“…… Miles, tôi không thể tha thứ cho ông.”

“Không tha cho chú, rồi cu định làm sao? Chà, chắc lại ‘Tôi sẽ giết ông’ chứ gì.”

“Trước khi bàn đến chuyện giết hay không, còn một việc này ông cần phải làm…”

“Việc phải làm…?”

“Xin lỗi đi!”

“…… hả?”

“Xin lỗi Mikami-san! Xin lỗi những người bị ông gài bẫy! Xin lỗi những người bị ông sát hại! Xin lỗi những người bị ông lừa gạt! Xin lỗi chủ tịch! Xin lỗi Ayano-san!”

“Xin lỗi bố tôi! Và cả tôi nữa!!”

“Rồi nhé rồi nhé… Ayano, sẽ lấy Shuu làm vợ đó!”

Một buổi chiều cuối tuần, trời thu quang đãng.

Tại buổi tiệc nướng ngoài trời do ba gia đình Morgan, Yuugiri và Ogata tổ chức mỗi tháng một lần thành lệ kể từ khi nhà Ogata chuyển tới Bayron City, bỗng đâu vang lên một phát ngôn tuy ngây thơ mà lại chẳng mấy phù hợp.

“Thế mà, thế mà! Shuu lại đi hun một đứa khác cùng trường mẫu dáo! Trong khi Ayano còn chưa được làm lần nào!!”

“V-V-Vậy hả…”

Đương nướng thịt trên lò nướng đặt tại sân vườn nhà riêng, gia chủ Miles Morgan không khỏi ngỡ ngàng trước thông tin do vị khách nhỏ (Yuugiri Ayano) tiết lộ, song anh vẫn không quên để mắt tới mẻ thịt để đề phòng bị cháy.

“Rồi nhé! Rồi nhé! Ayano với con bé kia, đấm nhau kịch liệt lun! Rồi là mẹ với cô chủ nhiệm giận quá trời quá đất!”

“À thì, Ayano học tiểu học mà lại đánh nhau với em mẫu giáo như thế thì…”

“Nên là Miles bảo với mẹ cháu đi… là Ayano hổng làm chi sai hết. Đúng hơn là đôi bên đìu có nhỗi. Cháu chỉ giạy cho bọn quấy dối tình rục Shuu một bài học thui!”

“Rồi nào nào Ayano.”

Trước lời khẳng định của cô bé học sinh tiểu học (Ayano) cả mặt lẫn má dán cơ man nào là băng gạc trước mặt mình, trong đầu Miles phát sinh một loạt các suy nghĩ khác nhau.

Nào là chuyện ai lấy ai làm vợ; nào là vấn đề nằm ở nụ hôn hay là do con bé bị nẫng tay trên; nào là chẳng phải cả đánh nhau lẫn quấy rối tình dục đều là vấn đề trọng đại hay sao… với cả, cớ sao đa số vấn đề ngày nay đều toàn những chuyện nhạy cảm với pháp luật đến vậy?

“T-Thôi thì, Ayano là onee-chan mà, chi bằng cháu cứ ngoan ngoãn nhận lỗi…”

“Ayano hổng phải onee-chan của đứa con gái lạ mặt nào hết! Cũng hổng phải onee-chan của Shuu luôn! Tại làm onee-chan thì sao lấy Shuu làm vợ được nữa!!”

※※※

“Ê Akino, cô đẩy con gái cho tôi trông nom còn mình ngồi mát ăn bát vàng thế này đây hả?!”

“Chủ tiệc gì mà hẹp hòi dữ. Cứ vậy đi rồi lần sau chẳng ai thèm tới ăn nữa thì biết mặt.”

Ngay khi may mắn thoát được cuộc trò chuyện (chẳng biết nên gọi là than thân trách phận hay ba hoa chích chòe hay thiên anh hùng ca) với cô bé hàng xóm, Miles lập tức lườm mẹ cô bé – hiện đang ngồi yên trên chiếc ghế gần đó mà thưởng thức hết thịt rồi đến bia – bằng ánh mắt đầy oán hận.

“Huống hồ, tôi với con bé còn đang chiến tranh kia kìa. Đấy, con bé có thèm lại chỗ tôi đâu.”

