ nữa chứ.
Quả nhiên, đối với tên này, ta là một người phụ nữ hết mực quan trọng.
Là con người, là giống phản bội, nhưng cảm xúc hắn dành cho ta vẫn rất đỗi chân thành.
Vậy thì ta đây cũng không ngại duy trì khế ước thêm một thời gian nữa.
Khi nào chán rồi, giết hắn cũng dễ như không ấy mà.
※※※
Tại Bayron City, đúng thật là có rất nhiều đồng tộc của ta.
Mỗi tên lại có một đặc điểm riêng biệt, tỷ như cao gấp đôi một người bình thường, hình dạng khác biệt một trời một vực với con người, sở hữu sức mạnh quái vật có thể dễ dàng nghiền nát một con người. Dẫu vậy, tất cả đều có một điểm chung duy nhất.
“Hỡi ác ma Kisara. Hãy chấp nhận cái giá là ký ức từ tháng Ba năm ngoái, và đánh bại tên kia cho ta.”
“…… Tuân lệnh.”
Trước sức mạnh của ta, chúng sinh bình đẳng.
“Ư, ƯAAAAA…. ƯAAAAAAAAAAAA……!!”
Song hành cùng tiếng hét của Shuu, ký ức của hắn tuôn chảy vào trong đầu ta.
Như thường lệ, ta kiểm tra màu sắc, âm thanh, mùi hương, mùi vị và cảm giác, sau đó cố gắng quên đi hòng biến chúng thành sức mạnh hủy diệt…
“Anh đang làm gì vậy hả Shuu?! Anh, con bé đó là…!”
“Anh đi sao…? Rời khỏi phòng em sao?”
“?!!”
Éo le thay, lúc này, giọng nói trong đầu ta và giọng nói ta vừa nghe được khớp nhau đến hoàn hảo, khiến toàn thân ta bất giác ngừng cử động.
“A-Ác ma…? Shuu, rốt cuộc là anh đã làm gì?!”
“Là vì em không thể làm việc nhà ư? Là vì em dồn hết mọi việc lại cho Shuu ư?”
Trước mắt ta, là một ả phụ nữ tóc dài, tay lăm lăm khẩu súng.
Tiếng quát tháo gay gắt của ả nhanh chóng bị tiếng khóc van nài của chính ả át đi.
Con ả này, là sao?
Rõ ràng chưa từng gặp lần nào, vậy mà hà cớ gì giọng nói ấy lại khiến con tim ta rộn rạo, ngứa ngáy đến thế…
“Ayano… san. Con bé này, không sao đâu.”
“Aya… no?”
Không phải, đây không phải lần đầu.
Ta đã biết, con ả này, từ trước.
Cái tên ả quả tình có xuất hiện, trong vô vàn ký ức ta nhận được từ Shuu, để chuyển hóa thành sức mạnh.
Đôi mắt ấy, mái tóc ấy, giọng nói ấy, làn da ấy, tất thảy đều có đủ.
Tuy không còn nhớ được tường tận, ta vẫn nghe được lòng quyến luyến chưa chịu buông tay, vẫn ngửi được những tâm tư chưa thể rũ bỏ.
Ngặt nỗi, ngặt một nỗi…
Chỉ còn lại, như vậy thôi.
Ta không hiểu, ả phụ nữ này.
Ta không hiểu, Shuu, khi chung sống với ả phụ nữ này.
“Ư, ƯAAAA… ƯAAAAAAAAAAA~!!”
Dòng máu sôi lên sùng sục vì những điều không hiểu, ta vung thanh kiếm.
Cao lớn hơn ta, hung hãn hơn ta là thế, vậy mà tên yêu quái – à không, thế giới này gọi chúng ta là “ác ma” – lại hóa thành cát bụi chỉ trong tích tắc.
Ấy vậy mà, làn sương bao phủ lấy con tim ta lại chẳng xua đi dễ dàng như vậy được.
Bởi lẽ, ta đã “hiểu ra” “điều không hiểu”.
