Một đêm không ngủ.
Tần Noãn nhắm chặt mắt, nhưng đầu óc luôn tỉnh táo, cho đến khi sắc trời ngoài cửa sổ hửng sáng.
Cả đêm, tay Cố Quân Dương đặt trên eo cô không hề buông ra.
Tần Noãn vẫn duy trì tư thế quay lưng lại với anh, cuộn tròn dựa lưng vào ngực Cố Quân Dương, cảm nhận nhịp tim của anh suốt đêm.
Hơn sáu giờ sáng, mưa bên ngoài cũng tạnh.
Gió sớm từ cửa sổ khép hờ thổi vào, bàn tay to đặt trên eo Tần Noãn rốt cuộc cũng động đậy.
Cố Quân Dương tỉnh dậy.
Khi anh mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt anh là mái tóc của Tần Noãn.
Đôi mắt anh nhìn mái tóc mềm mại, dài như thác nước, những lọn tóc xoăn xoăn như đang nhảy nhót, anh không nhịn được mà cúi xuống hít hà một cái.
Ngay khi Tần Noãn tưởng Cố Quân Dương sẽ lại chạm vào cô như đêm qua, anh đã rút tay ra khỏi eo cô.
Cố Quân Dương xuống giường, anh di chuyển nhẹ nhàng, sợ làm Tần Noãn thức giấc.
Tuy rằng tối hôm qua anh không có đi quá giới hạn cuối cùng của cô, nhưng cũng coi như một bước tiến mới.
Đối với một cặp đôi mới hẹn hò được hai ngày, đây có thể coi là tiến triển nhanh chóng.
Cho nên Cố Quân Dương khá hài lòng.
Tuy mãn nguyện, anh cũng không thể quên nhiệm vụ ở Paris.
Mặc dù hôm nay không có nhiệm vụ quay phim nhưng anh cần gặp đoàn quay phim để ăn trưa.
Cố Quân Dương nghĩ tối hôm qua Tần Noãn ngủ không ngon nên không định gọi cô dậy.
Anh nhắc nhở Lý Hưởng nếu thấy Tần Noãn tỉnh thì đưa cơm tới cho cô.
…
Đợi Cố Quân Dương đi rồi, Tần Noãn cuối cùng cũng cảm thấy buồn ngủ.
Mí mắt sắp sập xuống, cô mơ hồ nghe thấy Cố Quân Dương nói chuyện điện thoại với ai đó.
Giọng anh rất trầm, cuối cùng hình như anh hôn lên trán cô.
Sau đó Tần Noãn cũng không biết gì nữa.
Khi cô tỉnh dậy, bên ngoài sắc trời đã tối.
Tần Noãn xỏ dép lê đi ra ban công.
Gió đêm phả vào mặt cô, mang theo chút hơi ẩm từ sông Seine thổi đến, rất dễ chịu.
Hai tay dựa vào lan can ban công, Tần Noãn nhìn xuống dưới.
Dưới tầng là phố đi bộ, người đi bộ không nhiều, đối diện có một cửa hàng tráng miệng, rất nhiều người ngoại quốc ra ra vào vào.
Tần Noãn cũng muốn ăn đồ ngọt.
Nhìn chằm chằm một hồi, Tần Noãn xoay người đi vào phòng khách.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng động.
Tần Noãn ngước mắt nhìn lên, Cố Quân Dương đã vào cửa, đang thay giày ở cửa.
Anh hôm nay mặc một bộ âu phục, một bộ vest màu đỏ rượu phối với áo sơ mi trắng tinh, phong nhã mà uy nghiêm, rất hợp với dáng người của anh.
Thứ duy nhất không vừa có lẽ là chiếc túi ni lông trên tay anh.
“Mới tỉnh dậy à?” Cố Quân Dương với vẻ mặt mệt mỏi đi về phía cô.
Hôm nay anh đi xem địa điểm và bị bắt đi bơi cùng mọi người, Cố Quân Dương cảm thấy làm mấy việc này còn mệt hơn làm việc.
Bất quá, hôm nay cũng coi như là có thu hoạch, anh vừa mới tìm được một chỗ đẹp, định sáng mai sau khi hoàn thành nhiệm vụ quay phim, anh muốn dẫn Tần Noãn đi cùng.
Tần Noãn đáp lại, nhìn chằm chằm vào chiếc túi tiện lợi trong tay.
Nhìn kỹ hơn, cô phát hiện ra đó là một chiếc túi từ một cửa hàng bánh ngọt.
Cố Quân Dương nhìn thấy vẻ mặt thèm ăn của cô, khóe miệng nhếch lên: “Ăn chút đi, nghe nói đồ ăn ở đây rất ngon.”
Anh đặt đồ lên bàn ăn, xoay người đi vào phòng tắm: “Anh hơi mệt, anh đi tắm trước.”
“Em ăn một chút lót bụng đi, tí nữa anh gọi đồ ăn tối cho em.”
Sau khi người đàn ông nói xong, anh liền đóng cửa phòng tắm.
Tần Noãn ngồi xuống bàn ăn, mở túi tiện lợi lấy ra bánh mousse, soufflé, obella, brownie…
Món tráng miệng nào cũng tinh xảo bắt mắt, Tần Noãn nhìn một lượt không biết nên ăn món nào trước.
…
Sau khi ăn xong món tráng miệng và bữa tối do nhân viên khách sạn mang tới, Tần Noãn ngồi khoanh chân trên ghế sô pha xem phim.
Cố Quân Dương vì quá buồn ngủ nên anh đã rúc vào người cô mà ngủ thiếp đi.
Khi An Thành đến gõ cửa, Cố Quân Dương vừa mới ngủ thiếp đi không lâu. Tần Noãn cẩn thận dời cái đầu đang dựa vào lòng cô sang một bên, vội vàng đi mở cửa.
Ngoài cửa, sắc mặt An Thành có chút không được tự nhiên.
Nhìn thấy Tần Noãn, vẻ bất an của anh càng lộ rõ, anh do dự không nói nên lời.
“Quản lý An tìm anh ấy có chuyện gì quan trọng sao?”
“Nếu không phải chuyện quan trọng, ngày mai chúng ta nói chuyện sau được không? Cố Quân Dương đã ngủ rồi.”