“Tôi nghe từ Ayano rồi… mà mẹ con cãi cọ thì đừng có kéo nhau tới nhà tôi hộ cái.”

“Ai lại nói thế hả Miles. Này, anh bảo Ayano xin lỗi cô bé kia giùm tôi đi.”

“Chuyện này tôi có liên quan quái gì đâu. Sao không bảo Isamu hay Sayuri…”

Miles nói, tay chỉ về phía đôi vợ chồng Ogata thưởng thức bữa ăn trên chiếc bàn xa xa, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.

“Thế sao được. Trước mặt nhà Ogata, Ayano giỏi đội lốt cừu lắm. Nó mà cười lên một cái là thôi coi như xong.”

Và như muốn chứng tỏ lời Akino vừa nói không sai chữ nào, Ayano ngồi bên cạnh cặp vợ chồng, bám dính lấy Shuu không rời, lại còn nhồi thịt vào cái miệng nhỏ xinh của cu cậu nữa chứ. Bầu không khí đằng đó trông mới thật yên bình làm sao.

“Mà Akino, cô chẳng dành mấy thời gian cho Ayano đúng không? Chẳng phải vì thế mà con bé mới nổi loạn à?”

“Anh nói thế chứ, tháng sau là thi thăng chức chánh thanh tra rồi. Không dành thời gian cho con bé đã là gì, đến thời gian về nhà tôi còn chẳng có ấy chứ…”

“Thế thì Ayano nổi loạn là đúng rồi. Chưa kể, con bé thừa hưởng sức mạnh từ cô mà lại đi gây nhau với trẻ con mẫu giáo thế, đời nào có chuyện kết thúc êm đẹp…”

“Mà nói, nghe đâu trận đó được ra phết… Dạo này đến mấy đứa lớp trên còn chẳng địch lại được Ayano nữa, thành thử tôi cũng có chút hứng thú, không biết con bé đã gặp kẻ địch mạnh đến thế nào.”

“… Cô mà cứ khư khư lối suy nghĩ như thế thì đừng hòng Ayano đi xin lỗi cô bé kia.”

“Nói này, Akino. Cô là mẹ đơn thân mà còn vùi đầu vào công việc như thế thì còn ai chăm sóc Ayano? Sao không tái giá…”

“Cho xin đi, chán đàn ông lắm rồi. Tôi chỉ cần có Ayano ở bên là được.”

“Thế thì phải chăm sóc con bé tốt hơn đi chứ…”

Bổ sung thêm, mang tiếng là đàn anh của Akino hồi mới vào làm và lúc này là cấp dưới trực tiếp của cô nàng, Miles vẫn chẳng biết một chút gì về danh tính của ba Ayano.

Khi nào kết hôn, khi nào ly hôn, hay thậm chí là liệu có kết hôn thật hay không, Akino luôn luôn giữ cho đời sống riêng tư của mình được kín như bưng.

…… ít nhất là cho tới khi cô con gái quý giá chào đời.

“Muốn được vậy thì đầu tiên tôi cần trở thành chánh thanh tra cái đã… để có thể đứng trên đỉnh Cục Trừ Ma.”

“Ây dà, dám nhắm tới cái vị trí như vậy, công nhận cô cũng lớn gan ra phết. Làm đội trưởng đội tiêu diệt ác ma rồi, trong người có bao nhiêu mạng cũng chẳng đủ.”

“Chính bởi nguy hiểm như thế… mà ta mới cần làm mọi cách để xua đuổi bọn ác ma, từ đó biến Cục cảnh sát City thành chốn làm việc an toàn hơn. Anh bảo còn ai khác làm được điều ấy hay chăng?”

“Ờ thì, chắc có thanh tra Ashiya…”

“Ashiya-kun làm sao nổi. Tay cán bộ chủ trương tránh né xung đột như thế thì làm được trò trống gì?”

“Ông thanh tra ấy hơn cô cả đống tuổi đấy nhé…”

Dứt lời, Miles trông sang cô cấp trên trẻ hơn mình cả đống tuổi mà cười cay đắng.