Dầu rằng chẳng rõ ả này là ai, chẳng rõ ả với Shuu từng trải qua quá khứ như thế nào…
Nhưng ta vẫn thừa hiểu, rằng Shuu là người đặc biệt với ả, mà ả cũng là người đặc biệt với Shuu.
“Haa… Haa… HAAAA!!!”
Hơi thở ta nặng nhọc hơn bao giờ hết.
Con tim ta rộn lên như chưa bao giờ được đập.
… Hiển nhiên thôi, bởi ta đâu có sử dụng ký ức của Shuu.
Ta đã sử dụng sức mạnh, mà không hề xóa đi tiếng khóc cùng khuôn mặt nức nở của ả ta.
Thế này là không hồi phục một sớm một chiều được rồi.
Nhưng biết làm sao được đây.
So với cảm giác khó chịu khi không biết về Shuu thì chừng này chẳng là gì hết…
※※※
“Kisara, công việc tiếp theo đến rồi. Lần này là một con cấp C xuất hiện trong công viên tại Old Town.”
“Ơ? Tuần trước vừa làm rồi còn gì…”
Sau chuyện đó, ta đã làm với Shuu nhiều lần liên tiếp. Không phải hành vi nhục dục, mà là khế ước.
Để rồi một thời gian sau, cơ thể ta bắt đầu xuất hiện vấn đề.
“Với cô thì chuyện này dễ như ăn kẹo còn gì? Không đủ sức thì để tôi hiến đủ phần cho hai tháng.”
“Ư, ừm…”
Shuu dâng hiến ký ức của bản thân để trả giá cho khế ước, qua đó mưu cầu sức mạnh của ta.
Song, những ngày gần đây ta lại không xóa bỏ ký ức của Shuu, mà chỉ mãi lưu giữ trong mình.
Nhờ vậy mà ta đã nắm được trọn vẹn hoàn cảnh. Hắn ta cùng ả phụ nữ tên Ayano kia vốn là bạn thuở nhỏ từ khi còn bé tí, mới vài năm trước thôi còn là người yêu của nhau, và hắn vẫn còn vương vấn ả ngay cả khi đã chuyển sang ta tầm một năm trước.
Đổi lại, ta buộc phải tiêu tốn năng lượng của chính mình, rồi phải chờ cho năng lượng hồi phục tự nhiên suốt một thời gian dài.
Các đợt tiêu diệt ác ma mà cách nhau một khoảng dài thì không nói, chứ còn chỉ cách có vài ngày như lần này thì…
“Hết cách, lần này phải lấy của phụ thân…”
“Hử? Cô vừa nói gì à Kisara?”
“A! Không, có gì đâu.”
thì đành phải, hiến đi một điều khác thôi.
Phụ thân ta, là đương kim tộc chủ bộ tộc săn yêu quái.
Một ngày nọ, ông xuất hiện trong khu rừng mẫu thân ẩn mình cùng mười tay thuộc hạ.
Mẫu thân và nhóm của phụ thân đã tử chiến khốc liệt, cuối cùng chỉ còn lại mẫu thân cùng phụ thân thương tích đầy mình là còn sống sót.
Không biết lúc ấy tính khí thất thường thế nào mà mẫu thân không giết phụ thân, ngược lại còn chữa trị cho ông, cho ông ăn, rồi trông chừng ông cho tới khi hồi phục hoàn toàn.
Cứ như thế, tình cảm vượt qua rào cản giống loài đã được ươm mầm, và chỉ vài năm sau, mẫu thân đã hạ sinh ra ta, Izu…
“Rồi, đối phó xong xuôi. Cô vất vả rồi, Kisara.”
“…… hả?”
Trước mắt ta là vẻ mặt hồ nghi của Shuu.
Trong tay ta là thanh kiếm thường ngày.
Trên mặt đất có cơ man là những miệng hố khổng lồ, cây cối trong công viên đổ rạp, cùng với đó là mấy tay cảnh sát tỏ rõ vẻ mỏi mệt khi phải dọn dẹp mớ lộn xộn này.
