Truyện ngắn này được viết dựa trên tập đầu tiên của TV anime “Engage Kiss”, “Rác rưởi và ác ma, đàn ông và phụ nữ”, được kể dưới góc nhìn của một nhân vật nào đó (Kisara).

Bởi vậy mà trong câu chuyện sẽ thường xuyên xuất hiện những ảo tưởng, những hiểu lầm và cả màn hình mạng xã hội. Dù vậy thì mong mọi người hãy coi đây là một phần trong tính chất media mix của Project Engage.

–––15 giờ 20 phút: Đã đến ga tàu gần nhất

1 lượt thích

xx_kisa.love_xx Thi cử xong xuôi~! 

Nguyên liệu cho bữa tối cũng đã mua rồi

Giờ mình tới phòng ảnh nè

Hai tuần rồi chưa gặp nhau lần nào

Tối nay phải chiều anh ấy hết nước mới được

#Thiếu_hơi_Shuu_kun

Từ vòng xuyến trước ga tới khu phố sầm uất, thiếu nữ ấy vung vẩy chiếc túi thân thiện với môi trường có lòi ra cọng hành tây mà chạy một mạch con hẻm Old Town.

Biểu cảm trên gương mặt cô nàng ngày một khí thế hơn theo từng bước chân, tỏa sáng lấp lánh tựa hồ một nữ sinh cấp ba phơi phới sắc xuân.

Cô tên là Kisara, không có họ.

Xin được bổ sung thêm, tại ngôi trường cấp ba cô theo học, cô nàng tự xưng là Ogata Kisara, song cố nhiên đó chỉ là bí da…[note63827] à không, chỉ là tên giả mà thôi.

※※※

–––15 giờ 35 phút: Đã đến văn phòng I&S

“Xin lỗi nha, dạo này em không ghé được… Tại tuần này có bài kiểm tra cuối kỳ đó mà.”

Bước chân như có gắn lò xo, Kisara bước vào căn phòng có treo biển tên “Văn phòng I&S – Ogata Shuu” (tạm gác cách cô bước vào qua một bên) tọa lạc tại tầng hai của căn chung cư phức hợp nào đó, nhanh chóng xếp hết số nguyên liệu có trong chiếc túi thân thiện với môi trường ra mặt bàn rồi chuyển sang vo gạo.

“Chắc anh hôm nào cũng ăn cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi chứ gì? Trời, Shuu-kun mà thiếu em một cái là biết ngay~”

Mặc cho chẳng hề có tiếng trả lời, cô cứ luôn miệng trò chuyện với căn phòng, thậm chí còn tự tiện kết thúc cuộc đối thoại cực kỳ khéo léo. Nom cảnh tượng này mà lạnh hết cả sống lưng, nhưng như vừa đề cập ở câu trước, trong căn phòng này ngoài cô ra chẳng có ai cả, nên thôi cũng không phải vấn đề gì to tát.

“Ủa?”

Chỉ hiềm, những cư dân sống trong thành phố hầu như chẳng một ai biết đến bản chất của thiếu nữ có vẻ hơi bị hâm hấp này.

Phải, cô ấy… Kisara là ác ma cấp độ A mạnh mẽ nhất, đáng sợ nhất và hung tàn nhất Byron City.

1 lượt thích

xx_kisa.love_xx Mất điện mất tiêu rồi

Hổng nấu cơm được

Hổng xài lửa được

Chiên xào hầm ninh gì cũng hổng được luôn

Thế này thì sao làm đồ ngon cho anh ấy được nữa

Nhưng mình đâu có rảnh mà xụi lơ

Tình hình này đành phải dùng tới nỗ lực và tình yêu để vượt qua thôi!

Làm được gì là phải làm hết! Tất cả vì anh ấy!

Có khi ảnh sẽ thất vọng lắm

Nhưng không sao, bất kể có chuyện gì mình cũng sẽ cố gắng hết sức

Chưa được 5 giây sau, cánh cửa lại mở ra thêm lần nữa.