“Quan trọng là, Miles đây còn có tương lai xán lạn hơn nhiều. Anh thật sự không định thi thăng cấp hả? Là anh thì chẳng mấy chốc là lên được trợ lý thanh tra, rồi chỉ cần chừng ba năm là lên được thanh tra rồi…”

“Akino, trước tôi chẳng bảo rồi còn gì. Tôi không hứng thú với ba cái thăng quan tiến chức.”

Đến đây, anh lại trông sang người vợ trẻ hơn mình cả đống tuổi mà nhoẻn miệng cười.

“Miễn là gia đình khỏe mạnh, thì tôi chẳng cần gì khác nữa…”

※※※

“Này Shuu… cu thấy Ayano thế nào?”

“Ơ? Ơ? Sao Miles-ojiisan lại hỏi cháu?”

“À thì, lâu lâu chú hay nghĩ ngợi lung tung ấy mà… Kiểu như, không nên chọc giận đàn bà con gái ấy.”

Kết cuộc, Miles vẫn bị ép phải tham gia vào mâu thuẫn mẹ con trong gia đình Yuugiri, đành phải lê cái chân đi đối mặt với nguồn cơn… nhầm chút, với khởi đầu của vạn sự, tức cậu học sinh mẫu giáo nổi tiếng ngời ngời nọ (Ogata Shuu). Lúc này đây, anh đang ngồi chung bàn với cậu, trò chuyện thẳng thắn như hai người đàn ông.

À thì, lúc tới đưa cậu chàng đi, Ayano đã lườm anh chằm chặp đầy oán hận, dường như hiểu lầm rằng anh vừa cướp đi người tình của cô bé. Điều này khiến anh chỉ biết thở dài chán ngán, lòng thầm nhủ “Rốt cuộc mình làm chuyện này là vì ai không biết…”

“Nên là Shuu ạ, trước khi rước bực vào người con gái, chú nghĩ cu nên bày tỏ thẳng thắn với người ta…”

“Cháu lúc nào cũng bảo Ayano-chan… là cháu yêu Ayano-chan nhất rồi mà…”

Chẳng rõ là do cảm thấy thoải mái vì được trò chuyện với người cùng giới hay do biết rằng đối phương là người lớn hiểu chuyện mà Shuu thốt nhiên bộc bạch thẳng thắn cảm xúc trong mình.

“Chị ấy vừa mạnh mẽ, vừa lôi cuốn vừa xinh đẹp, rồi còn hay bảo vệ cháu nữa.”

Những lời Shuu thốt ra rất khó nghe, đã lí nhí lại hơi khàn khàn, đến tầm cuối câu còn như biến mất vào không khí, ắt hẳn là do bản tính rụt rè của cậu chàng.

“Với cả, chị ấy còn thơm, tóc còn óng mượt nữa… Da hơi rám nắng, nhưng ấm cực kỳ… Có chị ấy ở bên, cháu an tâm lắm…”

“Ơ, Ơ, Ờ…”

Bất luận là vậy mà tài diễn đạt cùng cách nói năng của cu cậu lại trau chuốt hơn hẳn so với cô bé hơn tuổi là Ayano, rồi cái miệng kia còn thốt ra những lời đường mật quá đỗi tự nhiên làm ngay đến một người cùng giới như Miles cũng phải trầm trồ “Ái chà~ Thằng cu này sát gái lắm đây~”

“Nhưng mà, cháu cũng thích cả Kisara-chan nữa…”

“Kisara-chan? Là cô bé cùng trường mẫu giáo đánh nhau với Ayano đấy hả?”

“Trông cậu ấy hổng giống Ayano-chan tí nào… nhưng lại dịu dàng, dễ thương, nữ tính… với cả, má còn phúng phính mềm mại, làn da mượt mà trắng muốt, lại thơm thơm mùi sữa, ghé sát người vào, vui lắm…”

“… Rồi chú hiểu rồi nên tạm dừng đi. Với cấm được kể chuyện này cho Ayano nghe chưa?”

Chưa hết, cái miệng dẻo quẹo ấy còn thốt ra được những lời đường mật với nhiều đứa con gái khác nhau tự nhiên như hít thở, làm anh lại một lần nữa phải trầm trồ “Ái chà~ Xung quanh thằng cu này rồi máu sẽ đổ thành sông cho xem~”

“Nên là, cháu muốn Ayano-chan và Kisara-chan thân thiết với nhau…”

…… Trong giai đoạn này, cái tên của cô bé học chung trường mẫu giáo với Shuu không hề có ý nghĩa gì đặc biệt, đồng thời cũng xin khẳng định rằng cô bé này không phải ác ma mà là một con người hoàn toàn bình thường, do vào thời điểm này cô bé đã có cái tên đó rồi.

