Con người, là kẻ địch.

Yếu đuối hơn chúng ta là thế, vậy mà cứ sinh sôi không ngừng như thể sở hữu cả quả đất, không cho chúng ta sống ẩn dật, thậm chí còn tước đi nơi ăn chốn ở của chúng ta.

Con người, là giống phản bội.

Thoạt tiên thì tỏ thái độ kỳ thị, để rồi đến khi rơi vào tình thế ngặt nghèo mới xun xoe vẫy đuôi với chúng ta.

Lơ là cảnh giác một chút thôi, bọn chúng sẽ lập tức trở mặt, rồi giương nanh múa vuốt sát hại tất thảy, bao gồm cả đứa trẻ sinh ra từ người và yêu như ta.

Phụ thân ta, là con người.

Bởi thế mà mẫu thân chẳng mấy khi kể về ông.

Ta có hỏi, thì bà cũng chỉ mỉm cười sầu muộn.

Chúng ta lặng lẽ sống ẩn mình tại nơi tận sâu trong khu rừng, xa xa khỏi chốn con người cư ngụ, bên trong kết giới mẫu thân giăng lên.

Mỗi ngày trôi qua đều hết sức buồn tẻ, ảm đạm và vô vị.

Do bản tính hiếu kỳ mà ta thường xuyên mơ tưởng về cuộc sống của đám con người phản bội, thầm mong một ngày nào đó có thể gặp mặt bọn chúng.

Song, nguyện ước ấy lại bị khóa chặt, bởi dục vọng của đám con người nhắm tới mẫu thân ta…

Cứ như thế, ta chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.

“Tôi không tới để giết cô… tôi tới, vì khế ước…”

“Tôi cần sức mạnh của cô… Tôi cần cô!!”

Thế rồi, sau một khoảng thời gian dài đến vĩnh hằng kể từ khi ta chìm vào giấc ngủ, con người lại một lần nữa xuất hiện trước mắt ta.

Thứ con người diệt yêu, phản bội mẫu thân, tước đi mọi thứ từ tay ta, lại một lần nữa xuất hiện.

Từ đó tới nay đã trôi qua bao nhiêu năm, ta không rõ, nhưng qua cách bọn chúng chiến đấu, có thể đoán rằng không chỉ đơn thuần là vài năm hay vài chục năm.

Bọn chúng, rất mạnh.

Chúng dùng một thứ vũ khí khè lửa, sở hữu sức mạnh vượt xa con người, và bất luận có là vừa mới tỉnh giấc, bọn chúng vẫn ngăn chặn được yêu quái ta đây.

Xem chừng trong khoảng thời gian ta bị phong ấn, thời đại của yêu quái đã kết thúc mất rồi.

Hay đúng hơn, đã kết thúc từ rất lâu rồi.

Kể từ khi mẫu thân bị đám con người tấn công.

Dù vậy…

“Giời, cái nơi này bị khỉ gì vậy không biết. Giữa tháng 9 trời thu mát lành tự nhiên lại đi đổ bão tuyết, nghe có quái không cơ chứ.”

“Gừ…”

“Đừng bảo đây cũng là, lời nguyền của cô đấy nhé?”

“……?”

“Thôi, tóm lại là lúc này đừng làm loạn nữa nhé? Ta cần phải xuống núi trước khi Sharon đuổi kịp.”

Lạ lùng thay, kẻ phản bội này lại trùm chăn cho ta, ôm lấy ta trong vòng tay như thể ta là thứ gì đó quý giá khôn cùng…

“Lần đầu gặp mặt, ác ma-chan. Tôi tên là Shuu, họ hàng xa của cô… mà, lúc này thì là cộng sự rồi nhỉ.”

Nói xong, hắn ta cọ xát bờ mát lạnh tanh lạnh ngắt do bão tuyết vào má ta…

… đã lạnh buốt lại chẳng dễ chịu gì, làm ta chỉ muốn xé xác hắn ra thành từng mảnh.

