Jude cũng có thứ gọi là lương tâm.
“Thật ư?”
“Sao cậu lại làm ra vẻ như đây là việc của người khác vậy? Cậu cũng là đồng phạm đấy.”
“Cordelia không biết gì hết. Tớ chỉ làm theo Daddy thôi.”
Cordelia tỏ vẻ dễ thương vầ ngây thơ trước mặt Jude và cậu không thể cưỡng lại cô.
“Hehe, tớ dễ thương quá nên cậu không thắng được đúng chứ?”
“Không, đâu phải?”
“Hehehe.”
Cordelia cười tinh nghịch và vỗ nhẹ lên ngực Jude.
“Thì ra là cậu cũng có lương tâm cơ đấy.
Dù có là Jude thì việc bóc lột Tiên Nữ Hoàng dưới hình thức nhận thưởng sau chỉ một nhiệm vụ duy nhất như thế cũng là trái với lương tâm khi mà họ cũng đã nhận được Bảo Hộ Của Đất cũng như hơn hai mươi ma cụ khác.
‘Mà thật ra thì chúng mình cũng không thể bóc lột được thêm gì nữa.’
Chắc hẳn là còn rất nhiều kho báu nhưng không chắc rằng Tiên Nữ Hoàng sẽ đưa chúng cho họ.
Không cần phải hủy hoại một mối quan hệ tốt đẹp chỉ vì lòng tham như thế.
“Đó là lý do cậu lấy thứ này sao?”
“Nó là đủ rồi.”
Jdue đáp lại với một nụ cười rồi mở tấm bản đồ cậu nhận được từ Tiên Nữ Hoàng ra.
“Magellan, vương quốc ma thuật.”
Nó từng là một vương quốc ma thuật mạnh mẽ được gầy dựng bởi các High Elf, chủng tộc còn được biết đến là elf cổ đại.
Tấm bản đồ minh họa và ghi chép lại chi tiết không chỉ địa lý của Vực Diều Hâu mà còn của cả Endymion, thủ đô của vương quốc ma thuật trước đây.
“Lena hẳn đang ở đâu đó nơi đây, phải chứ?”
“Chắc là vậy. Mà kể cả cô ấy không có ở đây đi nữa thì…ta cũng phải tìm hiểu về Endymion để có thể cứu Lena.”
Sau khi gật đầu trước những lời Jude nói, Cordelia chuyển ánh nhìn về góc trái của tấm bản đồ và mỉm cười.
“Đây là suối nước nóng hiện tại ta đang đứng. Và vì chỗ này có ký hiệu nhà tắm…hehehe, phải có hơn mười nhà tắm chỉ tính riêng ở Endymion.”
Mặc dù chúng không được bảo dưỡng bởi các tiên hoang dã như nhà tắm này nhưng quan trọng là đó vẫn là nhà tắm.
“Tốt cho cậu quá.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Tớ thích lắm.”
Thấy nụ cười rạng rỡ của Cordelia, tâm trạng của Jude cũng trở nên tốt hơn.
“Ngày mai hãy dừng chân ở những nơi này. Dù sao thì sau cuộc gặp gỡ hôm nay chúng ta cũng đã có được rất nhiều.”
“Phải, cậu nói đúng.”
Họ có được tấm bản đồ của Endymion, Bảo Hộ Của Đất và rất nhiều vật phẩm ma thuật khác bao gồm cả Phép Thuật Vang Vọng.
Jude và Cordelia kiếm được nhiều hơn họ tưởng.
“Hãy thay đổi bộ trang bị trước và loại trừ mấy món vô hiệu hóa lẫn nhau ra. Hãy mặc bộ có hiệu quả cao nhất.”
“Để đấy cho tớ. Tớ sẽ điều chỉnh trang bị cho cậu để chúng đạt hiệu quả cao nhất.”
Cordelia vỗ nhẹ lên ngực và bắt đầu sắp xếp đống trang bị họ mang theo còn Jude tiến lại chỗ Kaplan vẫn còn nằm trên sàn kia.
“Kaplan sao rồi?”
“Ông ta vẫn ổn. Ông ta chỉ là đang ngủ ngon thôi.”
Sau khi đáp lời Cordelia, Jude kiểm tra nhịp đập của Kaplan rồi mở trói cho ông.