“Vậy à, cu cũng nghĩ vậy luôn hả? Đỡ cho chú quá. Cu bảo Ayano đi xin lỗi cô bé đó được không?”

“Chuyện đó… không được.”

“Có cái gì mà không được. Chỉ cần nhóc ho một cái là Ayano…”

“Tại vì hôm nay, Kisara phải chuyển nhà… giờ này, chắc đang ở trên trời mất rồi…”

“Cái……”

Sau đó Shuu mới bắt đầu kể cho Miles nghe từng chút một về cô bé này…

Ba cô bé là đại sứ ngoại giao của một quốc gia nọ, và thời gian lưu trú tại Bayron City đã kết thúc vào cuối tháng vừa rồi nên ông đã sớm phải về nước.

Trước cuộc chia ly gần như chắc chắn sẽ không bao giờ gặp lại, cô bé ấy đã buồn bã khôn xiết, lập tức đi thổ lộ với Shuu: “Mình muốn tạo dựng kỷ niệm với Shuu-kun.” Lời thổ lộ rõ ràng không hề giống một đứa con nít mẫu giáo chút nào. Dẫu vậy, Shuu vẫn cứ thả mình cuốn theo chiều gió mà trao cho cô bé nụ hôn đầu tiên…

Sự việc ấy đã lọt vào tầm mắt của nhân vật tuyệt đối không được phép chứng kiến (Ayano), khiến cho khung cảnh chia tay đầy thiết tha đúng chất “Giai điệu tình yêu nho nhỏ”[note63834] đột ngột biến tướng thành cảnh tượng tàn khốc máu chảy thành sông đúng kiểu “Những bà vợ của xã hội đen”[note63835].

“Đùa nhau đấy à…”

Không khó để tưởng tượng câu chuyện Shuu vừa kể cay đắng đến nhường nào, không chỉ với bản thân Shuu và cô bé kia, mà còn với cả Ayano nữa.

Khi biết sự thật này, biết cả chuyện mình không thể nào tạ lỗi, làm lành và rửa trôi đi cảm giác áy náy trong mình được nữa, liệu rằng Ayano có bị nỗi buồn đau và hối hận sâu hoắm nuốt chửng, rồi thu mình lại đến vĩnh hằng hay chăng?

Phải, cứ nghĩ đến vẻ mặt nức nở của Ayano sau chuyện này, Miles lại lộ rõ vẻ sầu bi hệt như Shuu trước mặt, để rồi anh quyết định…

※※※

“Ơ? Con ả đó chuyển nhà rồi á?! Hoan hôôôô~!! Thế là đứa thứ năm cũng rụng luôn rồồồồồi~!”

“Ớ……”

Tuy có chút nhẹ lòng vì hóa ra lo lắng mãi cũng chỉ là lo bò trắng răng…

… lần này anh lại cảm thấy hết mực quan ngại về tương lai của Ayano.

※※※

“Đấy, anh thấy chưa? Nuôi trẻ khó lắm, phải đâu chuyện đùa.”

“Có là thế đi nữa, câu này thốt ra từ một người nuôi con thất bại trong thì hiện tại tiếp diễn như Akino nó cứ trái khoáy thế nào ấy…”

“Chà, nói vậy chứ, trong ba nhà có mỗi Miles là không con không cái… Anh làm sao hiểu được bọn này phải cực khổ thế nào.”

“Nói to nữa lên Isamu ê!”

Sau khi thuyết phục tụi nhỏ không thành, Miles đành đằm mình trong cảm giác thất bại (lon bia) đắng nghét, thì nhóm ba mẹ (Akino và Isamu) bỗng nhiên tách khỏi nhóm trẻ mà dợm bước lại bên anh. Hai người hỏi han về chiến tích của Miles, đồng thời đưa ra bình luận không khác gì chuyện người dưng.