“Hỡi ác ma Kisara… hãy chấp nhận cái giá là ký ức từ ba ngày trước mà hầu hạ ta. Lấy đi một tiếng là được.”

Vừa khi đặt chân xuống núi, tên phản bội tức thì chạy vào một căn nhà trú không người, dùng kiếm ghim ta xuống sàn, cầm lấy tay ta chạm vào đầu hắn mà miệng lẩm bẩm câu thần chú khế ước đầy vụng về.

“Này Shuu… muốn lập đội với tôi luôn không?”

“?!!”

… khoảnh khắc ấy, cả ngôn từ lẫn sức mạnh đều đồng loạt chảy vào trong ta.

“Chẳng giống cô chút nào nhỉ Sharon. Dân Giáo hội ai lại đề xuất lập đội với thợ săn ác ma tự do thế này bao giờ.”

“Làm việc chung với cậu, tôi sẽ còn tiêu diệt được nhiều ác ma tàn độc hơn hẳn bây giờ. So với khi tôi cứ quanh quẩn trong Giáo hội như trước nay, làm như vậy có khi Giáo hội sẽ được lợi hơn nhiều… Cậu không nghĩ vậy sao?”

“Hiểu luôn ha~ Mà này, ê, cô định làm gì đấy?!”

Sức mạnh ào ạt tuôn chảy, giác quan của ta dần dà hoạt động trở lại. Liền sau đó, hình ảnh liên kết với giọng nói kia cũng bắt đầu xuất hiện phía sau mi mắt.

“Shuu… cậu, có hứng thú với tôi không?”

“À thì, chẹp…”

Trước mắt ta lúc này là một người phụ nữ ăn bận trang phục kỳ quái––– cũng là ả cáo già xúi quẩy đã bất thình lình sút ta đi vào lúc ấy––– nhưng ở đây, ả lại trút bỏ từng mảnh trang phục lạ hoắc mà hướng ánh mắt dâm ô nhìn về phía ta.

“Thôi thì, tạm gác chuyện vừa rồi qua một bên… Vui vẻ đôi chút, rồi ta nói chuyện tiếp.”

“Sharon, cô…”

Mặc cho cách phát ngôn có phần vụng về, lời nguyền của tên đàn ông này xem ra đã hoạt động đúng cách.

Nói cách khác, đây chính là ký ức của hắn ta.

Ép buộc ta phải phục tùng bằng cách đánh đổi ký ức giao hoan với con đàn bà khác, cái nhân cách bại hoại ấy làm ta phát tởm, nhưng đã được cái này thì đành phải chịu mất cái kia thôi.

Ta để tiếng rên khả ố cùng thân hình gợi cảm của ả đàn bà trôi xuống cổ họng và não bộ, lần lượt chuyển hóa thành sức mạnh trong mình.

Đã nhận được sức mạnh. Song, đừng hòng ta đây phục tùng.

Nhân lúc tên này còn đang bận hoàn thành khế ước, ta sẽ đâm một nhát vào bụng hắn, rồi với sức mạnh vừa hồi phục, ta sẽ xé toạc cổ họng hắn t…

“Shuu… cậu phải bội tôi…?!”

“Xin lỗi nghe~? Tôi chẳng ham hố gì chuyện tiền bạc đâu~”

“Đừng bảo cậu, nhắm tới con ác ma…?”

“Đừng hòng tôi để Giáo hội cướp đi mất… cô ta, là công cụ quan trọng của tôi.”

Ngay lúc toan xuyên thủng thái dương tên đàn ông…

Câu chuyện ký ức chảy vào trong ta, bỗng nhiên chuyển hướng sang một diễn biến khó lường.

Cơ thể ả cáo già co giật trông đến là thiếu tự nhiên, khuôn mặt ả quặn lại vì đau đớn, ngỡ ngàng và thù hận, thế rồi bọt khí bắt đầu nổi lên từ khóe miệng ả.

