“À mà nghĩ lại~ cậu bạn trai cũ kém tuổi kia có khỏe không thế?”

“Hyau!!”

“Hình như giờ đi làm vẫn gặp nhau đúng không nhỉ? Có khi nào, ủy thác lần này có liên quan đến cậu ta?”

“Sao mấy chuyện ba lăng nhăng bà lại nhớ kỹ thế hả?!”

“Nhớ coi ai là người phải dỏng tai nghe đủ thứ ba hoa chích chòe, cằn nhà cằn nhằn với than thân trách phận của bà đi nào~”

“Cái cái cái…”

“Lần đầu nghe là tôi cũng hết cả hồn luôn đấy. Ai ngờ Ayano con ngoan trò giỏi như thế hóa ra lại là shotacon~”

“Đừng có mà đặt điều nói xấu người ta!!”

… Về lý do có cuộc trò chuyện này, ta cần quay trở về đúng ba năm trước.

“A~ Lãm Hoa tới rồi này~ Chao, thích ngồi đâu cứ ngồi tự nhiên nhé~”

“Từ từ đã Ayano. Gọi người ta qua mà phòng ốc thế này ấy hả?”

Sau khi băng qua hai lớp an ninh, một ở cổng vào và một ở thang máy, Hachisuka Lãm Hoa cuối cùng cũng bước vào được căn phòng nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, để rồi hiện ra trước mắt cô là một căn phòng khách bừa bộn như bãi chiến trường, nhìn vào đố ai biết được căn phòng này tọa lạc tại một chung cư cao tầng cao cấp.

Vỏ bia rỗng vứt ngổn ngang khắp sàn nhà, xung quanh bàn xếp cơ man là chai rượu rỗng, trên mặt bàn thì chất chồng chất đống các chai rượu như whiskey với gin…

Càng tiến vào sâu bên trong, nồng độ rượu lại càng tăng dần đều. Dường như chủ nhân căn phòng này, Yuugiri Ayano đã sinh cái thói nhậu nhẹt bê tha nhất có thể.

Chưa hết…

Khi Lãm Hoa giật lấy chai sake trong tay người bạn thân, Ayano đã cố giành lại nhưng không thành, lại còn ngã oạch xuống mặt bàn. Chuyển động của cô nàng đờ đẫn, khác biệt một trời một vực so với phong thái đĩnh đạc thường ngày.

“Có chuyện gì vậy hả Ayano? Chẳng mấy khi bà gọi tôi sang mà nhà cửa trông cứ như cái chuồng heo ấy… Với cả, bạn trai bà đâu?”

“Bạn trai…”

Thân người vẫn nhoài ra trên bàn, bỗng đâu giật lên một cái thật nhẹ.

“Tưởng hai người đang sống chung? Xong gọi tôi sang là để giới thiệu?”

“Sống chung… Mới, m-m-mới rồi hắn ta…”

“Hở? Hở? Kìa? Ayano…”

“O-Oe!! OEEEEEEEE~!!”

“Hả?!”

“Lãm Hoa, Lãm Hoa ơi, híc, híc, AAAAA…!!”

“N-Này, bình tĩnh…”

“Shuu, SHUU ĐI MẤT RỒỒỒỒỒỒỒI~! Không phải rời khỏi căn phòng này đâu, MÀ LÀ RA KHỎI THÀNH PHỐ LUÔN ẤẤẤẤẤẤẤẤY~!!”

Nói đến đây, cô lại chống hai tay lên mặt bàn, ngẩng đầu lên để lộ vẻ mặt đẫm đầy nước mắt, rồi nhào vào bờ ngực Lãm Hoa mà khóc nức nở.

※※※

“Đây, làm miếng nước đi.”

“Xin…”

Chừng 30 phút trôi qua từ lúc Lãm Hoa ghé phòng Ayano…

Sau khi Ayano cuối cùng cũng ngừng khóc và có vẻ đã bình tĩnh lại đôi chút, Lãm Hoa bèn nở nụ cười dịu dàng rồi…

“Thôi tôi phắn đây.”

“Từ từ đi đâu mà vội mà vàng~!”

vừa lúc định ù té ra ngoài cửa, cô đã sớm bị Ayano cản lại.

“Thì đó, có nán lại chắc cũng chỉ để nghe bà cằn nhà cằn nhằn than thân trách phận thôi chứ gì?”

“Rõ ràng! Thế tôi mới gọi bà chứ!”

“Thấy bà khẳng định chắc nịch thế công nhận thoải mái phết.”

“Bà sẽ nghe đúng không? Mình là bạn thân cơ mà?”

“À đúng đúng, bạn thân… thân đến độ một đứa có bạn trai tuyệt nhiên không thèm giới thiệu cho đứa còn lại luôn nhỉ.”

“Chuyện đó…”

“Ừ thì đúng là tôi có nghe bà ba hoa đủ thứ chuyện về cậu chàng rồi đấy, cơ mà Ayano đã cho tôi xem ảnh ọt hay hé môi lời nào về nghề nghiệp của cậu ta đâu. Chỉ có lâu lâu lại nghe bà kể về cái tên ‘Shuu’, thế là hết.”