Trước tình huống oái oăm như vậy, lon bia vốn đã đắng nghét mà khi trôi xuống cổ họng Miles còn đắng hơn gấp vạn lần.

“Giờ vô tư vậy thôi, đến lúc Ayano với Shuu nó lớn lên thì sao? Cứ đà này, khéo tương lai Shuu nó thành cái máy sản xuất bạn gái vô hạn, còn Ayano thành cái máy tiêu hủy từng đứa một thì khốn.”

“Ai chà, cu con nhà này mà sát gái được như thế thì phận làm cha tôi đây chỉ biết gật gù ngợi khen ‘Đúng là con trai ta!’ thôi… mà chắc chả được đâu. Nổi tiếng mấy cũng chỉ hết mẫu giáo là cùng.”

“Đúng rồi đấy, anh cứ thích lo hão. Lúc này thế giới của Ayano còn hạn hẹp, lại có Shuu-kun kề bên nên mới quấn nhau vậy, chứ đợi đến lúc lên cấp hai xem, kiểu gì chẳng ưng thằng khác.”

… Trước nhận định tương lai có phần lạc quan của nhị vị phụ huynh, chỉ mình Miles là nheo mày tự hỏi “Liệu có được như vậy không?” Vậy sau cùng, dự đoán của ai mới là chính xác? Hỡi các quý vị độc giả đang đọc cuốn tiểu thuyết ngoại truyện này và vốn đã tường tận sự thật, mong quý vị hãy cứ cười hì hì cho qua mà đọc tiếp đi nhé.

“Với cả, tôi làm gì còn thời gian mà lo lắng cho cái tương lai như thế. Shuu coi mòi vẫn tiếp xúc với hai anh chị như bình thường, chứ thực ra cũng đang ở cái tuổi khó chiều đấy…”

“…… Isamu?”

“Shuu-kun có vấn đề gì à?”

“……… Shuu không quấn Sayuri á?”

“Nào giờ thấy thằng bé kiểu, bám mẹ lắm cơ mà?”

“Biết là thế, mà một thời gian trước thì vẫn thế thật…”

Buổi tiệc nướng đã dần kết thúc. Rượu vào lời ra, Isamu bắt đầu khua môi múa mép, tiết lộ chi tiết toàn bộ thông tin cá nhân về gia đình Ogata.

“Dạng như tầm một hai tháng nay, thằng bé tự nhiên tránh mặt Sayuri… đến lúc đi tắm cũng đòi vào cùng tôi chứ nhất quyết không tắm với mẹ.”

“Sớm quá nhỉ…”

“Vậy hả? Tôi không có con nên chịu chứ… này là cái ‘tuổi nổi loạn’ đấy còn gì?”

“Không, cảm giác không giống thế lắm. Không phải nổi loạn, như kiểu tránh né, sợ hãi gì đó thì đúng hơn…”

“Hừm~ Thế là thế nào? Nói vậy là không phải Shuu, mà Sayuri mới hành động kỳ lạ ấy hả?”

Không chừng đó lại là trực giác sắc sảo của con nít.

Gần giống như bản năng tự vệ của trẻ con khi không sử dụng ngôn từ được khéo léo như người lớn.

“Isamu, có nghĩ ra được lý do gì không? Kiểu như tự nhiên lại chưng diện này, đi ra ngoài nhiều hơn này, hay bắt đầu đăng bài ẩn ý lên mạng chẳng hạn…”

“… Tôi hiểu điều Akino muốn nói, vấn đề là cô ấy lại không có triệu chứng nào như thế. Đúng hơn, còn ngược lại là đằng khác.”

“Ngược lại, là kiểu gì?”

“…… Chuyện giường chiếu, mãnh liệt hẳn lên, ấy hả?”

“…… Ừ.”

“Mãnh liệt… một tuần mấy nháy?”

“Ơ không, chuyện đấy thì… tuần tầm bảy lần, có khi còn hơn…”

“Vãi cả có khi còn hơn…”

“Không chỉ có ban đêm lúc Shuu đi ngủ, mà còn bất cứ khi nào tôi không làm việc, hay thậm chí là ban ngày lúc Shuu đến trường mẫu giáo cũng…”

“Uầy uầy uầy! Thích làm anh ganh tỵ lắm hả mẹ cái thằng này!”