‘Indiana Kaplan.’
Một nhà thám hiểm và khảo cổ học đến từ đế quốc Argon.
Ông là một nhân vật mà người chơi sẽ gặp ít nhất một lần khi thám hiểm tàn tích ở đế quốc Argon. Ông luôn dính vào mấy vụ tai nạn nên người mới chơi gọi ông là thần xui xẻo còn người chơi kỳ cựu lại gọi ông là thần may mắn.
“Cậu định đánh thức ông ta dậy à?”
“Ừ, bởi vì ta có nhiều chuyện cần nói.”
Cậu muốn biết lý do tại sao Kaplan lại đến vùng hoang dã và rằng Kaplan đã biết bao nhiêu về Endymion.
“Khoan nếu cậu định đánh thức ông ta dậy thì để tớ dùng ma thuật cho.”
Cordelia đặt các trang bị đã được sắp xếp vào trong chiếc túi ma thuật họ vừa kiếm được rồi nhanh chóng tiến lại chỗ Jude.
“<Tỉnh giấc>”
Cô nhẹ nhàng vuốt lên quả đầu bóng loáng của Kaplan và khẽ nói, phép thuật nhanh chóng có hiệu nghiệm.
“Ư…ư…”
Kaplan mở mắt với một tiếng rên rỉ và vẫn còn ngái ngủ nhưng rồi ông nhanh chóng ngồi bật dậy.
“Hử?! Ta đang ở đâu?! Còn quái vật thì sao?!”
Jude và Cordelia tạm thời để ông một mình, Kaplan thở dốc và nhìn quanh rồi bình tĩnh lại.
“Nh-nhà tắm? Kiểu cách của High Elf?”
Đúng như mong đợi từ một nhà khảo cổ.
Jude vô thức mỉm cười rồi nói với Kaplan đang nhễ nhại mồ hôi lạnh.
“Ông hẳn là Ngài Indiana Kaplan, tôi nói đúng chứ?”
Kaplan giật mình trước lời gọi bất thình lình ấy nhưng rồi nhanh chóng gật đầu.
“Tôi chính là Indiana Kaplan. Đây là…k-không. Tôi nhớ rồi. Trong khi đang bị truy đuổi bởi Gấu Tuyết Không Lồ…”
“Đúng vậy, là chúng tôi đã cứu Ngài Kaplan.”
“Chúng tôi đã cứu ngài. Nếu không có chúng tôi thì hẳn ngài đã bị con Gấu Tuyết Khổng Lồ ăn thịt rồi.”
Cordelia nhấn mạnh rằng hai người đã cứu ông ta dù cho Jude không bảo cô làm vậy.
‘Sao nào?’
‘Không có gì, chỉ là tớ thấy tự hào mà thôi.’
Cô đã trưởng thành.
Nhưng cậu cũng cảm thấy một phần có lỗi vì cho rằng mình đã làm hư một đứa trẻ lương thiện.
Dù sao thì việc Cordelia nhấn mạnh rằng việc họ đã giúp ông giúp ích rất nhiều.
“Ồ! Hai người chính là ân nhân của tôi! Cảm ơn hai người rất nhiều! Nhờ hai người mà tôi mới sống sót.”
“Phải, đúng rồi đấy.”
“Ahem, ahem, giờ thì…”
Cordelia lập tức gật đầu nhưng Jude khẽ ngăn Cordelia lại và tiến về phái trước.
Bởi vì Kaplan không phải là tiên.
Nhấn mạnh rằng ông ta mắc nợ họ là tốt nhưng như thế thì quá lộ liễu và còn có có khả năng rằng nó sẽ phản tác dụng.
“Quả là một vinh dự khi được gặp một nhà khảo cô danh tiếng như Ngài Indiana Kaplan đây.”
“Hoho, chỉ là hư danh thôi ấy mà.”
Kaplan vuốt râu ngại ngùng nhưng lời khen khiến người ta nở lỗ mũi mà.
Kaplan đã cảm thấy khá hơn.
“Tôi là Jude còn đây là hôn thê của tôi, Cordelia.”
“Tôi là Cordelia. Thật vinh dự khi được gặp ngài.”
Sự nhã nhặn của Cordelia khiến Kaplan đỏ mặt.
