Đúng như tên gọi thì một con quái hiếm là một con quái vật có tần suất xuất hiện thấp.

‘Trong số những con quái hiếm có những con gọi là quái được đặt tên.’

Quái vật được đặt tên là những tồn tại đặc biệt thậm chí còn hiếm hơn những con quái hiếm và việc được đặt tên khiến chúng hoàn toàn khác biệt so với những con quái vật khác.

Hơn nữa quái vật được đặt tên không chỉ hiếm.

Hầu hết những con quái vật được đặt tên đều mạnh hơn quái vật thông thường và có sở hữu những kỹ năng đặc biệt mặc dù trong một vài trường hợp chúng cũng chỉ như những con quái bình thường.

‘Nói ngắn gọn thì chúng rất khó để đánh bại.’

Tuy nhiên, rất hiếm người chơi của dòng game Legend of Heroes không thích việc chạm trán những con quái vật được đặt tên.

Kể cả những người chơi bình thường cũng sẽ hoan nghênh việc chạm trán với quái vật được đặt tên chứ đừng nói gì các người chơi kỳ cựu như Jude và Cordelia.

Tại sao lại thế ư?

Tại sao người chơi lại muốn chạm trán một con quái vật khó đánh bại như quái vật được đặt tên chứ?

Để tôi nói cho bạn biết trước lý do không phải là vì người chơi Legend of Heroes là lũ lập dị thích tận hưởng sự đau khổ.

“Gì? Không phải hả?”

“Không, đâu phải đâu? Không, khoan đã. Phải chứ?”

“Không đời nào, đương nhiên là vậy rồi! Đương nhiên tớ là ngoại lệ. Tớ thích tận hưởng cảm giác phấn khích của một game độ khó cao. Cậu và đám người chơi kỳ cựu khác mới là lũ lập dị thích tận hưởng sự đau khổ.”

Nghe thấy lời khẳng định mặt dày của Cordelia, Jude gật đầu rồi cậu vừa nói vừa giả vờ viết lên không khí.

“Cordelia là một kẻ lập dị thích tận hưởng sự đau đớn và khổ cực…ghi nhớ.”

“Đm?”

Jude đang bị vỗ lên lưng bởi Cordelia vừa suy nghĩ vừa nhìn con Gấu Xám mà hai người vừa đánh bại.

‘Rủi ro cao đi kèm với lợi ích lớn mà.’

Tuy nó khó bị đánh bại nhưng đổi lại thì phần thưởng rất nhiều.

Kinh nghiệm nhận được cao hơn hẳn so với quái thường, chất lượng và số lượng của những vật phẩm rơi ra cũng cao hơn.

‘Nhưng đây không phải game. Đây là hiện thực.’

Trong game khi họ đánh bại Gấu Xám thì họ sẽ nhận được vật phẩm này nọ.

Tuy nhiên Gấu Xám không lý nào lại mang những vật phẩm quá bé so với nó mà vốn dĩ được sử dụng bởi nhân loại trên người.

‘Nhưng kể cả vậy thì…’

“Argh! Sao khả năng chịu đựng đau đớn của cậu lại tốt thế chứ! Hãy tăng cường nó nào!”

“Này! Đau đấy! Đau thật đấy! Sao cậu lại dùng ma thuật để đánh tớ!”

“Đây này! Ăn đi này!”

“A! A! Đau thật đấy! Đau thật đấy! Hình như là cậu đánh trúng xương tớ rồi!”

“Tốt! Thêm sát thương!”

Jude trấn tĩnh Cordelia vui vẻ đang siết chặt nắm đấm kia rồi quay lại nhìn con Gấu Xám.

‘Đâu phải là ta chỉ kiếm được trang bị đâu.’

Có một viên đá mana được đính trên trán của con Gấu Xám được đặt tên và vì nó là một con gấu nên còn có túi mật và bộ vuốt cứng hơn sắt của nó.

Có rất nhiều thứ họ có thể lấy.

“Chà! Nhìn này! Còn có cả vật phẩm nữa!”

“Ể?”

Cordelia phóng về phía bên hông của con Gấu Xám đang nằm sõng soài và lấy ra một con dao găm nhỏ từ trong bộ lông rậm rạp của nó.