“Thôi thôi hai ông tướng! Ba cái chuyện khiếm nhã giữa mấy ông chú với nhau đừng có lôi tôi vào giùm!”

“Không thích nghe thì bấm nút. Mà miệng nói thế chứ cô ghé tai vô nghe nãy giờ rồi còn gì!”

Éo le thay, càng có tuổi, càng tích lũy nhiều kinh nghiệm chiến đấu với ác ma, khứu giác của người lớn lại càng thiếu nhạy bén với thứ mùi ác ma toát ra, đến mức ngay cả điểm kỳ quái nhỏ nhặt nhất cũng không tài nào xác định được.

“Đây là phù hiệu khi ấy… Đúng là, từ lúc tới City tôi mới được thấy lần đầu.”

“Bảo mà. Tôi lục hết tài liệu trong sở cảnh sát City rồi, mà chẳng thấy hoa văn nào giống cái này hết.”

“Này Isamu, cậu từng chu du vòng quanh thế giới đúng không? Chắc phải thấy qua cái này rồi chứ hả?”

“Anh có hỏi thế thì… Có thể Giáo hội Thánh Thiên sẽ biết gì đó…”

Và sau khi chè chén say sưa rồi bộc bạch tuốt tuồn tuột về đời sống riêng tư cho nhau nghe, chủ đề duy nhất để ba chuyên gia họp bàn là điều mà phía vợ con nghe xong kiểu gì cũng sẽ nhăn nhó mặt mày…

Nói cách khác, là chuyện công việc.

“Vậy quả nhiên, đây không phải ác ma cắm rễ tại City, mà là dấu hiệu của kẻ đột nhập từ bên ngoài.”

“Chậc chậc, phiền phức đến vậy rồi mà vẫn còn phiền phức hơn được nữa à…”

Mặc cho trên bàn vẫn còn vương đầy nước thịt và nước xốt, Akino vẫn trải ra tài liệu cơ mật của sở cảnh sát City… cụ thể hơn, là tài liệu điều tra về một vụ án dang dở.

Khoảng hai tháng trước, một khu chung cư phức hợp tại phía Tây Old Town bất thình lình sụp đổ, gây nên bi kịch thương tâm với 12 người chết và 35 người bị trọng thương.

Ngoài mặt, người ta kết luận vụ việc này là sự cố sụp đổ tự nhiên do nhiều nguyên nhân khác nhau gây nên, bao gồm xây dựng sai thiết kế, cải tạo vô tội vạ, xuống cấp theo thời gian… và khẳng định rằng không hề có ẩn tình nào đằng sau…

Lúc này đây, tại khu đất bỏ hoang ấy chỉ còn lại một tấm bia tưởng niệm nằm chỏng chơ, và trong lòng người dân City vốn đã kinh qua biết bao những vụ náo động khác nhau xuất hiện với tần suất liên tục, vụ việc này đã sớm trở thành một tai nạn không may rồi chìm dần vào quên lãng.

Có điều…

“Thực ra, phù hiệu này được vẽ bằng máu người.”

“Bọn này đã lấy mẫu DNA về kiểm tra cho chắc, phải cái chẳng trùng với dữ liệu của người mất tích nào hết… Mà ngẫm lại thì trong thành phố vẫn còn đầy người mất tích không được báo cáo nên cũng khó nói…”

“Nhưng ở đó vẫn có con người… vậy tức là, khả năng cao khi ấy đã diễn ra nghi thức nào đó phải chứ?”

“Đúng. Chỉ là không chắc liệu đó có phải điều con người mong muốn hay không…”

Akino và Miles… các thanh tra Cục Trừ Ma cứ thế chia sẻ đủ loại thông tin khác nhau như một lẽ tự nhiên.

Có thể nói, nơi đây sắp sửa xảy ra một thảm họa ác ma mới, với quy mô hoàn toàn khác biệt so với trước nay.

“Đúng như tôi lo ngại, trong thành phố này rõ ràng có một thứ gì đó thu hút ác ma… chứ còn tôi chưa từng thấy ác ma quý mến nơi nào hơn nơi này.”

