Tần Noãn ngây ngốc tin lời anh.

Cô vỗ lưng, an ủi anh.

Nụ cười trên khóe miệng Cố Quân Dương càng sâu hơn.

“Em đang làm gì ở đây vậy?” Sau khi Tần Noãn buông anh ra, Cố Quân Dương nhìn về phía nhân viên bận rộn cách đó không xa và An Thành đang đi về phía mình.

An Thành ho nhẹ một tiếng, giọng nói thiếu tự tin: “Là tôi nhờ cô Tần giúp ít việc.”

Người đàn ông cau mày, hiển nhiên là không hài lòng với câu trả lời của An Thành.

Anh đưa Tần Noãn đến Paris để thư giãn, không phải để cô làm việc.

An Thành cảm thấy vô cùng tội lỗi khi bị Cố Quân Dương nhìn, vì vậy anh chỉ có thể nhìn Tần Noãn để cầu cứu.

Tần Noãn hiểu ý, kéo kéo ống tay áo Cố Quân Dương, nhỏ giọng nói: “Chờ em thêm mười phút, làm việc xong chúng ta đi ăn tối.”

Cô chớp đôi mắt hạnh nhân tỏ vẻ ngoan ngoãn.

Cố Quân Dương không thể chịu nổi dáng vẻ khi làm nũng của cô, trong lồng ngực như có con nai chạy loạn, khó khăn “ừm” một tiếng, coi như là đáp lại.

An Thành thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn thoát nạn.

Sau khi Tần Noãn hoàn thành công việc, cô giao những công việc không quan trọng còn lại cho tổ đạo cụ.

Cô rời khỏi địa điểm quay phim với Cố Quân Dương.

Trên đường đi, dù nắm tay nhau, Cố Quân Dương cũng không sợ paparazzi hay fans vây quanh làm phiền.

Cuối cùng anh cũng tìm được cảm giác lứa đôi, lòng nhẹ nhõm đến lạ.

Cố Quân Dương đưa Tần Noãn đi ăn những món ăn nổi tiếng của Pháp, sau đó đưa cô đến sân trượt băng tự nhiên.

Đó là nơi anh cảm thấy vô cùng thú vị.

Tần Noãn không biết trượt băng, vì vậy khi đi giày trượt, cô nắm chặt tay Cố Quân Dương, không dám buông ra.

Người đàn ông vòng tay qua eo cô, mỉm cười, rõ ràng là hài lòng với khung cảnh hiện tại.

Khi cô học điều gì đó mà cô cảm thấy hứng thứ, cô luôn cực kỳ nghiêm túc.

Đủ nghiêm túc để gạt bỏ mọi suy nghĩ linh tinh sang một bên.

Khi Tần Noãn bắt đầu trượt, cô nghiêm túc một cách bất ngờ.

Sau khi học ở sân trượt băng cả buổi chiều, khi trời sắp tối, cô cuối cùng cũng có thể buông tay Cố Quân Dương, một mình cố gắng chậm rãi trượt về phía trước.

Người đàn ông theo sát phía sau, một mực đưa tay đỡ lấy cô, cho đến khi tốc độ trượt của Tần Noãn tăng nhanh, kỹ năng của cô ngày càng thành thạo.

Sau đó, Cố Quân Dương mới rút tay lại, mỉm cười hài lòng.

Anh cũng mệt mỏi cả buổi chiều, cùng Tần Noãn té ngã không ít, lúc này anh đang dựa vào hàng rào khoanh tay lặng lẽ nhìn bóng dáng xinh đẹp càng ngày càng liều lĩnh trên sân băng.

Tần Noãn đi hai vòng, trở lại bên cạnh Cố Quân Dương.

Khi cô trượt về phía anh, dáng người cô giống như một con bướm đang bay lượn, xinh đẹp, đang bay về phía anh.

Cố Quân Dương gần như vô thức mở rộng vòng tay, đỡ lấy cô và ôm cô vào lòng.

Tiếng cười của cô trong veo như tiếng chuông: “Hay quá! Em có cảm giác như mình đang bay vậy!”

Tần Noãn cười thật tươi, nụ cười trong đôi mắt hạnh nhân dường như tràn đầy.

Thấy cô vui vẻ như vậy, Cố Quân Dương như trút được gánh nặng trong lòng.

Anh kéo ống tay áo, lau mồ hôi trên trán Tần Noãn: “Đã khuya rồi, ăn cơm xong rồi trở về khách sạn.”

