“À mà nghĩ lại~ cậu bạn trai cũ kém tuổi kia có khỏe không thế?”

“Hyau!!”

“Hình như giờ đi làm vẫn gặp nhau đúng không nhỉ? Có khi nào, ủy thác lần này có liên quan đến cậu ta?”

“Sao mấy chuyện ba lăng nhăng bà lại nhớ kỹ thế hả?!”

“Nhớ coi ai là người phải dỏng tai nghe đủ thứ ba hoa chích chòe, cằn nhà cằn nhằn với than thân trách phận của bà đi nào~”

“Cái cái cái…”

“Lần đầu nghe là tôi cũng hết cả hồn luôn đấy. Ai ngờ Ayano con ngoan trò giỏi như thế hóa ra lại là shotacon~”

“Đừng có mà đặt điều nói xấu người ta!!”

… Về lý do có cuộc trò chuyện này, ta cần quay trở về đúng ba năm trước.

“A~ Lãm Hoa tới rồi này~ Chao, thích ngồi đâu cứ ngồi tự nhiên nhé~”

“Từ từ đã Ayano. Gọi người ta qua mà phòng ốc thế này ấy hả?”

Sau khi băng qua hai lớp an ninh, một ở cổng vào và một ở thang máy, Hachisuka Lãm Hoa cuối cùng cũng bước vào được căn phòng nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, để rồi hiện ra trước mắt cô là một căn phòng khách bừa bộn như bãi chiến trường, nhìn vào đố ai biết được căn phòng này tọa lạc tại một chung cư cao tầng cao cấp.

Vỏ bia rỗng vứt ngổn ngang khắp sàn nhà, xung quanh bàn xếp cơ man là chai rượu rỗng, trên mặt bàn thì chất chồng chất đống các chai rượu như whiskey với gin…

Càng tiến vào sâu bên trong, nồng độ rượu lại càng tăng dần đều. Dường như chủ nhân căn phòng này, Yuugiri Ayano đã sinh cái thói nhậu nhẹt bê tha nhất có thể.

Chưa hết…

Khi Lãm Hoa giật lấy chai sake trong tay người bạn thân, Ayano đã cố giành lại nhưng không thành, lại còn ngã oạch xuống mặt bàn. Chuyển động của cô nàng đờ đẫn, khác biệt một trời một vực so với phong thái đĩnh đạc thường ngày.

“Có chuyện gì vậy hả Ayano? Chẳng mấy khi bà gọi tôi sang mà nhà cửa trông cứ như cái chuồng heo ấy… Với cả, bạn trai bà đâu?”

“Bạn trai…”

Thân người vẫn nhoài ra trên bàn, bỗng đâu giật lên một cái thật nhẹ.

“Tưởng hai người đang sống chung? Xong gọi tôi sang là để giới thiệu?”

“Sống chung… Mới, m-m-mới rồi hắn ta…”

“Hở? Hở? Kìa? Ayano…”

“O-Oe!! OEEEEEEEE~!!”

“Hả?!”

“Lãm Hoa, Lãm Hoa ơi, híc, híc, AAAAA…!!”

“N-Này, bình tĩnh…”

“Shuu, SHUU ĐI MẤT RỒỒỒỒỒỒỒI~! Không phải rời khỏi căn phòng này đâu, MÀ LÀ RA KHỎI THÀNH PHỐ LUÔN ẤẤẤẤẤẤẤẤY~!!”

Nói đến đây, cô lại chống hai tay lên mặt bàn, ngẩng đầu lên để lộ vẻ mặt đẫm đầy nước mắt, rồi nhào vào bờ ngực Lãm Hoa mà khóc nức nở.

※※※

“Đây, làm miếng nước đi.”

“Xin…”

Chừng 30 phút trôi qua từ lúc Lãm Hoa ghé phòng Ayano…

Sau khi Ayano cuối cùng cũng ngừng khóc và có vẻ đã bình tĩnh lại đôi chút, Lãm Hoa bèn nở nụ cười dịu dàng rồi…

“Thôi tôi phắn đây.”

“Từ từ đi đâu mà vội mà vàng~!”

vừa lúc định ù té ra ngoài cửa, cô đã sớm bị Ayano cản lại.

“Thì đó, có nán lại chắc cũng chỉ để nghe bà cằn nhà cằn nhằn than thân trách phận thôi chứ gì?”

“Rõ ràng! Thế tôi mới gọi bà chứ!”

“Thấy bà khẳng định chắc nịch thế công nhận thoải mái phết.”

