Cố Quân Dương nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp ở cửa qua khóe mắt, anh cũng rất đỗi ngạc nhiên.
Bàn tay đặt trên vai Giang Thiếu Cẩm như bị điện giật, nhanh chóng rút lại, anh đứng dậy: “Noãn Noãn…”
Tần Noãn lui về phía sau hai bước, chần chừ không nói chuyện, hai má ửng đỏ.
Cố Quân Dương muốn giải thích, nhưng Giang Thiếu Cẩm đã lên tiếng trước: “Cô đừng hiểu lầm.”
“Tôi không thích cậu ta.”
Tần Noãn: “…”
Cố Quân Dương giật giật khóe miệng, quay đầu nhìn Giang Thiếu Cẩm.
Lời này cũng như là giải thích hiểu lầm nên anh không phản bác.
Tần Noãn nửa tin nửa ngờ.
Ban đầu, cô lo Cố Quân Dương và Giang Thiếu Cẩm sẽ đánh nhau.
Nhưng bây giờ xem ra, cô với An Thành đã lo lắng quá nhiều.
“Vậy hai người nói chuyện trước đi, em và quản lý An đợi hai người ở cửa hội trường.” Tần Noãn chào một tiếng rồi chuẩn bị rời đi.
Giang Thiếu Cẩm ngồi trên ghế sô pha gọi cô lại.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của Cố Quân Dương và Tần Noãn cùng đổ dồn về phía anh ta.
Người đàn ông lại ngẩng khuôn mặt lạnh lùng lên, khẽ liếc nhìn Tần Noãn rồi hắng giọng: “Bản thiết kế của cô rất tốt.”
“Cô có hứng thứ tham gia công ty Thiết Kế Giấc Mơ không?”
Tần Noãn sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng.
Vẫn là Cố Quân Dương trả lời giúp cô: “Có hứng thú!”
Giang Thiếu Cẩm liếc anh, không thèm quan tâm.
Anh ta đứng dậy, vuốt thẳng ống tay áo vest, nói với Tần Noãn: “Sáng mai nhớ đến công ty báo danh.”
Dứt lời, Giang Thiếu Cảm rời đi.
Anh ta phải nhanh chóng về nhà nói với người nhà rằng Giang Thấm sẽ dẫn trai về nhà.
Sau khi Giang Thiếu Cẩm rời đi, Cố Quân Dương đi đến bên Tần Noãn.
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt lên vai Tần Noãn, anh bị bộ dạng ngây ngốc của cô làm cho buồn cười: “Hoàn hồn chưa?”
Tần Noãn chớp chớp mắt, mơ hồ nhìn Cố Quân Dương một cái, vẫn cảm giác như đang nằm mơ, luôn có cảm giác không chân thực.
…
Trở lại Trường Đảo Quốc Tế.
Tần Noãn đi tắm, thay quần áo mặc ở nhà, nằm trên sô pha vuốt ve heo con.
Cố Quân đang bận rộn trong bếp, chuẩn bị nấu một số món ăn mà Tần Noãn yêu thích để chúc mừng cô.
Sau bữa trưa, hai người ngồi trên ghế sofa, xem TV cả buổi chiều.
Tần Noãn chợt nhớ tới một chuyện, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: “Anh thật sự không có hứng thú với Giang Thấm sao?”
Cố Quân Dương không ngờ Tần Noãn đột nhiên lại hỏi như vậy.
Sững sờ một lúc, anh dứt khoát nói: “Không.”
Như sợ Tần Noãn không tin, người đàn ông vẫn thề thốt: “Nếu anh thật sự yêu cô ấy, anh đã cưới cô ấy từ lâu rồi.”
Tần Noãn gật đầu, tỏ vẻ tin tưởng.
Nhưng khi cô nghĩ đến hôm nay nhìn thấy Cố Quân Dương và Giang Thiếu Cẩm ôm nhau trong phòng nghỉ, khóe miệng lại hiện lên một tia ranh mãnh: “Thực ra, anh và Giang Thiếu Cẩm cũng khá xứng đôi đấy.”
“Em đã từng nghĩ anh ta nhắm vào em vì anh ta thích anh đó.”
Cố Quân Dương đang vươn tay cầm cốc nước trên bàn đá, lảo đảo một cái làm nước trong cốc bị đổ một nửa, suýt chút nữa chính anh cũng ngã khỏi ghế sô pha.
Cũng may là Tần Noãn đỡ kịp.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, người đàn ông đặt cốc nước trở lại bàn đá, liếc xéo Tần Noãn.
Tần Noãn đang ăn dâu tây dưới ánh mắt như thiêu như đốt của anh, cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Cô quay sang nhìn anh, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt phượng của Cố Quân Dương như đang chứa đựng cả bầu trời sao và đại dương mênh mông, tĩnh lặng mà rộng lớn, như muốn hút hồn cô đi.
Hơi thở của cô ngưng trệ, ánh mắt bất giác lướt dọc theo đôi mắt người đàn ông xuống đường sống mũi và bờ môi xinh đẹp của anh.