“Hôn thê của cậu quả là xinh đẹp. Tôi có chút ghen tị đấy.”
“Hahaha, xin cảm ơn ngài.”
Cordelia không để ý vì không nghĩ nhiều chứ thực ra Jude vẫn luôn nhấn mạnh việc cô là ‘hôn thê’ của cậu khi họ gặp ai đó.
Giữa bầu không khí thân thiện đó, Kaplan lên tiếng.
“Nhân tiện thì…hai người trông không giống dân sinh sống ở vùng hoang dã.”
“Đúng vậy, chúng tôi đến từ vương quốc Salen.”
“Hô! Salen! Vương quốc Salen đã chiến tranh với các dã nhân từ rất lâu rồi, vậy thì sao hai người lại tới đây…”
“Có nhiều lý do lắm…nhưng lý do lớn nhất là để thám hiểm tàn tích.”
“Thám hiểm tàn tích?”
“Đúng vậy, thám hiểm tàn tích.”
Kaplan cười ‘hoho’ trước câu trả lời của Jude nhưng đồng thời khuôn mặt ông cũng lộ rõ vẻ tò mò và lo lắng.
“Cái tàn tích hai người đang nói đến là…”
“Thủ đô của Magellan, vương quốc ma thuật. Thủ đô Endymion.”
“Ồ! Hai người cũng vậy sao!”
Cặp mắt Kaplan sáng bừng lên, ông bật dậy và Cordelia lập tức nói tiếp.
“Ngài Kaplan, ngài cũng ở đây để thám hiểm Endymion sao?”
“Đúng vậy. Tôi có đi lạc vì không biết địa điểm chính xác…nhưng nhìn thấy hai người đã cho tôi hi vọng.”
Endymion hẳn phải ở đâu đó quanh đây.
“Đúng vậy, Endymion có thật! Và nếu nhìn tổng thể thì nơi này cũng chính là một phần của Endymion.”
“Ồ! Quả như tôi nghĩ! Đây là nhà tắm của các High Elf phải không?”
“Phải, đúng vậy.”
“Ôi!”
Kaplan cực kỳ phấn khích, ông lập tức chạy lại chỗ bức tường để quan sát và cẩn thận chạm lên những bức họa, những chữ cái được khắc, những đồ trang trí và vâng vâng có trong nhà tắm.
“Ông ta đang cực kỳ phấn khích.”
“Bởi vì ông là một nhà khảo cổ mà.”
Jude không muốn tỏ ra bất lịch sử nhưng họ vẫn phải tiếp tục cuộc trò chuyện.
Vì vậy cậu lại gần chỗ Kaplan và nói.
“Tôi và Cordelia là những nghiên cứu sinh của Học Viện nằm ở thủ đô vương quốc Salen. Chúng tôi tình cờ có được tấm bản đồ của Vực Diều Hâu và Endymion nên đã đến đây.”
“Bản đồ? Ý cậu là bản đồ sao?!”
“Vâng, một tấm bản đồ.”
Kaplan tức tốc chạy lại chỗ Jude và cậu lấy ra một tấm bản đồ được gấp gọn.
Tuy nhiên Jude không mở tấm bản đồ ra.
“Trước đó thì ngài Kaplan này. Có vài thứ chúng tôi muốn biết.”
“Hai người muốn biết gì.”
Họ muốn biết những gì Kaplan biết về Endymion.
Lý do mà Kaplan đến tận vùng hoang dã này là vì ông muốn tìm Endymion.
“Ừm…như hai người biết đấy, Magellan, vương quốc ma thuật, là một truyền thuyết. Tuy không đến mức là không có ghi chép nào về nó nhưng những thông tin có được về vương quốc ít đến mức sự tồn tại của nó hoàn toàn nằm trong nghi vấn.”
Đó là sự thật.
Đến Jude và Cordelia cũng không biết đến sự tồn tại của vương quốc ma thuật cho đến khi nghe về nó từ Gió Đông Nhẹ Nhàng.
“Bởi vì sự tồn tại của vương quốc vẫn còn nằm trong nghi vấn nên nguyên nhân dẫn đến sự diệt vong của nó cũng chỉ là một truyền thuyết được truyền lại từ xưa.”
Rất, rất lâu về trước.
