Tần Noãn chưa kịp nói gì thì Bạch Chi Diễn và Tô Bảo Bảo đã rời đi.

An Thành, người đi theo Cố Quân Dương, cũng khôn ngoan giảm tốc độ.

Cố Quân Dương tăng tốc, sải bước dài, rất nhanh đã đến trước mặt Tần Noãn.

Trong nửa giờ tiếp theo, Tần Noãn chỉ ở cạnh Cố Quân Dương.

Cả hai ngồi cạnh nhau ở một góc của khán phòng.

Tần Noãn rất căng thẳng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Cố Quân Dương ở bên cạnh vươn tay ôm lấy bả vai của cô, vỗ nhẹ cô một cái: “Thiết kế của em nhất định là tốt nhất.”

Tần Noãn ngẩn người, sau đó nghiêng đầu liếc nhìn anh, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều.

Nhìn vào ban giám khảo, Giang Thiếu Cẩm, người ngồi ở vị trí C, luôn bày ra dáng vẻ nghiêm khắc.

Anh ta chỉ ngồi lật qua lật lại các bản thảo thiết kế trước mặt, ánh mắt thậm chí không có mảy may ý định nhìn ngắm lâu.

Các bản thảo thiết kế đều quá rập khuôn, không biết các thí sinh có phải chịu ảnh hưởng phong cách Âu Mỹ quá sâu hay không, cơ bản đều là thiết kế theo phong cách kiến ​​trúc Âu Mỹ.

Chủ đề của cuộc thi này, “Quyền quý”, thực sự là một kế hoạch dự án của Tập đoàn Thiết Kế Giấc Mơ trong ba năm tới.

Vì là công trình trực thuộc bộ chính phủ nên phong cách thiết kế và ý tưởng thiết kế đều phải chỉn chu và nghiêm túc.

Cái gọi là “mạnh mẽ” thực chất là muốn cho mọi người thấy cảm giác trực quan thông qua các tòa nhà được thiết kế.

Khi Giang Thiếu Cẩm lật sang bản thiết kế của Tần Noãn, lặp lại động tác lật trang một cách máy móc, rồi đột nhiên dừng lại.

Bản thiết kế này khác hoàn toàn với những thiết kế trước đây.

Cái này theo phong cách Trung Quốc, và chỉ riêng vần điệu cổ xưa của các pháo đài và cổng thành đã khiến Giang Thiếu Cẩm đang mệt mỏi, ánh mắt bỗng hiện lên một tia sáng rực.

Bàn tay cầm bản phác thảo siết chặt, Giang Thiếu Cẩm rút bản vẽ thiết kế ra, dùng hai tay nắm chặt xem một lúc.

Mặc dù chỉ là một bức phác họa, nhưng mọi đường nét lên xuống và uyển chuyển có thể cho thấy kỹ năng xuất sắc của họa sĩ.

Những con sư tử đá ở lối vào của ngôi nhà cổ và những cánh cửa và cửa sổ được chạm khắc ở sân trong chắc chắn đã đánh sâu vào thị giác của Giang Thiếu Cẩm.

Phải nói rằng không chỉ có Giang Thiểu Cẩm.

Khi tác phẩm được giao cho các giám khảo khác, tất cả họ đều ngầm dán mắt vào tác phẩm của Tần Noãn.

Nửa giờ trôi qua nhanh chóng.

Khi người dẫn chương trình xuất hiện trước mặt mọi người một lần nữa, anh ta đã có danh sách những người chiến thắng cho cuộc thi này.

Tần Noãn vô thức siết chặt tay Cố Quân Dương, người đàn ông vỗ nhẹ vào mu bàn tay trấn an cô, đôi mắt sâu thẳm cũng trở nên có chút nghiêm trọng nhìn Giang Thiếu Cẩm ngồi cách đó không xa.

Người dẫn chương trình xem qua danh sách, lần lượt điểm danh tên hai mươi thí sinh.

Cố Quân Dương thấy Tần Noãn có điểm cao nhất, nhưng có một người khác có cùng số điểm với cô.

Tên khá thông thường, Vương Khải.

Bởi vì Tần Noãn và Vươn Khải có cùng số điểm, người dẫn chương trình đã mời họ lên sân khấu.

Vương Khải là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi.

Khi ông chú nhìn thấy Tần Noãn, sự ngạc nhiên thoáng hiện lên trong ánh mắt ông, ông không ngờ một cô gái trẻ và xinh đẹp như vậy lại đạt điểm cao ngang ông, mới trẻ như vậy đã đi thi đấu.

Tần Noãn mỉm cười lịch sự với người đàn ông khi ông nhìn cô.

Sau đó, cả hai đối mặt với ban giám khảo.

Giang Thiếu Cẩm ngồi ở vị trí C, hai bàn tay đan chặt vào nhau thản nhiên đặt ở trên mặt bàn, ánh mắt thâm thúy mà lạnh lùng nhìn lên sân khấu, không chút cảm xúc.