Tần Noãn bất giác nuốt nước miếng.
Một cách gian nan.
Cố Quân Dương nheo mắt, cơ thể anh áp sát lại, trực tiếp đẩy cô nằm ngửa lên ghế sô pha.
Quân Quân đang nằm trên đùi Tần Noãn thấy điềm xấu, đột nhiên tỉnh dậy, nhảy khỏi ghế sô pha.
Tần Noãn cũng không quan tâm, cô chỉ dán lưng vào ghế sô pha, thở hổn hển, ngước đôi mắt long lanh nhìn người đàn ông.
“Anh làm, làm gì vậy?” Tần Noãn khẽ hé môi, ngay cả lời nói cũng không được lưu loát.
Cố Quân Dương, người đang đè cô xuống, nheo mắt lại, lộ ra một tia nguy hiểm.
Người đàn ông một tay chống bên người Tần Noãn, một tay vuốt ve khóe môi cô, lưu luyến giữa môi và cổ cô.
Giọng nói khàn khàn đầy nam tính quyến rũ: “Noãn Noãn…”
Anh chỉ gọi cô một lần, sau đó khó khăn lăn lăn yết hầu của mình, đôi mắt anh trở nên sâu hơn.
Tần Noãn lầm bầm trả lời, cô đã bị giọng nói trầm ấm của anh làm cho mê muội, đầu óc không còn nghĩ ngợi được gì nữa.
Cố Quân Dương tra tấn cô như vậy vẫn chưa đủ, anh tiến lại gần hơn, dùng đôi môi mỏng hôn lên trán, lông mày và lông mi của cô, sau đó lướt dọc xuống sống mũi rồi đến môi cô.
Từ từ chạm vào môi cô, cắn nhẹ một cái.
Trái tim Tần Noãn bị anh làm cho tê dại, cơ thể cô căng thẳng cho đến khi đôi môi của người đàn ông tiến đến bên tai cô.
Anh phả một luồng hơi nóng vài tai cô, cười nhẹ: “Anh đành phải chứng minh cho em thấy anh là thẳng, thẳng tắp.”
Đại não và màng nhĩ Tần Noãn đồng thời nổ tung.
Nếu một giọng nói dễ nghe có thể giết người, cô nghĩ mình đã chết hàng ngàn lần.
Hơi thở của Cố Quân Dương cũng đình trệ, anh trêu chọc cô nhưng chính anh mới là người cảm thấy khó chịu.
Vốn dĩ anh chỉ muốn trêu chọc Tần Noãn, khiến cô quên đi cảnh tượng nhìn thấy trong phòng chờ.
Không ngờ, anh trêu đùa cô nhiều quá khiến anh cũng không thể kiềm chế được bản thân.
Hơn nữa, người nằm ở dưới thân mắt còn nhắm hờ lại, khẽ cắn môi, mặt đỏ ửng…
Nếu một người đàn ông có tâm sinh lý bình thường khi nhìn thấy cảnh này, anh ta cũng không khỏi nghĩ tới những cảnh tượng đỏ mặt.
Huống chi, Tần Noãn còn là người phụ nữ mà anh thầm mong muốn đã lâu, yêu sâu đậm.
Cuối cùng, tay Cố Quân Dương đặt lên eo cô, thở hổn hển ghé vào tai Tần Noãn, thấp giọng nói: “Noãn Noãn… Cho anh? Nhé?”
Tần Noãn muốn từ chối, ngàn vạn lời nói đã đến bên môi nhưng cô chỉ phát ra một tiếng “ừm” ngái ngủ.
Lời vừa nói ra cô liền bị ôm ngang người lên.
Tần Noãn mở to mắt, vùi khuôn mặt đỏ bừng vào trong ngực Cố Quân Dương.
Người đàn ông bế cô vào phòng ngủ chính, cửa đóng sầm lại, Quân Quân đi theo bị chặn lại ngoài cửa, đi qua đi lại chỗ cánh cửa.
Nghe thấy tiếng động trong phòng, chú heo con khịt mũi hai tiếng rồi dùng mũi đập cửa.
Nhưng không ngờ cửa đóng, đến ba giờ sáng vẫn mới mở.
Cố Quân Dương chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo đi ra, đút cho Quân Quân một ít đồ ăn rồi ra ban công giúp Tần Noãn lấy áo ngủ.
Lúc anh vào phòng, Tần Noãn vừa mới tắm xong đã nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Chiếc chăn mỏng quấn quanh eo cô, lộ ra tấm lưng đẹp và đôi chân dài không tì vết, Cố Quân Dương vừa nhìn thấy cảnh này, đôi mắt vốn trong veo lại tối sầm lại.
…
Sáng sớm hôm sau, Tần Noãn bị anh lăn lộn đến thức giấc.
Cô không biết rốt cuộc Cố Quân Dương có thể chất như thế nào, anh không hề cảm thấy mệt sau khi làm cả ngày lẫn đêm.