Các lãnh chúa địa ngục giáng trần xuống thế giới này ở một thời kỳ gọi là thời cổ đại.
“Theo như truyền thuyết thì Angelone, nữ hoàng cuối cùng của vương quốc ma thuật, đã tập hợp toàn lực lượng của vương quốc để đối mặt với lãnh chúa địa ngục. Nhưng sau cùng thì họ đã bị áp đảo. Vương quốc ma thuật cũng rơi vào bàn tay của quỷ dữ và sụp đổ.”
Nhưng họ không hoàn toàn bị giẫm đạp.
Các High Elf của Magellan đã thành công giáng một đòn chí mạng lên lãnh chúa địa ngục.
“Hơn nữa, người ta nói rằng cuộc chiến giữa Magellan và tên lãnh chúa địa ngục không chỉ diễn ra trong ngày một ngày hai. Ít nhất là một năm…không, trong cuộc chiến kéo dài nhiều năm ấy, các pháp sư của Amgellan đã nghiên cứu và tìm tòi cách thức để chiến đấu với loài quỷ.”
Đó là một câu chuyện có tính thuyết phục.
Có vẻ như lý do Lena đến đây là để tìm kiếm cách thức chống lại quỷ dữ được phát triển bởi các High Elf của Magellan.
“Sau bi kịch của vương quốc Paragon, đám sùng quỷ bắt đầu lộng hành khắp đế quốc Argon. Rất nhiều người lo lắng về sự giáng trần của một con quỷ mạnh mẽ.”
“Vậy là…”
“Đúng vậy, để tìm ra cách chống lại quỷ dữ không chỉ cho đế quốc Argon mà còn cho xả thế giới. Là một học giả, tôi cũng còn nhiều lý do khác để hành động. Đương nhiên là cũng có những yêu cầu từ các nhà tài trợ nữa.”
Mặc dù bản thân trông như một lão người lùn già dặn nhưng cái cách ông hắng giọng ở cuối câu lại dễ thương đến kỳ lạ.
“Tôi hiểu. Thực ra chúng tôi đến đây cũng vì lý do tương tự. Bàn Tay Quỷ và những kẻ sùng quỷ khác đã lộng hành ở vương quốc Salen rất lâu rồi.”
“Hửm…quả như tôi nghĩ. Đám sùng quỷ là vấn đề của cả thế giới. Chúng không phải chỉ là vấn đề của một quốc gia.”
“Đúng vậy, vì thế nên ngài Kaplan. Hãy thám hiểm Endymion cùng nhau. Hãy gạt sang một bên thân phận là cư dân của vương quốc Salen và đế quốc Argon và hãy vượt qua sự khác biệt giữa loài người và người lùn, hãy chỉ là những người cùng chung sống trong thời đại này.”
“Ồ…nghe hay đấy. Hãy làm thế đi.”
Khi Kaplan gật đầu và bắt lấy bàn tay Jude vừa vươn ra, Jude liếc nhìn Cordelia và thấy cô giơ ngón cái lên.
‘Quả là tên lừa đảo của tớ!’
‘Cậu có thể gọi tở là chúa tể ngôn từ.’
Sau cuộc trò chuyện bằng mắt với Cordelia, Jude mở tấm bản đồ ra cho Kaplan xem và nói.
“Ngài Kaplan này, chúng ta sẽ nghỉ chân hôm nay và bắt đầu thám hiểm vào ngày mai. Vì vậy nên hãy nghỉ ngơi hôm nay cho khỏe nào ngài Kaplan.”
“Ồ…được thôi. Tôi hiểu. Tôi có thể xem xét tấm bản đồ một chút nữa được không?”
“Đương nhiên rồi. Xin cứ tự nhiên.”
Jude đưa tấm bản đồ cho Kaplan đang phấn khích rồi lại gần chỗ Cordelia và nói.
“Giờ thì hãy nghỉ ngơi thôi.”
“Tớ còn phải đi tắm và giặt đồ nữa. Cậu cũng nên tắm rửa một chút đi. Người cậu nhễ nhại mồ hôi kìa.”
“Ư…thật á?”
“Ừ…thật đấy. Thế nên đừng có lại gần chỗ tớ cho đến khi cậu đã tắm rửa. Cậu hiểu chứ?”