“Kẻ địch này, chắc chắn chỉ có mình Kisara mới đủ sức tiêu diệt.”

Cậu khẳng định với Kisara, âm giọng có vẻ kiên quyết và nghiêm túc hơn hẳn mọi ngày, trước khi đóng cửa thêm lần nữa.

Lần này, lần này nhất định bầu không khí tĩnh lặng…

“Ôi~ Không đâu~ Sợ quá đi thôi~ Lỡ mình bị giết thì sao~”

Lần thứ tư là một pha bắt chước nhân vật nổi tiếng nào đó (Ina**wa Ju*ji).[note63830]

1 lượt thích

xx_kisa.love_xx Muốn chết đi cho xong

Anh ấy, lại đi làm đêm nữa rồi

Dùng tiền của mình để mua dụng cụ làm việc

Chẳng thèm đếm xỉa gì đến cảm xúc của mình

Đêm hôm còn định kéo mình ra đường nữa chứ

Lúc nào cũng vậy

Tự ý quyết định mà chẳng bao giờ hỏi ý kiến mình

Không muốn ra khỏi giường

Chẳng muốn suy nghĩ gì hết

Anh ấy đã một mình, bước ra khỏi phòng

Đánh đổi tình yêu của mình, lấy vài cắc bạc

Đi gặp con quỷ cái xấu hoắc kia

Tiếng cánh cửa đóng lại, vẫn chưa dứt được khỏi đầu mình

Bảo là “Khi nào thấy khá hơn thì cứ đến nhé” chứ

Mình bây giờ, liệu có còn sức để đứng dậy nữa không đây?

Rốt cuộc mình là gì?

Là gì, của anh ấy?

#Đừng_đi_mà #Đừng_bỏ_em_lại #Trở_về_bên_em_đi #Trở_về_ôm_em_thật_chặt_đi #Nói_yêu_em_đi #Tầm_bảy_ngàn_tỷ_lần_vào #Đi_mất_rồi #Muốn_ói_quá #Muốn_mở_tài_khoản_toxic_ghê #Mệt_rồi #Chẳng_muốn_làm_người_nữa #Mà_vốn_dĩ_mình_có_phải_người_đâu #Muốn_chết #Muốn_được_chết #Muốn_chết_luôn_đi_cho_xong #Nhưng_mình_không_thể_chết #Mà_sao_chết_được #Chẳng_biết_thiên_đường_trông_thế_nào_nữa #Liệu_thần_thánh_có_tồn_tại_không_đây #À_thì_có_ác_ma_mà_ha

“Kìa Kisara-san ơi! Có thừa thời gian đi cập nhật mạng xã hội thì đi giúp kẻ hèn này một tay đi mà! Với cả đống hashtag này hơi bị ấy ấy quá rồi đó!!”

Lần thứ năm thì là một tràng bá láp bá xàm chẳng đâu vào đâu.

※※※

–––19 giờ 26 phút: Đã đến Registon Hotel Byron

“Tới mất rồi…”

Kisara thì thào, tựa hồ ngước nhìn căn hộ của người đàn ông từng gào lên “Đừng có tới nhà tôi nữa! Tôi có vợ rồi!” với mình.

Thực tế, nơi cô đang đứng là một khách sạn cao cấp tắm mình trong bầu không khí căng như dây đàn, xung quanh còn được chăng kín dây cảnh bảo của cảnh sát.

“Phải đi thôi.”

Tạm gác chuyện này qua một bên, Kisara ngước lên quan sát tòa nhà, đoạn dợm bước lại gần tường…

“Bởi vì, Shuu-kun…”

Thế rồi, toàn thân cô bị hút vào bên trong bức tường ấy.

xx_kisa.love_xx Cuối cùng vẫn tới

Lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng thế này hết

Lỡ anh ấy nghĩ mình dễ dãi thì sao?