“Bà sẽ nghe đúng không? Mình là bạn thân cơ mà?”

“À đúng đúng, bạn thân… thân đến độ một đứa có bạn trai tuyệt nhiên không thèm giới thiệu cho đứa còn lại luôn nhỉ.”

“Chuyện đó…”

“Ừ thì đúng là tôi có nghe bà ba hoa đủ thứ chuyện về cậu chàng rồi đấy, cơ mà Ayano đã cho tôi xem ảnh ọt hay hé môi lời nào về nghề nghiệp của cậu ta đâu. Chỉ có lâu lâu lại nghe bà kể về cái tên ‘Shuu’, thế là hết.”

“Thì đã bảo, biết làm sao được…”

“À~ vậy cơ, biết làm sao được cơ đấy. Quan hệ mới chỉ ở mức học chung lớp ba năm cấp ba, cùng nhau tạo thành bộ đôi thống trị cả hai bảng văn võ trong trường thì vẫn chưa kể cho nhau nghe được ha.”

“Lãm Hoa…”

Tiện đây, lúc này xin phép không tiết lộ ai thống trị bảng văn ai thống trị bảng võ.

“Rồi đấy, nói chung là tôi không hứng thú… à nhầm, không xứng đáng lãnh trách nhiệm này đâu, nên thôi thì~”

“Tên cậu ấy là, Ogata Shuu…” – Ayano nói – “Nếu bảo là con trai của Ogata Isamu chắc bà sẽ biết đúng không?… Thế nên tôi mới phải giấu tên cậu ấy đi…”

“………”

Không sai, là con gái của thị trưởng hiện tại, Hachisuka Masataka… hay chính xác hơn, là cháu gái của thị trưởng tiền nhiệm, Hachisuka Yoshiteru, Lãm Hoa có biết đôi điều về cái tên Ogata Isamu này.

Mười hai năm trước, tại mỏ Hive-3 Orgonium đã xảy ra thảm họa ác ma quy mô lớn. Trên đây là cái tên mà quan chức chính phủ có muốn cũng chẳng tài nào quên được, còn người dân thành phố thì chỉ muốn quên đi cho xong, bởi lẽ ông chính là người đã gây ra vụ nổ bí ẩn ngày nào.

“Từ khi còn bé tí, xung quanh Shuu đã chỉ có toàn là kẻ thù…”

“V-Vậy hả… Â-Ây da, chắc phải ngột ngạt lắm nhờ~”

“Nên là tôi mới, tôi mới mong có thể trở thành chỗ dựa tinh thần cho Shuu… Suốt từ khi sự kiện đó gây tổn thương tâm lý cho Shuu, không ngày nào tôi không mong mỏi điều ấy…”

“Chết dở rồi~ Cứ đà này là đến sáng mất thôi.”

“Shuu với tôi bắt đầu thân thiết hơn, là từ hồi cậu ấy nhập học cấp hai…”

“Ái chà, quen nhau lâu dữ.”

“Nói gì vậy hả? Tụi này gặp nhau lâu lắm rồi, từ tầm lúc gia đình Shuu chuyển tới City, cũng phải hơn 15 năm rồi chứ chẳng ít. Khác hoàn toàn với cái bọn bạn thuở nhỏ tự phong đâu đâu cũng thấy, có bảo tôi mới là người ở bên Shuu lâu nhất cũng không ngoa. Mối lương duyên giữa tụi này lâu dài sâu sắc đến vậy đấy!”

“Kinh…”

“Xong vừa vào cấp hai, cậu ấy liền đến chỗ tôi rồi bái sư mẹ…”

“Chỗ bà ý là AAA ấy hả? Mới từng ấy tuổi đã vào làm rồi á?”

“Ban đầu tôi với mẹ cũng phản đối, bảo cậu ấy còn nhỏ quá. Mỗi tội Shuu không nghe.”

“Ái chà, thế thì khó nhỉ… Ủa, từ từ.”

“Sao thế Lãm Hoa? Đừng bảo bà không định cảm thông cho Shuu nhé? Nói trước cho biết, bà mà dám dồn ép cậu ấy là tôi…”

“Không, không phải chuyện cậu bạn trai… Nhớ lại thì, Ayano bắt đầu được đào tạo trong AAA là ngay sau lễ nhập học cấp 3 đúng không nhỉ?”

“Đúng, lúc quen biết Lãm Hoa là tôi đã bắt đầu rồi…”

“Còn cậu bạn trai, nhỏ hơn mình 3 tuổi thì phải?”