Dường như ả đã bị tên đàn ông ả định quyến rũ này lừa gạt, hạ độc, lại còn bị nẫng tay trên con ác ma… tức là ta.

Tựu trung lại, hắn đã đặt ả lên bàn cân với người phụ nữ quan trọng ta đây, và rồi vứt bỏ ả ta không thương tiếc.

“Giết… ta nhất định sẽ giết…!”

Âm giọng phẫn uất của ả phụ nữ cứ thế lũ lượt chảy vào bên trong ta mà chuyển hóa thành sức mạnh.

Tuy nhiên, ta đã sớm cự tuyệt không tiêu thụ số ký ức này, quyết định giữ chúng làm của riêng.

Ta vốn đã làm mất chút ít ký ức ban đầu, nhưng chỉ duy ký ức cuối cùng này là ta không thể xóa bỏ được.

Cứ thế lãng quên đi hình ảnh ả đàn bà biến thái đáng ghét này bị vứt đi như cỏ rác cùng với việc tên đàn ông này đã lựa chọn ta chứ không phải ả, nghĩ thế nào cũng thấy thật phí phạm.

“Kisara, kia là Bayron City… thành phố ngập tràn đồng tộc của cô đấy.”

“Bây ron…?”

Từ đó trở đi, tên này đối xử với ta hệt như công chúa.

Hắn cho ta ăn diện biết bao trang phục rực rỡ ta chưa từng thấy qua, cho ta ăn những thực phẩm xa hoa, lại còn giúp ta học… à không, giúp ta ghi nhớ ngôn ngữ nữa chứ.

Quả nhiên, đối với tên này, ta là một người phụ nữ hết mực quan trọng.

Là con người, là giống phản bội, nhưng cảm xúc hắn dành cho ta vẫn rất đỗi chân thành.

Vậy thì ta đây cũng không ngại duy trì khế ước thêm một thời gian nữa.

Khi nào chán rồi, giết hắn cũng dễ như không ấy mà.

※※※

Tại Bayron City, đúng thật là có rất nhiều đồng tộc của ta.

Mỗi tên lại có một đặc điểm riêng biệt, tỷ như cao gấp đôi một người bình thường, hình dạng khác biệt một trời một vực với con người, sở hữu sức mạnh quái vật có thể dễ dàng nghiền nát một con người. Dẫu vậy, tất cả đều có một điểm chung duy nhất.

“Hỡi ác ma Kisara. Hãy chấp nhận cái giá là ký ức từ tháng Ba năm ngoái, và đánh bại tên kia cho ta.”

“…… Tuân lệnh.”

Trước sức mạnh của ta, chúng sinh bình đẳng.

“Ư, ƯAAAAA…. ƯAAAAAAAAAAAA……!!”

Song hành cùng tiếng hét của Shuu, ký ức của hắn tuôn chảy vào trong đầu ta.

Như thường lệ, ta kiểm tra màu sắc, âm thanh, mùi hương, mùi vị và cảm giác, sau đó cố gắng quên đi hòng biến chúng thành sức mạnh hủy diệt…

“Anh đang làm gì vậy hả Shuu?! Anh, con bé đó là…!”

“Anh đi sao…? Rời khỏi phòng em sao?”

“?!!”

Éo le thay, lúc này, giọng nói trong đầu ta và giọng nói ta vừa nghe được khớp nhau đến hoàn hảo, khiến toàn thân ta bất giác ngừng cử động.

“A-Ác ma…? Shuu, rốt cuộc là anh đã làm gì?!”

“Là vì em không thể làm việc nhà ư? Là vì em dồn hết mọi việc lại cho Shuu ư?”

Trước mắt ta, là một ả phụ nữ tóc dài, tay lăm lăm khẩu súng.

Tiếng quát tháo gay gắt của ả nhanh chóng bị tiếng khóc van nài của chính ả át đi.

Con ả này, là sao?