“Cái…sao nó lại có vật phẩm cơ chứ?”

“Tớ không biết, có khi nó dùng cái này làm tăm xỉa răng. Ồ, nó ngon hơn tớ nghĩ nhề? Đây là một con dao găm với lời nguyền Băng Giá. Nếu bị đâm bởi thứ này thì cậu sẽ bị bỏng lạnh.”

Mặc dù cậu hay quên về điều này nhưng Cordelia là một pháp sư chính hiệu.

Cô nắm được ma thuật của con dao găm ngay lập tức và sau đó, cô bắt đầu mò mẫm trong bộ lông với vẻ mặt thỏa mãn.

“Ể, hết rồi.”

“Không, việc có một vật phẩm rơi ra là đủ kỳ rồi.”

Có lẽ đó là nhờ hiệu ứng Kaplan.

Dù sao thì, vì họ đã đánh bại con Gấu Xám rồi và họ không thể ở đây mãi nên hai người phải thu hoạch đá mana, túi mật các thứ ngay bây giờ.

“Hừm…”

Lúc săn Bicorn thì có các hiệp sĩ làm cho họ nhưng giờ thì không có ai để nhờ.

Cordelia nhăn mặt và không biết làm gì nhưng Jude mỉm cười và bước lên trước.

“Đừng lo. Để đó cho tớ, lùi lại và chăm sóc Kaplan đi.”

“Cậu làm được không?”

“Tớ làm được.”

“Ôi cậu giỏi thật đấy.”

“Đừng yêu tớ nhé.”

“Ừ, tớ sẽ không yêu cậu đâu.”

Cordelia gật đầu ngay tức khắc và lướt qua Jude để đi về phía Kaplan và Jude cười cay đắng rồi lấy ra một con dao găm.

Và khoảng một phút hay gì đó.

Cordelia la lên sau khi lại gần Kaplan đang nằm gục ở xa.

“Jude! Kaplan có vẻ như bất tỉnh!”

“Và?”

“Ông ta trông nhút nhát và yếu ớt. Ông ta trông hơi khác so với Kaplan tớ biết.”

“Chà…chúng ta đang ở giai đoạn đầu game. Chẳng phải là do ông ta đã trải qua nhiều thứ nên mới trở thành người đàn ông xui xẻo gan dạ đó sao?”

“Hừm, nghe cũng đúng.”

Cordelia bị thuyết phục kiểm tra tình trạng của Kaplan một chút rồi quay sang Jude.

Jude điêu luyện thu hoạch những phần cần thiết.

“Jude, chúng ta có nên đánh thức Kaplan dậy không?”

“Không, cứ để ông ta bất tỉnh vậy đi. Tớ nghĩ cứ để ông ta như vậy sẽ thoải mái hơn.”

“Chà, chúng ta vẫn còn phải đi đường dài nên nếu ông ta bất tỉnh thì sẽ không tốt cho ông ấy.”

“Ừ, vậy nên ông ta không cần phải tỉnh.”

“Phải, phải, đúng rồi đó.”

Hai người hôm qua đã thống nhất tạo ra ván gỗ phiên bản 2 bằng cách gắn Đôi Cánh Của Gió vào tấm ván gỗ họ đã chuẩn bị từ trước và dùng ma thuật để khiến nó bay lên.

“Được rồi, hãy đi tiếp thôi.”

“Hãy làm những ngư phủ câu quái vật nào.”

Jude và Cordelia nhìn nhau và mỉm cười ấm áp rồi khởi hành cùng với chiếc ván gỗ mang trên đó là Kaplan.

Khoảng cách giữa chiếc ván gỗ và hai người vẫn là 30 mét.

“Chà, chúng đến rồi kìa.”

“Sự xui xẻo của ông ta đúng là điên rồ.”

Họ chỉ vừa mới đánh bại Gấu Xám Khổng Lồ được 30 phút.

Hai người vui vẻ cười và bước về phía trước.

Hiển nhiên lần này họ lại câu được một con cá lớn.

***

Indiana Kaplan là một chuyên gia thám hiểm và một nhà thám hiểm.