“Này, cô ổn không thế? Thấy cô có vẻ lạ lắm nhé.”
“A, không, có sao đâu.”
À, hiểu rồi…
Ta, lại làm thế nữa rồi sao…
“Nghĩ lại thì trước lúc làm việc cô cũng có vẻ rối trí lắm. Hay thấy không khỏe?”
“K-Không, làm gì có! Với cả, công việc lần này đâu thể giao lại cho người khác được đúng không?”
“Ờ, phù hiệu này… rõ ràng có móc nối gì đó với vụ việc bố tôi.”
“Vậy à, thế thì tốt rồi… lại thêm một bước tới gần với sự thật nhỉ.”
Nhưng mà, dù gì cũng là chuyện chẳng đặng đừng… à không, là chuyện ta mong muốn mà.
Tìm kiếm sự thật về kẻ sát hại bố… đó là điều duy nhất kẹt lại trong tâm trí Shuu, cho dù có bị tước mất bao nhiêu ký ức đi chăng nữa. Có thể nói là, mục đích sống của hắn cũng không ngoa.
Bố. Bố, sao…
Ngẫm lại, không biết bố của ta, là người như thế nào, nhỉ…?
※※※
“Bởi lẽ, em biết mà… Shuu-kun, thực ra tài năng vô cùng luôn đó.”
“E-Em cứ quá khen~”
“Anh là thiên tài mà. Chỉ cần nghiêm túc lên, dứt khoát sẽ không thua một ai…”
Phải, mình biết.
Mình biết mọi điều về Shuu-kun.
Suy cho cùng, một nửa số ký ức của Shuu-kun đang ở bên trong mình đó thôi.
Lúc này, mình còn biết rõ về Shuu-kun hơn cả bản thân anh ấy.
Rằng anh ấy luôn luôn lừa dối mình.
Rằng anh ấy luôn luôn lợi dụng mình.
Rằng suốt một thời gian dài, anh ấy lúc nào cũng coi thường mình cả.
“Ôi kìa? Gì vậy nhỉ… Hình như có mùi con đàn bà khác?”
“Tại anh vừa ra ngoài phố~! Chắc lỡ đụng phải cô nào ấy mà~!”
Và rằng, anh ấy yêu Ayano hơn mình rất, rất nhiều…
“Anh đúng là… đồ tồi tệ.”
“Để đạt được mục đích, anh sẵn sàng đầu gối tay ấp với người phụ nữ mình chẳng hề yêu … Để cứu lấy người phụ nữ mình yêu, anh sẵn sàng vứt bỏ đi, biết bao hồi ức về cô ấy.”
Thế nhưng, mình vẫn biết.
“Tồi tệ, cũng được mà…”
Bất luận anh ấy có ngụy thiện hay ngụy ác, cảm xúc chân thành trong con tim ấy, mình vẫn biết tất cả.
“Kisara, hút hết ký ức của tôi đi. Rồi chuyển hóa thành sức mạnh của em… Biến những thứ lặt vặt ấy, thành sức mạnh đích thực!!”
Rằng mặc dù đã lừa dối mình, đã lợi dụng mình, đã coi thường mình, chưa kể còn có sẵn người trong lòng là thế…
Vậy mà anh ấy vẫn vô thức để ý đến mình, để rồi tự lúc nào không hay, trong anh đã nảy sinh hảo cảm dành cho mình.
Rằng mỗi lần tấm thân bất tử này chịu tổn thương là con tim anh ấy lại thêm một lần đau nhói.
Rằng mỗi lần mình than thân trách phận, kỳ thực là anh ấy cũng buồn bã khôn nguôi.
“Nè, trả lời em đi. Em là gì với Shuu-kun? Chỉ là quân cờ thôi sao? Chỉ là con chó răm rắp tuân theo mệnh lệnh thôi sao? Hay là…!!”