“Thì đã bảo, biết làm sao được…”

“À~ vậy cơ, biết làm sao được cơ đấy. Quan hệ mới chỉ ở mức học chung lớp ba năm cấp ba, cùng nhau tạo thành bộ đôi thống trị cả hai bảng văn võ trong trường thì vẫn chưa kể cho nhau nghe được ha.”

“Lãm Hoa…”

Tiện đây, lúc này xin phép không tiết lộ ai thống trị bảng văn ai thống trị bảng võ.

“Rồi đấy, nói chung là tôi không hứng thú… à nhầm, không xứng đáng lãnh trách nhiệm này đâu, nên thôi thì~”

“Tên cậu ấy là, Ogata Shuu…” – Ayano nói – “Nếu bảo là con trai của Ogata Isamu chắc bà sẽ biết đúng không?… Thế nên tôi mới phải giấu tên cậu ấy đi…”

“………”

Không sai, là con gái của thị trưởng hiện tại, Hachisuka Masataka… hay chính xác hơn, là cháu gái của thị trưởng tiền nhiệm, Hachisuka Yoshiteru, Lãm Hoa có biết đôi điều về cái tên Ogata Isamu này.

Mười hai năm trước, tại mỏ Hive-3 Orgonium đã xảy ra thảm họa ác ma quy mô lớn. Trên đây là cái tên mà quan chức chính phủ có muốn cũng chẳng tài nào quên được, còn người dân thành phố thì chỉ muốn quên đi cho xong, bởi lẽ ông chính là người đã gây ra vụ nổ bí ẩn ngày nào.

“Từ khi còn bé tí, xung quanh Shuu đã chỉ có toàn là kẻ thù…”

“V-Vậy hả… Â-Ây da, chắc phải ngột ngạt lắm nhờ~”

“Nên là tôi mới, tôi mới mong có thể trở thành chỗ dựa tinh thần cho Shuu… Suốt từ khi sự kiện đó gây tổn thương tâm lý cho Shuu, không ngày nào tôi không mong mỏi điều ấy…”

“Chết dở rồi~ Cứ đà này là đến sáng mất thôi.”

“Shuu với tôi bắt đầu thân thiết hơn, là từ hồi cậu ấy nhập học cấp hai…”

“Ái chà, quen nhau lâu dữ.”

“Nói gì vậy hả? Tụi này gặp nhau lâu lắm rồi, từ tầm lúc gia đình Shuu chuyển tới City, cũng phải hơn 15 năm rồi chứ chẳng ít. Khác hoàn toàn với cái bọn bạn thuở nhỏ tự phong đâu đâu cũng thấy, có bảo tôi mới là người ở bên Shuu lâu nhất cũng không ngoa. Mối lương duyên giữa tụi này lâu dài sâu sắc đến vậy đấy!”

“Kinh…”

“Xong vừa vào cấp hai, cậu ấy liền đến chỗ tôi rồi bái sư mẹ…”

“Chỗ bà ý là AAA ấy hả? Mới từng ấy tuổi đã vào làm rồi á?”

“Ban đầu tôi với mẹ cũng phản đối, bảo cậu ấy còn nhỏ quá. Mỗi tội Shuu không nghe.”

“Ái chà, thế thì khó nhỉ… Ủa, từ từ.”

“Sao thế Lãm Hoa? Đừng bảo bà không định cảm thông cho Shuu nhé? Nói trước cho biết, bà mà dám dồn ép cậu ấy là tôi…”

“Không, không phải chuyện cậu bạn trai… Nhớ lại thì, Ayano bắt đầu được đào tạo trong AAA là ngay sau lễ nhập học cấp 3 đúng không nhỉ?”

“Đúng, lúc quen biết Lãm Hoa là tôi đã bắt đầu rồi…”

“Còn cậu bạn trai, nhỏ hơn mình 3 tuổi thì phải?”

“…… Thế thì sao?”

“Hỏi thêm câu nữa được không?”

“Không được.”

“Á à hớ rồi nhé! Bà vào AAA là để theo đuổi cậu chàng kia chứ gì?! Lại bảo không phải đi! Này là công việc phải đánh cược cả sinh mạng đấy nhé! Có ai lại đi nhảy tới sát mép cửa tử chỉ để săn trai như bà không hả?! Cái lý do này lố bịch ngang với tư duy bọn nữ sinh cấp ba (High School) luôn đấy biết không!”

“Thì hồi đó vẫn còn là nữ sinh cấp ba (High School) mà! Vấn đề gì đâu!”

“Hỏng rồi Ayano ơi, shotacon chính hiệu con nai vàng luôn còn gì. Lại còn vồ và vồ vập như thú săn mồi nữa, bộ tính ăn cơm trước kẻng hay sao vậy hả?”

“Đã ăn cơm thì thú săn mồi cái nỗi gì đừng có luyên thuyên nữa giùm tôi đi!”

Trước đợt sửa lưng quá chừng quyết liệt từ phía Lãm Hoa, tuy Ayano tỏ ra phẫn nộ là thế…

nhưng kết cuộc, cô ấy vẫn chẳng hề phủ nhận chuyện bản thân là shotacon.