Đã từng là một giáo sư ở học viện, một ngôi trường danh giá nằm trong đế quốc Argon, ông đã là một con người phi thường kể từ khi vừa tốt nghiệp và trước khi trở thành giáo sư.

Tìm ra ngôi mộ của Ironclad, vua người lùn cổ đại.

Khai phá cổ mộ Luplan, một vương quốc cổ đại.

Khai quật lên quả cầu thủy tinh của Tatania, chứng minh sự tồn tại của Tatania và vùng đất phù thủy thứ trước đó chỉ được xem là một truyền thuyết.

Hoàng tộc đã công nhận những thành tựu và khả năng khai phá những bí ẩn hàng thế kỷ mà có khi chỉ được một lần trong đời và phong cho ông tước vị hiệp sĩ cùng với vị trí giảng dạy cả đời ở học viện và Kaplan được vinh dự trở thành giáo sư trẻ nhất trong lịch sử đế quốc Argon.

Nhưng nơi nào có ánh sáng thì nơi đó có bóng tôi.

Nói về thành tựu thì ông là một ngôi sao trong giới khảo cổ và là báu vật của học viên nhưng ông ta luôn bị xa lánh và ghét bỏ.

‘Ghen tị.’

Ông sẽ cảm thấy tốt hơn nếu chỉ có nhiêu đó.

Ông có thể chịu đựng nó bằng cách nghĩ rằng đó là sự ghen tị của những kẻ thua cuộc đối với những người đạt được thành tựu.

‘Lần này Kaplan là người duy nhất trở về an toàn sao?’

‘Không có thứ gọi là thần tai họa. Nhưng sao mỗi lần ông ta đi thám hiểm thì tai nạn lại xảy ra?’

‘Có phải là cố tình không?’

‘Cố tình ư? Ý ông là Kaplan cố tình gây tai nạn?’

‘Cũng có thể.’

‘Tại sao?’

‘Bởi vì ông ta muốn hưởng hết công lao?’

Đó là một lời bịa đặt vô lý.

Nó không là gì ngoài những thuyết âm mưu không có bằng chứng.

Sao ông ta có thể giết và đả thương những nhà nghiên cứu đi cùng trong chuyến thám hiểm và ngụy trang thành tai nạn để hưởng hết công lao?

‘Có khi đấy.’

‘Sao tai nạn lại có thể luôn xảy ra như thế được?’

‘Cùng với đó thì ông ta là người duy nhất khỏe mạnh.’

Đúng như người đời nói.

Dù gặp nhiều tai nạn nhưng Kaplan vẫn luôn sống khỏe.

Dù có nhiều vết thương nhưng không có vết thương nào nghiêm trọng hoặc nguy hiểm đến tính mạng.

‘Không sao đâu, chúng đều chỉ là những lời đồn vô căn cứ thôi. Sao họ có thể đổ lỗi cho thầy vì những tai nạn đã diễn ra chứ? Thầy cũng đã bị thương nhiều lần mà.’

Đó là lời của Bartol, người xung phong cho vị trí trợ lý mà mọi người đều né tránh.

Ông đã được cứu rỗi biết bao nhiêu bởi những lời này.

Tuy nhiên kể cả Bartol cũng không trụ được lâu.

‘…Tôi từ bỏ.’

Trong chuyến khai quật đầu tiên với Bartol, một tai nạn đã xảy ra và Bartol may mắn được cứu sống nhưng bị thương nghiêm trọng đến mức phải nằm viện năm tháng.

Bartol không nói gì có ý đổ lỗi Kaplan.

Nhưng anh ta cũng không nói rằng đó không phải là lỗi của Kaplan như trước và cũng không nói rằng đó là lỗi của bản thân.

Và kể từ đó.

Kaplan bắt đầu đi một mình.

Ông không làm việc với người khác khi làm thí nghiệm hoặc khai quật.

Mọi lúc mọi nơi.

Chỉ một mình.

“Hộc!”

Kaplan choàng tỉnh, ông thốt ra một tiếng kêu và ngồi dậy.

Ở giữa cơn hoang mang, hàng loạt hình ảnh đột nhiên lấp đầy tâm tri ông.