“…… Thế thì sao?”

“Hỏi thêm câu nữa được không?”

“Không được.”

“Á à hớ rồi nhé! Bà vào AAA là để theo đuổi cậu chàng kia chứ gì?! Lại bảo không phải đi! Này là công việc phải đánh cược cả sinh mạng đấy nhé! Có ai lại đi nhảy tới sát mép cửa tử chỉ để săn trai như bà không hả?! Cái lý do này lố bịch ngang với tư duy bọn nữ sinh cấp ba (High School) luôn đấy biết không!”

“Thì hồi đó vẫn còn là nữ sinh cấp ba (High School) mà! Vấn đề gì đâu!”

“Hỏng rồi Ayano ơi, shotacon chính hiệu con nai vàng luôn còn gì. Lại còn vồ và vồ vập như thú săn mồi nữa, bộ tính ăn cơm trước kẻng hay sao vậy hả?”

“Đã ăn cơm thì thú săn mồi cái nỗi gì đừng có luyên thuyên nữa giùm tôi đi!”

Trước đợt sửa lưng quá chừng quyết liệt từ phía Lãm Hoa, tuy Ayano tỏ ra phẫn nộ là thế…

nhưng kết cuộc, cô ấy vẫn chẳng hề phủ nhận chuyện bản thân là shotacon.

“Thế rồi, khoảng *píp* năm sau, tôi với Shuu đã kết nối về cả thể xác lẫn tâm hồn.”

“Lạy người đừng có nhét tiếng píp vào con số cụ thể hộ con cái.”

“Phải cân bằng giữa việc học và huấn luyện vất vả lắm chứ, nhưng chỉ cần có Shuu ở bên thì bao nhiêu khó khăn trắc trở tôi cũng đều chịu đựng được hết.”

“Xong để con bạn này lủi thủi như chó cụt đuôi.”

“Hồi ấy Lãm Hoa cũng bắt đầu phụ việc gia đình còn gì, cũng có liên lạc với tôi lần nào đâu.”

“A HA HA… Nói chứ, hồi đấy đứa nào cũng vất hết nhờ~”

“Ừ, vất vả thật đấy… Đặc biệt là kỳ đào tạo của AAA, với tôi mà nói thì chẳng khác nào địa ngục.”

“À thì, đối phương là ác ma mà, ít nhất cũng phải chuẩn bị tinh thần…”

“Cái điên tiết nhất là, càng luyện tập thân hình tôi lại càng biến tướng. Cũng vì thế mà đùi tôi mới phì ra trông thấy đây này!”

“Vãi, vất vả là đang nói chuyện đó đấy hả?”

“N-Nhưng mà! Nhưng mà Shuu bảo ‘Ayano-san lúc rèn luyện trông đẹp lắm đấy’… n-nên là, bất luận huấn luyện có trắc trở ra sao, tôi cũng chịu được hết…”

“Ayano trong đầu đúng là trải đầy hoa hồng luôn ha. Còn thân người thì… À không, không có gì đâu. Tiếp đi.”

“Nhưng Shuu thì không đi học đầy đủ, lại chăm tập luyện hơn tôi nhiều, cứ mỗi ngày lại thêm mạnh mẽ.”

“Chắc là không muốn để lộ vẻ yếu đuối trước Ayano chứ gì? Dễ thương ra phết.”

“… Này nhé Lãm Hoa, bà biết gọi con trai bằng hai chữ ‘dễ thương’ để chèo kéo người ta là chuyện cấm kị không hả? Mà vốn dĩ tôi đã bao giờ cho xem ảnh cậu ấy đâu mà bà dám tưởng tượng lung tung rồi khua môi múa mép mắc cười kinh lên được ấy. Bà thì biết cái quái gì về Shuu?”

“Khen chơi mỗi câu thôi mà tự nhiên rách việc khủng khiếp!”

“Sau đấy, mặc cho tôi với mẹ khuyên ngăn, cậu ấy vẫn bỏ dở cấp ba giữa chừng rồi toàn tâm toàn ý vào công việc tại AAA.”

“…… Tôi không đồng tình hay phủ định ý kiến đó đâu nhá.”

“Thì là, do chỉ tốt nghiệp mỗi cấp hai nên lương khởi điểm của cậu ấy còn thấp hơn cả tôi nữa.”

“Đang không đâu lại đi đá sang sự thật đắng lòng!”

