“…… Miles, tôi không thể tha thứ cho ông.”

“Không tha cho chú, rồi cu định làm sao? Chà, chắc lại ‘Tôi sẽ giết ông’ chứ gì.”

“Trước khi bàn đến chuyện giết hay không, còn một việc này ông cần phải làm…”

“Việc phải làm…?”

“Xin lỗi đi!”

“…… hả?”

“Xin lỗi Mikami-san! Xin lỗi những người bị ông gài bẫy! Xin lỗi những người bị ông sát hại! Xin lỗi những người bị ông lừa gạt! Xin lỗi chủ tịch! Xin lỗi Ayano-san!”

“Xin lỗi bố tôi! Và cả tôi nữa!!”

“Rồi nhé rồi nhé… Ayano, sẽ lấy Shuu làm vợ đó!”

Một buổi chiều cuối tuần, trời thu quang đãng.

Tại buổi tiệc nướng ngoài trời do ba gia đình Morgan, Yuugiri và Ogata tổ chức mỗi tháng một lần thành lệ kể từ khi nhà Ogata chuyển tới Bayron City, bỗng đâu vang lên một phát ngôn tuy ngây thơ mà lại chẳng mấy phù hợp.

“Thế mà, thế mà! Shuu lại đi hun một đứa khác cùng trường mẫu dáo! Trong khi Ayano còn chưa được làm lần nào!!”

“V-V-Vậy hả…”

Đương nướng thịt trên lò nướng đặt tại sân vườn nhà riêng, gia chủ Miles Morgan không khỏi ngỡ ngàng trước thông tin do vị khách nhỏ (Yuugiri Ayano) tiết lộ, song anh vẫn không quên để mắt tới mẻ thịt để đề phòng bị cháy.

“Rồi nhé! Rồi nhé! Ayano với con bé kia, đấm nhau kịch liệt lun! Rồi là mẹ với cô chủ nhiệm giận quá trời quá đất!”

“À thì, Ayano học tiểu học mà lại đánh nhau với em mẫu giáo như thế thì…”

“Nên là Miles bảo với mẹ cháu đi… là Ayano hổng làm chi sai hết. Đúng hơn là đôi bên đìu có nhỗi. Cháu chỉ giạy cho bọn quấy dối tình rục Shuu một bài học thui!”

“Rồi nào nào Ayano.”

Trước lời khẳng định của cô bé học sinh tiểu học (Ayano) cả mặt lẫn má dán cơ man nào là băng gạc trước mặt mình, trong đầu Miles phát sinh một loạt các suy nghĩ khác nhau.

Nào là chuyện ai lấy ai làm vợ; nào là vấn đề nằm ở nụ hôn hay là do con bé bị nẫng tay trên; nào là chẳng phải cả đánh nhau lẫn quấy rối tình dục đều là vấn đề trọng đại hay sao… với cả, cớ sao đa số vấn đề ngày nay đều toàn những chuyện nhạy cảm với pháp luật đến vậy?

“T-Thôi thì, Ayano là onee-chan mà, chi bằng cháu cứ ngoan ngoãn nhận lỗi…”

“Ayano hổng phải onee-chan của đứa con gái lạ mặt nào hết! Cũng hổng phải onee-chan của Shuu luôn! Tại làm onee-chan thì sao lấy Shuu làm vợ được nữa!!”

※※※

“Ê Akino, cô đẩy con gái cho tôi trông nom còn mình ngồi mát ăn bát vàng thế này đây hả?!”

“Chủ tiệc gì mà hẹp hòi dữ. Cứ vậy đi rồi lần sau chẳng ai thèm tới ăn nữa thì biết mặt.”

Ngay khi may mắn thoát được cuộc trò chuyện (chẳng biết nên gọi là than thân trách phận hay ba hoa chích chòe hay thiên anh hùng ca) với cô bé hàng xóm, Miles lập tức lườm mẹ cô bé – hiện đang ngồi yên trên chiếc ghế gần đó mà thưởng thức hết thịt rồi đến bia – bằng ánh mắt đầy oán hận.