“Nghe vinh dự ghê ta ơi…”

“Mà, nơi này là hòn đảo nổi tại Thái Bình Dương, quy tụ toàn những con người ôm mộng làm giàu mà… đâu có thiếu món ‘dục vọng’ khoái khẩu của ác ma.”

“Thì cũng đúng, chỉ là… cảm giác như có gì đó trên hòn đảo này không chỉ dùng mỗi điều đó để giải thích được…”

Thế rồi, ngay khi thân nhiệt phừng phừng do rượu thịt của ba người dần bị cuộc đối thoại cứng ngắc dội cho một gáo nước lạnh…

“Nào nào nào! Bàn chuyện công việc đến thế thôi!”

Bỗng nghe có tiếng đập tay xuống bàn vang lên khô khốc, họ mới sực nhận ra trước mặt mình là hai người phụ nữ.

Một người là người vợ vừa bị chồng phơi bày chuyện chăn gối mãnh liệt hằng đêm, và còn lại là người vợ được chồng thương yêu hết mực cùng tư tưởng không cần gì khác ngoài gia đình.

“Thực ra nhé… hai người bọn em có bất ngờ dành cho ba gia đình mình đó! Nghe cho kỹ vào nha!”

“……!”

Bọn họ lần lượt là Ogata Sayuri và Emma Morgan.

Nhưng chỉ có một người (Sayuri) là áp đảo ba chuyên gia kia bằng cách luôn miệng nói liến thoắng cùng nụ cười rạng rỡ trên môi, còn người kia (Emma) thì lại đỏ bừng mặt mũi mà trốn sau lưng cô nàng, thu mình lại đến mức tưởng như có thể biến mất bất kỳ lúc nào.

Tuy nhiên, ngay khi nội dung bất ngờ thoát ra khỏi miệng Sayuri…

Tất thảy mọi người có mặt tại đó mới ngỡ ngàng nhận ra, vì cớ gì bọn họ lại có thái độ như vậy.

※※※

“Hay quá! Cả hai người luôn hả?!”

“Sướng chưa Shuu! Con sắp làm onii-chan rồi đó!!”

Gia đình Ogata, thông báo có bé thứ hai.

“Anh… sắp làm cha?”

Và gia đình Morgan, bé đầu tiên…

“Con sắp, làm onii-chan…?”

“Ôi~! Sayuri, Emma, chúc mừng hai em~!”

Bất ngờ kép do hai cô vợ ấp ủ hóa ra lại có tác động hạnh phúc mạnh mẽ hơn dự tưởng, với cả nhóm người lớn vùi đầu vào chuyện công việc và cả nhóm trẻ con đương phát triển theo chiều hướng hơi bị lệch lạc.

“Anh… cuối cùng…!”

Giữa khung cảnh các gia đình vui mừng như mở hội, chỉ có một người tuy tỏ ra trầm lắng, nhưng kỳ thực trong lòng lại sục sôi cảm xúc hơn bất kỳ ai…

“Miles, chúc mừng anh nhé.”

“Isamu…! C-Chú cũng… ư… ưưư…… Hức!”

“T-Thôi mà, mình ơi…!”

Miles Morgan tức thì chạy lại bên vợ, ôm chầm lấy tấm thân ấp ủ sinh mệnh mới sắp sửa chào đời.

“A ha ha, biết là anh ta kiểu gì cũng khóc, cơ mà đoán chuẩn quá thấy cũng hơi…”

“Giời, điệu này thì lu mờ hết cả hỷ sự nhà ta rồi còn gì.”

Trước cảnh tượng này, ngay đến những người lớn bình thường chẳng mấy đoái hoài đến gia đình cũng không tránh khỏi động lòng…

“Nè Shuu ơi, chúng mừn cũng tạo em bé liền đi~”

“Ayano-chan, chuyện như vậy để khi nào lớn rồi hẵng tính chứ…”

Còn đám trẻ con, quả nhiên là đương phát triển theo chiều hướng hơi bị lệch lạc mà.

Thấm thoắt đã gần 10 năm trôi qua kể từ khi Bayron City chào đời…

Bánh răng lịch sử của thành phố này cứ lần lượt rơi rụng từng chút một, và lúc này đây, bắt đầu phát ra tiếng kẽo kẹt khe khẽ.

(Kết)