“Còn tôi thì tiếp tục cân bằng giữa việc học đại học với AAA, thành thử khoảng cách giữa tôi với Shuu cứ rộng dần rộng dần… Cậu ấy vùi đầu diệt trừ ác ma từ tận sáng sớm cho tới lúc tối mịt, chỉ mất có hai năm là lên được chức đội trưởng, có thể nói là người thành công nhất AAA từ khi thành lập tới giờ.”

“Nói chứ, có mạnh cỡ nào mà chỉ dũng cảm chiến đấu trên tiền tuyến thôi thì…”

“Chính xác, thế thì chỉ là kẻ tiêu diệt ác ma không hơn. Tuy đáng sợ, nhưng chỉ vậy là chưa đủ để ngăn chặn thảm họa ác ma.”

“Bất luận AAA và các thợ săn khác có tiêu diệt bao nhiêu ác ma đi chăng nữa, thực tế chỉ ra rằng tần suất xuất hiện thảm họa ác ma đã gia tăng đáng kể so với 12 năm về trước… Chỉ cần xem báo cáo điều tra của Cơ quan Cảnh sát Quốc gia là biết.”

“Vậy nên thay vì mù quáng tiêu diệt bọn chúng, chi bằng ta nên nghiên cứu về cơ chế xuất hiện thảm họa ác ma, từ đó ngăn cản hiện tượng phát sinh ác ma từ tận gốc rễ. Để làm được như vậy, ta lại cần huy động con người và các cơ quan tổ chức…”

“Cô Yuugiri Akino mẹ bà đang làm như vậy đấy nhỉ… Ớ mà, từ từ phát.”

Phải đến lúc này, Lãm Hoa mới ngỡ ngàng nhận ra “sự thật” mà Ayano đang cố đề cập.

“Có khi nào, bạn trai bà rời City là để…”

“…… Đúng, là để diệt cỏ tận gốc đám ác ma lẩn khuất trong thành phố này.”

“Lần đầu tôi nhận ra điều đó là từ một trận cãi vã nho nhỏ.”

Lãm Hoa lặng lẽ rót thứ chất lỏng màu hổ phách vào hai chiếc ly trên bàn.

“Lúc ấy là nửa đêm, Shuu bất ngờ rên rỉ, rồi trong cơn mê sảng cứ luôn miệng gọi tên một con đàn bà khác ‘Kanna, Kanna’… Tôi nghe thế vừa tủi vừa giận, liền táng một phát gọi cậu ấy dậy rồi hét ầm lên…”

Ayano cầm lên chiếc ly phía mình, nốc cạn thứ chất lỏng thiêu cháy cổ họng trong một hơi như muốn nuốt trôi nỗi lòng xuống tận sâu dưới dạ dày.

“Ờ~ Ayano này? Sự cũng đã rồi, cơ mà làm như vậy là con trai ớn lắm đấy biết không?”

“Phải về sau tôi mới nhớ ra… Kanna là tên em gái dấu yêu của cậu ấy, cũng đã qua đời trong vụ tai nạn năm xưa.”

“Thế mà còn bị chửi oan, đúng là phận con trai mười hai bến nước…”

Liền sau đó, Lãm Hoa cũng nghiêng ly phía mình như muốn nuốt trôi cái sự việc phiền phức trước mắt xuống tận sâu dưới dạ dày.

“Nhưng cũng nhờ vậy mà tôi mới vỡ lẽ… rằng Shuu, vẫn còn vương vấn chuyện 12 năm trước, hay đúng hơn là cứ đeo đẳng mãi không buông.”

“Vậy… à.”

E rằng, cách Lãm Hoa tiếp nhận những lời buồn thảm của Ayano có chút khác biệt so với những gì cô nàng mong đợi.

Hồi sự việc 12 năm trước xảy ra, Lãm Hoa chỉ mới 10 tuổi.

Dẫu vậy, những lời lẽ lạnh lùng thốt ra từ người ông Yoshiteru ngay sau vụ việc khi ấy vẫn còn in đậm trong trí óc cô.

“Ogata Isamu đã đậy nắp cánh cổng.

Dù không lâu, cậu ta cũng đã cầm chân được bọn chúng.

Không được phép uổng phí khoảng thời gian trì hoãn ấy.

Cho dù có phải biến cậu ta thành kẻ ngốc ngàn năm có một trong mắt dư luận,

đó vẫn là sự nghiệp chúng ta cần phải hoàn thành.”