“Huống hồ, tôi với con bé còn đang chiến tranh kia kìa. Đấy, con bé có thèm lại chỗ tôi đâu.”

“Tôi nghe từ Ayano rồi… mà mẹ con cãi cọ thì đừng có kéo nhau tới nhà tôi hộ cái.”

“Ai lại nói thế hả Miles. Này, anh bảo Ayano xin lỗi cô bé kia giùm tôi đi.”

“Chuyện này tôi có liên quan quái gì đâu. Sao không bảo Isamu hay Sayuri…”

Miles nói, tay chỉ về phía đôi vợ chồng Ogata thưởng thức bữa ăn trên chiếc bàn xa xa, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.

“Thế sao được. Trước mặt nhà Ogata, Ayano giỏi đội lốt cừu lắm. Nó mà cười lên một cái là thôi coi như xong.”

Và như muốn chứng tỏ lời Akino vừa nói không sai chữ nào, Ayano ngồi bên cạnh cặp vợ chồng, bám dính lấy Shuu không rời, lại còn nhồi thịt vào cái miệng nhỏ xinh của cu cậu nữa chứ. Bầu không khí đằng đó trông mới thật yên bình làm sao.

“Mà Akino, cô chẳng dành mấy thời gian cho Ayano đúng không? Chẳng phải vì thế mà con bé mới nổi loạn à?”

“Anh nói thế chứ, tháng sau là thi thăng chức chánh thanh tra rồi. Không dành thời gian cho con bé đã là gì, đến thời gian về nhà tôi còn chẳng có ấy chứ…”

“Thế thì Ayano nổi loạn là đúng rồi. Chưa kể, con bé thừa hưởng sức mạnh từ cô mà lại đi gây nhau với trẻ con mẫu giáo thế, đời nào có chuyện kết thúc êm đẹp…”

“Mà nói, nghe đâu trận đó được ra phết… Dạo này đến mấy đứa lớp trên còn chẳng địch lại được Ayano nữa, thành thử tôi cũng có chút hứng thú, không biết con bé đã gặp kẻ địch mạnh đến thế nào.”

“… Cô mà cứ khư khư lối suy nghĩ như thế thì đừng hòng Ayano đi xin lỗi cô bé kia.”

“Nói này, Akino. Cô là mẹ đơn thân mà còn vùi đầu vào công việc như thế thì còn ai chăm sóc Ayano? Sao không tái giá…”

“Cho xin đi, chán đàn ông lắm rồi. Tôi chỉ cần có Ayano ở bên là được.”

“Thế thì phải chăm sóc con bé tốt hơn đi chứ…”

Bổ sung thêm, mang tiếng là đàn anh của Akino hồi mới vào làm và lúc này là cấp dưới trực tiếp của cô nàng, Miles vẫn chẳng biết một chút gì về danh tính của ba Ayano.

Khi nào kết hôn, khi nào ly hôn, hay thậm chí là liệu có kết hôn thật hay không, Akino luôn luôn giữ cho đời sống riêng tư của mình được kín như bưng.

…… ít nhất là cho tới khi cô con gái quý giá chào đời.

“Muốn được vậy thì đầu tiên tôi cần trở thành chánh thanh tra cái đã… để có thể đứng trên đỉnh Cục Trừ Ma.”

“Ây dà, dám nhắm tới cái vị trí như vậy, công nhận cô cũng lớn gan ra phết. Làm đội trưởng đội tiêu diệt ác ma rồi, trong người có bao nhiêu mạng cũng chẳng đủ.”

“Chính bởi nguy hiểm như thế… mà ta mới cần làm mọi cách để xua đuổi bọn ác ma, từ đó biến Cục cảnh sát City thành chốn làm việc an toàn hơn. Anh bảo còn ai khác làm được điều ấy hay chăng?”

“Ờ thì, chắc có thanh tra Ashiya…”

“Ashiya-kun làm sao nổi. Tay cán bộ chủ trương tránh né xung đột như thế thì làm được trò trống gì?”

“Ông thanh tra ấy hơn cô cả đống tuổi đấy nhé…”

Dứt lời, Miles trông sang cô cấp trên trẻ hơn mình cả đống tuổi mà cười cay đắng.