Tần Noãn cũng nắm chặt tay, bởi vì khẩn trương, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Cuối cùng, Giang Thiếu Cẩm nhàn nhạt nói: “Ngài Vương Khải là quán quân cuối cùng của cuộc thi Người thiết kế giấc mơ năm nay.”

“Xin chúc mừng.”

Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng, ngữ điệu đều đều, không có chút gợn sóng nào.

Vì vậy, lời nói của anh ta có vẻ cực kỳ uy nghiêm.

Khi Tần Noãn nghe thấy cái tên “Vương Khải”, trái tim cô kịch liệt run lên, tảng đá lớn mắc kẹt trong lòng cũng rơi xuống.

Sau đó là những làn sóng thất vọng.

Người đàn ông trung niên bên cạnh sững sờ, suýt nữa thì mừng đến phát khóc.

Cố Quân Dương ở phía khán phòng lập tức đứng dậy, nếu An Thành không kịp thời ngăn anh lại, anh có thể đã đến chỗ ban giám khảo để đánh Giang Thiếu Cẩm.

“Cậu là người của công chúng, chú ý đến hình tượng! Hình tượng!” An Thành nghiêm túc nói.

Cuối cùng, Tần Noãn là người bước xuống sân khấu để khuyên can thành công Cố Quân Dương.

Người đàn ông nhìn dáng vẻ thất vọng của Tần Noãn, trong lòng đau xót khôn nguôi, muốn nói gì đó nhưng môi mấp máy không mở miệng được.

Anh biết Tần Noãn đã làm việc chăm chỉ như thế nào trong tháng này.

Mỗi bữa ăn của cô đều là do Lý Hưởng đem tới.

Lý Hưởng báo cáo tình hình với Cố Quân Dương mỗi ngày.

Ngay cả Lý Hưởng, người không dễ khen ngợi người khác, cũng nói rằng Tần Noãn thực sự đã làm việc chăm chỉ, điều đó cho thấy cô đã hao phí bao nhiêu tâm huyết cho cuộc thi này.

Rõ ràng là số điểm bằng nhau, tại sao ông chú đó lại là quán quân?

Cố Quân Dương cảm thấy Giang Thiếu Cẩm, tên khốn đó, lại hành động như lên cơn.

Nhất định là bởi vì Giang Thấm nên cậu ta mới cố ý không chọn Tần Noãn!

Khư khư giữ cái ý nghĩ như vậy, sau khi cuộc thi kết thúc, Cố Quân Dương hùng hổ đi về phía hậu trường.

Tần Noãn vào toilet công cộng một lúc, khi cô quay lại, An Thành nói với cô là Cố Quân Dương đã đi tìm Giang Thiếu Cẩm.

Trước khi đi, anh còn nhặt một viên gạch ở công trường xây dựng nhà vệ sinh công cộng bên ngoài nhà thi đấu.

Tần Noãn lập tức cất bước đuổi theo.

Nghĩ đến cảnh Cố Quân Dương dùng gạch đánh người, tim cô suýt nhảy ra khỏi cổ lồng ngực.

Vào thời điểm đó, Giang Thiếu Cẩm đang ở trong phòng chờ được sắp xếp cho Tập đoàn Thiết Kế Giấc Mơ.

Ngoài ra còn có một vài vị giám khảo ngồi xung quanh.

Tất cả mọi người do dự nhìn chằm chằm Giang Thiếu Cẩm, hiển nhiên bọn họ đều cảm thấy quyết định lựa chọn quán quân lần này của anh ta có chút qua loa.

Nhưng không ai dám lên tiếng.

Cho đến khi cánh cửa phòng chờ bị đá tung ra.

Một người đàn ông cao lớn, bịt kín mặt bước vào, một số giám khảo đã giật mình.

Ngược lại, Giang Thiếu Cẩm, người đang ngồi trên ghế sô pha, lại trông rất bình tĩnh.

Đôi mắt lạnh lùng nheo lại, liếc nhìn Cố Quân Dương một cái rồi dời tầm mắt ra chỗ khác.

Cố Quân Dương nâng viên gạch lên, nói với những người không liên quan ở trong phòng: “Làm phiền các vị ra ngoài tản bộ một chút.”

“Ông chủ Giang và tôi có chút chuyện cá nhân cần giải quyết.”

Mấy vị giám khảo: “…”

Khi bọn họ đang do dự có nên gọi cảnh sát hay không, Giang Thiếu Cẩm lên tiếng: “Mọi người trở về nghỉ ngơi trước đi.”

Mấy vị giám khảo: “…”

Cuối cùng, từng người lặng lẽ rời khỏi phòng chờ.

Người cuối cùng rời đi đã đóng cửa phòng chờ một cách rất hợp lý.

Trong phòng lúc này chỉ còn Giang Thiếu Cẩm và Cố Quân Dương.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người không ai chịu nhường ai.

Một lúc sau, Giang Thiếu Cẩm cau mày, liếc nhìn viên gạch trong tay anh: “Cậu nhặt ở đâu? Muốn đập tôi sao?”