Người ta có thể cho rằng mình chỉ đang hoang tưởng.
Cũng có thể sẽ cảnh báo rằng mình đang bị anh ấy lường gạt.
Song, mình lại có sở hữu ký ức của anh ấy.
Ký ức về khi chúng mình chiến đấu bên nhau.
Ký ức về khi anh ấy làm mình bật khóc.
Ký ức về khi chúng mình chạm môi…
“Trời đất ạ! Nghe cho rõ đây! Tôi nói thẳng luôn nhé! Nếu không phải em, thì có kề dao sát cổ cũng đừng hòng tôi đi hôn con ác ma nào khác!!”
Ngốc xít, ngốc xít, Shuu-kun ngốc xít…
Chuyện như vậy, em biết tỏng rồi mà.
Về cảm xúc chân thực, chưa từng nói thành lời, của anh.
Về ngôn từ được khắc sâu vào ký ức, mà anh luôn muốn được thốt ra miệng.
Vậy mà cớ sao, nụ cười của anh lại xấu tính đến vậy?
Phải chăng anh đang che giấu tất cả đằng sau bức màn mỉa mai ích kỷ?
Đâu cần phải chữa ngượng như vậy chứ.
Em muốn anh tâm tình, bằng ngôn từ, bằng vẻ nghiêm nghị, hệt như trong ký ức cơ.
Nhanh lên, nhanh lên, trước khi anh không còn là anh nữa.
Nhanh lên, nhanh lên, trước khi em không còn là em nữa…
Bởi lẽ, một nửa số ký ức của Shuu-kun, đã thuộc về em rồi.
Đồng thời, khi lưu giữ ký ức của Shuu-kun, ký ức của em…
Ký ức của em, đến một nửa cũng chẳng còn nữa rồi.
Kisara mà em đóng vai lúc này, chính là Kisara trong ký ức của Shuu-kun.
Một cô gái dễ thương, dễ ghen, lại cũng dễ thương vô cùng.
Rõ là ác ma mà lại chẳng tài nào hận được.
Rõ là đồng tộc với kẻ địch của ba mẹ mà lại hết mực đáng yêu.
Lúc nào cũng tả xung hữu đột với người anh yêu, nhưng đồng thời cũng là người anh đem lòng thương nhớ.
Đó là, Kisara mà Shuu-kun biết.
… một Kisara, mà em không hề biết.
※※※
“Vậy là, không cần nữa sao? Không cần, ký ức nữa ư?”
“Ờ… Cả linh hồn, tôi cũng trao cho em luôn.”
Phải rồi, không cần nữa.
Cả linh hồn cũng trao đi luôn.
Bởi vì ký ức mình có lúc này, chỉ toàn là ký ức của Shuu-kun.
Ký ức của Shuu-kun, trả về cho Shuu-kun… chỉ đơn giản, là như vậy thôi.
“Như vậy được chứ…?”
“Lời hứa ban đầu là như thế còn gì… với cả, những điều tôi nhận từ em, vậy là đủ lắm rồi.”
“Anh, nói đúng…”
Phải, đã đủ lắm rồi.
Em đã nhận được, quá nhiều thứ từ anh.
Vậy nên không sao. Như vậy cũng không sao hết.
Em sẽ hoàn trả mọi thứ, về lại cái vỏ trống rỗng của anh.
Và rồi, sau khi lấy lại được mọi thứ, anh nhất định sẽ giành lại em.
Trong ký ức của Shuu-kun… nói cách khác, bên trong mình giờ đây, từ rày về sau, sẽ mãi mãi, mãi mãi thương nhớ cô ác ma quý giá này.
“Ưm, ư…!”
“Kisara, em… Hự hự?!!”
Vậy nên, con người trống rỗng của mình ơi, không cần phải sợ hãi.
Mình của mười giây sau ơi, không việc gì phải lo nghĩ hết.
Hãy tin tưởng, và chiến đấu cạnh bên anh ấy nhé–––
(Kết)