“Quan trọng là, Miles đây còn có tương lai xán lạn hơn nhiều. Anh thật sự không định thi thăng cấp hả? Là anh thì chẳng mấy chốc là lên được trợ lý thanh tra, rồi chỉ cần chừng ba năm là lên được thanh tra rồi…”

“Akino, trước tôi chẳng bảo rồi còn gì. Tôi không hứng thú với ba cái thăng quan tiến chức.”

Đến đây, anh lại trông sang người vợ trẻ hơn mình cả đống tuổi mà nhoẻn miệng cười.

“Miễn là gia đình khỏe mạnh, thì tôi chẳng cần gì khác nữa…”

※※※

“Này Shuu… cu thấy Ayano thế nào?”

“Ơ? Ơ? Sao Miles-ojiisan lại hỏi cháu?”

“À thì, lâu lâu chú hay nghĩ ngợi lung tung ấy mà… Kiểu như, không nên chọc giận đàn bà con gái ấy.”

Kết cuộc, Miles vẫn bị ép phải tham gia vào mâu thuẫn mẹ con trong gia đình Yuugiri, đành phải lê cái chân đi đối mặt với nguồn cơn… nhầm chút, với khởi đầu của vạn sự, tức cậu học sinh mẫu giáo nổi tiếng ngời ngời nọ (Ogata Shuu). Lúc này đây, anh đang ngồi chung bàn với cậu, trò chuyện thẳng thắn như hai người đàn ông.

À thì, lúc tới đưa cậu chàng đi, Ayano đã lườm anh chằm chặp đầy oán hận, dường như hiểu lầm rằng anh vừa cướp đi người tình của cô bé. Điều này khiến anh chỉ biết thở dài chán ngán, lòng thầm nhủ “Rốt cuộc mình làm chuyện này là vì ai không biết…”

“Nên là Shuu ạ, trước khi rước bực vào người con gái, chú nghĩ cu nên bày tỏ thẳng thắn với người ta…”

“Cháu lúc nào cũng bảo Ayano-chan… là cháu yêu Ayano-chan nhất rồi mà…”

Chẳng rõ là do cảm thấy thoải mái vì được trò chuyện với người cùng giới hay do biết rằng đối phương là người lớn hiểu chuyện mà Shuu thốt nhiên bộc bạch thẳng thắn cảm xúc trong mình.

“Chị ấy vừa mạnh mẽ, vừa lôi cuốn vừa xinh đẹp, rồi còn hay bảo vệ cháu nữa.”

Những lời Shuu thốt ra rất khó nghe, đã lí nhí lại hơi khàn khàn, đến tầm cuối câu còn như biến mất vào không khí, ắt hẳn là do bản tính rụt rè của cậu chàng.

“Với cả, chị ấy còn thơm, tóc còn óng mượt nữa… Da hơi rám nắng, nhưng ấm cực kỳ… Có chị ấy ở bên, cháu an tâm lắm…”

“Ơ, Ơ, Ờ…”

Bất luận là vậy mà tài diễn đạt cùng cách nói năng của cu cậu lại trau chuốt hơn hẳn so với cô bé hơn tuổi là Ayano, rồi cái miệng kia còn thốt ra những lời đường mật quá đỗi tự nhiên làm ngay đến một người cùng giới như Miles cũng phải trầm trồ “Ái chà~ Thằng cu này sát gái lắm đây~”

“Nhưng mà, cháu cũng thích cả Kisara-chan nữa…”

“Kisara-chan? Là cô bé cùng trường mẫu giáo đánh nhau với Ayano đấy hả?”

“Trông cậu ấy hổng giống Ayano-chan tí nào… nhưng lại dịu dàng, dễ thương, nữ tính… với cả, má còn phúng phính mềm mại, làn da mượt mà trắng muốt, lại thơm thơm mùi sữa, ghé sát người vào, vui lắm…”

“… Rồi chú hiểu rồi nên tạm dừng đi. Với cấm được kể chuyện này cho Ayano nghe chưa?”