Một con quái vật khổng lồ.

Gấu Xám Khổng Lồ.

Thứ gầm lên ghê gớm như thể nó sẽ ăn ông bất cứ lúc nào.

Ông còn sống.

Ông vẫn chưa chết.

Có vẻ như ông lại thoát khỏi con quái vật.

“Hộc…hộc…nhẹ nhõm làm sao…”

Ngay lúc đó.

Trong khi thở dốc, Kaplan ngẩng đầu.

Bởi vì ông có suy nghĩ điên rồ rằng đó là lỗi của mình nên ông vẫn chưa thấy nhóm của mình ở đâu.

‘Jude thì sao?! Cô Cordelia thì sao?!’

Họ chắc chắn là những người mạnh mẽ. Bởi vì họ là những người đã cứu ông khỏi Gấu Trắng Khổng Lồ. Họ vẫn bình an kể cả khi rơi xuống vực.

Vì vậy ông đã chấp nhận đề nghị hộ tống của họ.

Cũng đã lâu rồi ông mới đi thám hiểm với người khác.

‘Làm ơn…làm ơn!’

“Ngài Kaplan?”

Ông nghe thấy một giọng nói.

Một giọng nói trong trẻo, thanh thoát như thể phát ra từ thiên đường.

Kaplan theo phản xạ quay đầu và nín thở.

Cô gái đang nhìn ông với ánh mặt trời sau lưng đẹp đến mức ông vô thức nói.

“Thiên thần?”

“Tôi không phải thiên thần, tôi là Cordelia. Ông nhớ tôi mà, đúng chứ? Ông đã tỉnh chưa vậy?”

Kaplan gật đầu và chỉ sau đó ông mới hoàn toàn tỉnh táo.

“Còn con Gấu Xám Khổng Lồ thì sao?”

“Tôi và Jude đã hạ gục nó rồi. Nên cứ yên tâm đi. Ở đây an toàn.”

Cordelia nói với nụ cười trên môi.

Như thể điều đó không là gì.

‘Bởi vì chúng ta đã bắt được cá lớn tận bảy lần.’

Jude và Cordelia đã có được thông tin về những con quái vật xuất hiện ở Vực Diều Hâu từ Tiên Nữ Hoàng Hoang Dã.

Trong số đó không có con nào là hai người không thể hạ gục.

“Aaaa…a…cảm ơn hai người. Cảm ơn hai người rất nhiều. Vì tôi mà hai người gặp nguy hiểm…”

“Ể, ngài đang nói gì vậy? Nói đúng hơn là chúng tôi hưởng lợi từ việc đi với ngài Kaplan. Cảm ơn ngài vì đã đi với tôi.”

Cordelia đang nói thật lòng.

Không chỉ Jude mà cả Cordelia cũng có lương tâm.

Việc dùng ông làm mồi nhử để thu hút đám Quái Vật Được Đặt Tên cũng khiến cô suy nghĩ rất nhiều.

Nhưng qua tai của Kaplan không biết rõ tình hình thì nó có ý nghĩa hoàn toàn khác.

‘A…cô ấy thực sự là một thiên thần sao…’

Cô được ông ta giúp đỡ.

Cảm ơn ngài vì đã đi với tôi.

Đã bao lâu rồi ông chưa được nghe những lời này.

Không, cũng không lâu tới mức đấy. Nếu nghĩ kỹ thì thì ông đã nghe những lời này lúc mới trở thành giáo sư.

‘Làm sao, làm sao một con người có thể tốt bụng thế này?’

Dù gặp nguy hiểm bởi Kaplan nhưng cô lại lo lắng cho ông.

Những lời nói ấm áp của Cordelia như sự cứu rỗi với Kaplan, người nghĩ rằng bản thân là kẻ mang đến tai họa như người đời nói.

“Thiên thần… Cô Cordelia hẳn phải là một thiên thần. Hức-”

“NG-ngài Kaplan?”

“Cảm ơn cô rất nhiều.”

Kaplan sụt sịt trong khi nắm lấy tay Cordelia, Cordelia đỏ mặt và đổ mồ hôi lạnh.

‘Sao ông ta lại làm thế này?’