Những lời ấy ắt hẳn là người ông muốn nhắn nhủ ba cô Masataka, bấy giờ còn là phó thị trưởng… hay chính xác hơn, là nhắn nhủ người chị Sa Hoa bấy giờ còn là học sinh cấp ba.

“Cậu ấy không thể ở lại bên tôi quá lâu. Có lẽ thẳm sâu con tim, cậu ấy không hề cảm thấy an yên khi lưu lại nơi này…!”

“Ayano này…”

“Sao?”

“Cậu ấy làm như thế, đâu có nghĩa là đã vứt bỏ bà?”

Nếu đúng là như vậy, thì một người vừa có năng lực vừa nhiệt tình tiêu diệt ác ma như Ogata Shuu hành động như thế…

Phải chăng là bước tiến lớn để hiện thực hóa sự nghiệp?

“Nhưng cậu ấy đã rời khỏi phòng rồi đó? Tôi có nói hết nước hết cái cũng không thèm nghe luôn cơ mà?”

“Thì chắc là cậu chàng có việc quan trọng hơn.”

“Nghĩa là cậu ấy mặc kệ tương lai với tôi mà lựa chọn quá khứ với gia đình? Vậy là tôi bị vứt bỏ rồi còn gì nữa… hứứứức…”

“Trời~đất ạ, tôi biết rồi tôi biết~rồi mà! Đừng có sướt mướt nữa đi!”

… song, Lãm Hoa vẫn còn trẻ, lại có ít kinh nghiệm chính trị, đời nào có thể điềm tĩnh cân bằng giữa lợi ích của City với hạnh phúc của bạn thân cho được.

“Đầu tiên là làm nguội cái đầu rồi bình tĩnh lại chút đi nào. Ngoài kia thiếu gì đàn ông, mà gái ngoan như Ayano lại càng nhiều lựa chọn.”

Thế là, thay vì phơi bày sự thật và cố gắng dùng lý trí để thuyết phục cô nàng, cô lại chỉ có thể dùng cảm tính để đánh lạc hướng như vậy thôi.

“Vậy sao được. Khéo có mò đến tận cùng quả đất cũng chẳng tìm ra được người nào tôi yêu hơn Shuu ấy chứ.”

“Bà thích cậu ta ở điểm nào thế? Nghe như tên này tuy có năng lực mà lại thu nhập chẳng được bao nhiêu, độc đi bám váy bạn gái thôi mà?”

“Yêu từ cái nhìn đầu tiên này, bất kể môi trường khắc khổ thế nào cậu ấy cũng gồng mình lên mà sống này, khuôn mặt đúng gu tôi này, cười lên là hết sảy này, lâu lâu lại bày ra vẻ mặt nghiêm nghị ngầu chết đi được này, thế mà lại chỉ để lộ bộ dạng suy sụp cho mỗi mình tôi thôi này, rồi khi nặng lòng quá thì khuôn mặt còn đau đớn khôn nguôi nữa…”

“À~ thôi đủ rồi đủ rồi, tôi hỏi thừa quá nên thôi giùm đi.”

“Với cả với cả, tôi còn mê mùi cậu ấy cực kỳ! Cái mùi hôi sữa ngọt ngào như hồi con nít cũng thích, mà cái mùi thuốc lá nồng nặc bây giờ cũng đỉnh không kém! Muốn về lại quá khứ khen ngợi tôi hồi nhỏ vì đã phải lòng cậu ấy quá đi!”

“Nói chứ, biết đâu là do Ayano nặng tình quá nên cậu ta mới bỏ đi thì sao?”

Có điều, phải tới khi bị “dội bom” một loạt những lời yêu thương ba hoa chích chòe đội lốt than thân trách phận thế này cô mới cảm thấy hối hận vì đã đánh lạc hướng cô nàng.

“Lúc chiến đấu với ác ma, cậu ấy tuyệt không thỏa hiệp. Lần nào cũng đứng trên tiền tuyến, bị đánh cho tả tơi khắp người… dù vậy, bất kể có phải gánh chịu bao nhiêu vết thương, cậu ấy vẫn luôn mỉm cười với tôi.”

“À~ Vậy cơ~ Nhất bà rồi nhé~”

“Thật sự, cậu ấy thật sự hết sức dịu dàng… Có thể là đầu môi chót lưỡi thôi, nhưng cậu ấy từng nói yêu tôi đấy!”

“Ờm~ Ý là… cậu chàng yêu bà, nhưng cũng có thể đang lừa bà ấy hả?”