Cordelia ngại ngùng nói rồi quay đầu và tiến lại chỗ chiếc bồn tắm trong góc còn Jude thì ngửi và hít hà bản thân rồi nhanh chóng đi đến chiếc bồn tắm ở phía đối diện.
Và sáng hôm sau…
“Ư…chúng ta sẽ đi như thế này sao?”
“Đúng vậy! Chúng ta sẽ đi như thế này!”
“Chúng ta sẽ đi như thế này!”
Ở cổng vào suối nước nóng.
Jude và Cordelia đứng cạnh nhau còn Kaplan thì đứng ở xa.
Chẳng phải cách nhau gần 30 mét?
Hơn nữa họ không chỉ đơn giản là chỉ đứng xa nhau.
Một sợi dây thừng đã được buộc quanh chiếc eo to như cái thùng của Kaplan và Jude nắm lấy đầu còn lại của sợi dây.
“Đừng lo. Nếu có chuyện gì thì chúng tôi sẽ cứu ngài như hôm qua!”
“Nếu chúng ta được nối với nhau bằng sợi dây như thế này thì sẽ ổn thôi!”
“Không, chỉ là…”
Kaplan dẫn đầu trong khi Jude và Cordelia theo sau ông.
Nhưng vì ông bị buộc bởi một sợi dây như vậy nên có cảm giác như ông là mồi câu được thả xuống bởi một chiếc cần.
“Đi nào!”
“Khởi hành thôi!”
Trước sự thúc giục của Jude và Cordelia, Kaplan tỏ vẻ bối rối nhưng rồi cũng gật đầu.
Dù sao thì hai người họ cũng là ân nhân của ông và họ còn cho ông tấm bản đồ và để ông dẫn đường.
Giá trị của tấm bản đồ mà trong đó miêu tả chi tiết địa lý của Endymion hẳn phải đáng giá ngàn vàng nên Kaplan không cảm thấy giống mồi câu cho lắm.
‘Họ hẳn phải có suy nghĩ khác.’
Hai người là những chiến binh đủ mạnh mẽ để chiến đấu với Gấu Tuyết Khổng Lồ.
Hẳn phải có lý do gì đó nên họ mới đi theo từ xa như vậy.
Kaplan cố thuyết phục bản thân rồi nhìn thẳng phía trước với ánh mắt lấp lánh.
Thủ đô Endymion.
Thủ đô của vương quốc ma thuật đã sụp đổ.
Thành phố cuối cùng.
Những tên gọi đó kích thích trái tim của một mạo hiểm gia cũng như một nhà khảo cổ.
‘Đi thôi!’
Kaplan hào hứng tiến bước còn Jude và Cordelia đi theo Kaplan ở khoảng cách 30 mét.
Một giờ trôi qua như thế.
Cordelia ngẩng đầu lên và thấy Jude cũng mỉm cười.
“Aaaa! Nó là một con quái vật!”
“Ồ! Gấu Xám Băng, một con quái vật hiếm thấy!”
“Nó cũng được đặt tên! Và còn có hai sừng nữa! Quả đúng như mong đợi từ hiệu ứng Kaplan!”
Trong khi Kaplan la hét và chạy loạn lên thì hai người mỉm cười và giật mạnh dây để kéo Kaplan về trước khi bước lên.
Nó là một con quái vật được đặt tên đã dính phải mồi câu là Kaplan, người đàn ông xui xẻo thu hút tai ương.
Với cách này thì họ sẽ có thể gặp được những con quái vật hiếm thấy mà thông thường khó kiếm được.
Hơn nữa họ còn có thể gặp được những con quái vật được đặt tên thậm chí còn hiếm gặp hơn.
Đây được gọi là hiệu ứng Kaplan.
“Công chúa của tôi, hãy cùng câu một con cá lớn chứ?”
“Được, Daddy. Hãy gặt lúa nào.”
Hai người chơi kỳ cựu mỉm cười với nhau rồi cùng tiến lên phía trước, con quái vật được đặt tên cảm thấy bầu không khí bất thường bất chợt rùng mình nhưng đã quá muộn.
Jude và Cordelia.
Buổi đi câu đầy phấn khởi của hai người chơi kỳ cựu đã bắt đầu.