Có phải ông ta đã để ý tới việc chúng mình dùng ông ta làm mồi nhử và giờ đang phản công?

Trong khi dây ảo tưởng của Cordelia đang hoạt động hết công suất vì xấu hổ thì Jude nhìn xung quanh họ.

‘Lối vào thủ đô Endymion.’

Jude bước vào bên trong qua một kiến trúc giống cổng ra vào và cậu nhớ về từng con quái vật họ đã chạm trán trên đường đến đây.

‘Không con nào trong số chúng có liên quan tới quỷ.’

Thông tin của Tiên Nữ Hoàng Hoang Dã là chính xác.

Không con quái vật nào ở Vực Diều Hâu có liên quan trực tiếp đến quỷ.

‘Lacto.’

Nó là con quỷ cấp thấp nhất và là đối nghịch của Thủ Vệ Hầm Ngục.

Nó xuất hiện khá gần đây.

Nhưng gần đây không phải theo tiêu chuẩn thời gian lệch lạc của các tiên hoang dã mà là tiêu chuẩn của con người.

Vậy thì nó đến từ đâu?

Ai đã triệu hồi nó?

Liệu có mối liên kết nào giữa cái chết của Lena và sự triệu hồi của bọn quỷ không.

Nơi Lacto xuất hiện là bên dưới Endymion.

Jude bắt đầu nhìn quanh để tìm đường xuống dưới lòng đất. Nhưng ngay lúc đó.

“Jude!”

“Cordelia?”

“Bọn tớ tìm thấy nó rồi! Ngài Kaplan đã tìm thấy lối xuống dưới đất!”

Jude đi theo giọng nói của cô ra ngoài và thấy Cordelia nhảy dựng lên và Kaplan đang kinh ngạc nở một nụ cười hài lòng.

‘Quả là Kaplan.’

Ông ta là người có thể nhặt được cổ vật ngay cả khi chỉ bị vấp ngã trên đường.

Nếu là Kaplan tìm ra nó thì chắc hẳn nó không phải một đường ngầm thông thường.

“Lối này. Tôi tình cờ tìm ra nó trong khi thắt dây giày.”

“Quả là Ngài Kaplan.”

Với một nụ cười tươi tỉnh, Jude ngó xuống những bậc thang dẫn xuống dưới lòng đất bên cạnh một bệ thờ.

Nó đã bị phong ấn chặt nhưng Cordelia đã dùng pháp thuật để mở nó ra.

“Nó không nằm trên bản đồ chúng ta có được từ các tiên hoang dã.”

“Nó hẳn phải đáng để khám phá.”

Jude lập tức đáp lại lời thì thầm của Cordelia rồi quay sang phía Kaplan một lần nữa.

“Ngài Kaplan, chúng tôi đang định xuống dưới ngay. Như thế có được không?”

“Ừ, được đó.”

“Vậy thì hãy đi ngay thôi.”

“Yeah!”

Jdue cũng giống Cordelia.

Thay vì oán trách Kaplan thì thậm chí cậu còn đề nghị tiếp tục đi cùng nhau.

Đối với Kaplan thì họ là một cặp nam nữ tốt bụng.

“Tôi sẽ đi đầu.”

“Ừ, cẩn thận đấy.”

Jude đi lên trước cùng Kaplan rồi liếc nhìn Cordelia.

‘Cái gì đấy? Trông ông ta có vẻ phấn khích.

‘Tớ không biết.’

Cordelia lắc đầu và nhún vai còn Jude nghiêng đầu.

‘Có phải vì chúng ta đang ở giai đoạn đầu game không?’

Kaplan trong Legend of Heroes 2 thật sự là một người đàn ông thép.

Ông ta luôn nở nụ cười trên môi nhưng nó không phải nụ cười thật lòng.

Nó là nụ cười để xây dựng bức tường ngăn cách chứ không phải nụ cười để giao tiếp.

Ông là người đàn ông với bức tường thành bất khả xâm phạm và không để ai vượt qua.

Nhưng Kaplan hiện tại rất khác.

Thái độ của ông với Jude và Cordelia ấm áp và rụt rè.

‘Có lẽ là vì đây là giai đoạn đầu game.’