“Nếu đúng là thế thì tôi muốn được cậu ấy lừa dối cả đời cơ! Muốn được cậu ấy vắt khô đến lúc không còn xu nào dính túi cơ! Tôi muốn có cậu ấy ở bên, rồi sống vui vẻ hạnh phúc bằng tiền tôi kiếm được cơ!!”

“Bệnh nặng lắm~rồi đây…”

Lãm Hoa không mấy tường tận về chuyện nam nữ, cả về mặt lý thuyết lẫn thực tiễn…

Song, cô vẫn hiểu rằng hai người này hợp nhau tới mức tay mơ như cô tốt nhất không nên xía vào. Thú thật là cô cũng chẳng muốn hiểu ra điều ấy đâu.

※※※

“Ayano này…”

“Sao thế Lãm Hoa…”

Ánh bình minh nhàn nhạt len lỏi vào bên trong phòng từ khung cửa sổ tầng cao nhất của tòa nhà, chỉ cần đảo mắt một cái là có thể bao quát toàn bộ cảnh sắc từ những tòa nhà cao tầng đến tận đường bờ biển.

Số chai lọ nằm la liệt trên bàn lúc này còn nhiều hơn hẳn so với khi Lãm Hoa đến nơi, và dường như cả hai người cũng đang ngấp nghé ngưỡng say tí bỉ và buồn ngủ díu mắt mất rồi.

“Bà không định, chờ cậu ta đâu nhờ?”

“Hỏi thế, thì cơ hội cậu ấy trở về, đi tong rồi còn gì, nữa.”

“Nghĩa là…”

“Vấn đề không phải là tôi định chờ hay không. Đằng nào thì tôi cũng có biết phải làm gì khác đâu.”

Sau rốt, Lãm Hoa bàng hoàng ngộ ra rằng hành động lắng nghe và an ủi Ayano cả đêm chẳng hề có ý nghĩa gì với cô nàng.

Bởi lẽ bất luận Lãm Hoa có nói gì đi chăng nữa, cảm xúc trong cô nàng vẫn chẳng hề thay đổi lấy một mili so với ban đầu, đồng thời dự định tương lai cũng tuyệt chẳng hề đổi khác.

“Cậu ta bảo, ‘Tôi đi chút rồi về’, phải không?”

“… ừm.”

“Vậy thì đúng là, chỉ còn cách chờ thôi thật.”

“……… ừm.”

Thực tế mà nói, lựa chọn có thể trải dài đến vô hạn.

Hay chính xác hơn, khoảnh khắc lựa chọn “Không đợi”, những lựa chọn về sau có thể sẽ trải dài đến vô hạn, chưa kể tất cả đều rực rỡ tột cùng nữa chứ.

“Nếu như mục tiêu của cậu ta, là tận diệt toàn bộ ác ma ở City…”

“Thì chẳng có lý do gì, để không trở về.”

“Cho dù không phải là vì Ayano đi nữa…”

“Thì với tôi, vậy cũng chẳng sao.”

Tuy nhiên, đó lại chẳng phải lựa chọn của cô nàng này.

Huống hồ, cô còn tự tay bẻ hết những lá cờ dẫn tới lựa chọn ấy là đằng khác.

Dẫu cho thừa biết rằng, làm như vậy sẽ khiến cô còn u sầu hơn cả hiện tại…

“Vậy thì, Ayano, tôi không còn gì để nói với bà nữa.”

Hay chính xác hơn, có nói cũng bằng thừa.

“Chỉ có một điều này… Nếu có gặp lại cậu ta, đừng khóc, cười lên. Như vậy, có lẽ cậu ta cũng sẽ cảm thấy được cứu rỗi.”

“Tôi sẽ cố… !!”

Đối với vị Thích Ca Đại Nhân bướng bỉnh không chịu lắng nghe người đời thuyết pháp trước mặt mình, cô chỉ còn biết nói đúng một lời như trên.

“À, nhưng mà~ nói thế không có nghĩa là cậu ta sẽ trở về bên Ayano đâu nha~ Khéo lại đi đây đi đó rồi đem cô nào về thì sao nhờ~”

“OEEEEEEEEEEEEEEEE~~~~!!!”

Nói vậy chứ, với cái trò nghịch ngợm vô thưởng vô phạt thế này, chắc hẳn vị Thích Ca Đại Nhân vừa chọc tí đã khóc bù lu bù loa kia cũng chẳng trừng phạt cô đâu nhỉ.

(Kết)