Tần Noãn gật đầu, trước khi đi còn lôi Cố Quân Dương đi dạo một vòng.

Lúc hai người rời khỏi sân trượt băng, màn đêm đã buông xuống.

Cố Quân Dương đưa cô đến một nhà hàng đồ ăn Pháp bên bờ sông Seine, họ dùng bữa trong tiếng nhạc du dương, trầm bổng, Tần Noãn dù rất đói cũng phải giữ vẻ tao nhã, giảm tốc độ ăn.

Trong bữa tối, Cố Quân Dương nhìn cô một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói: “An Thành nói với anh là em rất có tài.”

“Tài gì cơ?”

“Thì là tài năng thiết kế đó.”

Tần Noãn mỉm cười, có chút đắc ý nói: “À.”

Cô yêu thích thiết kế, đặc biệt là thiết kế các tòa nhà.

Thật ra, Tần Noãn đã vẽ rất nhiều bản thảo thiết kế từ khi còn đi học, nhưng tất cả chúng đều được cô nhét sâu vào đáy hộp, đi vào quên lãng.

Cô tài năng, sáng tạo nhưng không nổi tiếng, ai sẽ sẵn sàng sử dụng bản thảo thiết kế của cô cơ chứ?

Với gia cảnh và xuất thân của Tần Noãn, cô thật sự không dám dấn thân vào ngành thiết kế.

Nhưng cô cũng không bỏ cuộc, cô kiên định với giấc mơ của mình trong khi kiếm sống.

Nghĩ đến đây, Tần Noãn có chút nhụt chí.

Cô đã sống hơn 20 năm, từ nhỏ đã vất vả làm việc, nhưng không biết vì sao vẫn sống trong bộ dạng tầm thường này.

Ngẫm lại thật đáng buồn.

Cô có chút không cam lòng.

Rõ ràng là cô đã làm việc chăm chỉ hơn bất kỳ ai, nhưng cô vẫn không nhận được một kết quả tốt mà cô mong đợi.

Cố Quân Dương thấy cô uể oải, vẻ mặt phiền muộn, không nhịn được mà đặt dao nĩa xuống, đưa tay sờ mu bàn tay Tần Noãn.

Anh nghiêng người, khuôn mặt tuấn tú tự nhiên nhích lại gần, nghiêm túc nhìn Tần Noãn: “Noãn Noãn, An Thành nói tháng sau sẽ có một cuộc thi thiết kế kiến ​​trúc ở Đồng Thành.”

“Em có muốn thử không?”

Giọng anh trầm ấm, sâu lắng như sóng biển, nhẹ nhàng đánh vào lòng Tần Noãn.

Đối với cô, tất cả các cơ hội đều là những giấc mơ mà cô không thể với tới được.

Nhưng hiện tại Cố Quân Dương đã bắt lấy giấc mơ hão huyền đó đặt vào trong tầm tay của cô.

Làm sao mà cô dám phụ tấm lòng của anh?

“Có!”

Tần Noãn vui vẻ trả lời.

Cố Quân Dương nhếch môi, khẽ nhướng mày: “Vậy thì đăng kí thôi!”

Tần Noãn sửng sốt, buồn cười nhìn anh.

Hai người vui vẻ ăn tối rồi trở về khách sạn, An Thành đã chờ ở cửa phòng bọn họ.

Người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề, nhìn thấy Tần Noãn và Cố Quân Dương từ trong thang máy đi ra, trong mắt An Thành hiện lên một ý cười.

Khi hai người đến gần, An Thành nói: “Quản lý của Ôn Thuần vừa gọi.”

“Nghe nói chuyện của cô Tần đã giải quyết xong.”

“Chỉ cần cô Tần nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về Trung Quốc, giới truyền thông cùng tập đoàn họ Quân đều đã xử lý xong.”

An Thành nhìn Tần Noãn, dọc đường đưa cho cô một tờ đăng ký: “Đây là phiếu đăng ký cuộc thi Thiết Kế Giấc Mơ ở Đồng Thành năm nay.”

“Nếu cô Tần có hứng thú, cô có thể điền vào.”

Tần Noãn nhận tờ đơn, trong mắt lấp lánh ánh sao, không giấu được sự vui mừng.

Cô ngước mắt lên, niềm vui hiện lên hết trên khuôn mặt, nếu không có sự hiện diện của Cố Quân Dương, cô có thể sẽ không tự chủ được mà tiến lên ôm chặt lấy An Thành.