Kaplan trong game xuất hiện ở giai đoạn giữa.

“Hãy nhanh đi vào thôi.”

“Ồ, được.”

Jude cảm thấy hợp lý và trước sự thúc giục của Cordelia, cậu đi tiếp xuống phía dưới.

Mười phút trôi qua như thế.

Cầu thang dẫn xuống dưới tưởng chửng kéo dài vô tận cuối cùng kết thúc.

Sau khi đã đi xuống hàng trăm mét, họ tới được một ngôi đền lớn dưới lòng đất.

“Chà…”

Cordelia thốt lên và cô tăng độ sáng của khối cầu ma thuật thứ cô dùng để thay thế đuốc.

Nó tối đến mức họ không thể nhận dạng được mọi thứ xung quanh nhưng thứ đập vào mắt họ lúc đó rất đáng kinh ngạc.

Trần nhà cao khoảng 30 mét.

Các cột trụ lớn mọc lên khắp nơi và trên mỗi cột trụ đều được chạm khắc những bức điêu khắc hào nhoáng.

Những bức điêu khắc ấy hẳn là các thần elf cổ đại mà người dân của vương quốc ma thuật Magellan tin vào.

“Thủ đô Endymion…”

Kaplan lại gần chỗ các cột trụ trong sự trầm trồ.

Và chính vào lúc đó.

Jude và Cordelia gần như cùng lúc nhìn sau lưng.

Jude cảm thấy sự hiện diện của ai đó.

Cordelia cũng dựng tóc gáy.

Một ánh nhìn ẩn trong bóng tôi và đang nhìn về phía họ.

Đó không phải con người.

Cũng không phải một con quái vật ở thế giới này.

Một cặp mắt đỏ lóe lên.

Nó chầm chậm bước đi trong bóng tối.

Quỷ.

Không, một con quái vật đến từ địa ngục.

Jdue nín thở.

Cậu đoán chiều cao và hình dạng của con quái vật thông qua kích thước và độ cao của con mắt đang sáng lên của nó.

Nó cao khoảng 4 mét.

Dựa vào kích thước của đôi mắt rực sáng thì nó có hình người.

Một bước đi trong im lặng khác.

Không ngay từ đầu đó đã không phải là bước đi.

Rắn.

Thân dưới của nó giống như một con rắn.

“Nazarus.”

Một con quái vật đến từ địa ngục với phần trên của con người và phần dưới của rắn.

Nó là một chủng loài cao cấp hơn Lacto. Hơn nữa nó không phải là một con quái vật có thể bị đánh bại bằng cách sử dụng mẹo như cách họ hạ gục Lacto ở cây cầu.

“Không sao, chúng ta có thể chiến với Nazarus.”

Cả Jude và Cordelia đã mạnh lên rất nhiều.

Nếu hai người chiến đấu cùng nhau thì có thể đối đầu trực diện với nó.

“Miễn là nó không phải quái hiếm. Không, miễn là nó không phải Quái Vật Được Đặt Tên.”

Giống như rắn chỉ có một đầu thì con Nazarus thông thường cũng chỉ một thân người bên trên.

Nhưng trong số những con Nazarus có những con có hai thân người.

Cordelia gật đầu khi nghe Jude nói nhưng chỉ một lúc sau.

“Miễn là nó không phải quái hiếm ư?”

“Ừ, miễn là nó không phải quái hiếm…”

Chính là nó.

Cậu nghĩ về cùng một thứ với Cordelia, Jude quay đầu và nhìn cột trụ. Con Nazarus trong bóng tối cũng không thể đợi thêm nữa.

“Con người! Xé chúng tan xác đi!”

“Con người! Giết và ăn thịt!”

Hai giọng nói cùng phát ra.

Quái hiếm.

Và nó cũng không chỉ là quái hiếm thông thường.

Có một cái sừng mọc ra giữa trán chứng tỏ nó là một con Quái Vật Được Đặt Tên.

“Kaplan.”

Hiệu ứng Kaplan.

Như để đáp lại lời nói vu vơ của Jude thì con Nazarus được đặt tên là Caracola rít lên.

Nó lao thẳng về phía Jude và Cordelia.