“Dậy thôi, Onii-chan!”
Một giọng nói chói tai tràn đầy năng lượng đánh thức tôi dậy. Cùng lúc đó, màng nhĩ của tôi rung lên âm thanh râm ran của ve sầu, báo hiệu bình minh đã tới.
Khi cố gắng hé mở mi mắt nặng trịch như thể bị dính keo lấy nhau ra, đập vào mắt tôi không phải trần nhà quen thuộc, mà là khuôn mặt dí sát của Karen. Lọn tóc đuôi gà phía sau đầu con bé rủ xuống cọ vào má tôi nhồn nhột.
“Đã 6 giờ sáng rồi đó! Anh còn không nhanh lên là bọn mình sẽ không kịp bài thể dục buổi sáng của đài radio đâu.”
“Được rồi, anh biết rồi…Anh dậy rồi xuống giường luôn bây giờ đây.”
“Vâng!!!”
Karen nhảy xuống giường rồi lập tức chạy vù ra khỏi phòng tôi.
Nhìn theo bóng lưng con bé rời khỏi, tôi dựng người dậy.
Khi nhìn lên bàn học, tôi thấy tấm thẻ tem[note54206] của chương trình thể dục nhịp điệu qua radio nằm cạnh vở bài tập hè môn số học của mình.
Nếu cậu nhóc lớp 1 6 tuổi là tôi đây cùng với Karen 4 tuổi tham gia vào chương trình thể dục theo nhịp điệu sáng sớm trên radio diễn ra trong kì nghỉ hè này, thì đám bọn tôi sẽ được thưởng bánh kẹo và bút chì. Karen hăng hái lắm, cơ mà có lẽ là do con bé muốn vận động tay chân mà thôi.
Tay tôi vớ lấy miếng thẻ tem, đoạn tôi rời khỏi phòng.
Sau khi chào buổi sáng bố và mẹ, tôi vào phòng tắm để rửa mặt. Ăn xong bữa sáng cùng với Karen xong, hai anh em thay đồ và ra khỏi nhà, không quên chào bố mẹ trước khi đi.
Tiết trời bên ngoài mát mẻ và vô cùng dễ chịu. Tiếng ve vào thời điểm này trong ngày cũng êm dịu và bớt đinh tai nhức óc hơn so với ban trưa.
Sau một hồi men theo trục đường chính, chúng tôi rẽ vào một con đường đồng. Bài tập thể dục nhịp điệu sáng trên radio được tổ chức ở ngôi đền phía trước.
“A! Anh ơi nhìn nè! Chuồn chuồn ngô!”
Karen chỉ tay vào một con chuồn chuồn bự chảng và bắt đầu vui vẻ đuổi bắt. Chứng kiến con bé vì một con chuồn chuồn mà hào hứng hết sức, tôi không khỏi bật cười.
Đúng lúc đó, có một cơn gió biển thổi tới từ phía sau, khiến cánh đồng lúa dập dờn như những làn sóng, lao xao tiếng những chiếc lá lúa hãy còn xanh mơn mởn cọ vào nhau. Khung cảnh trước mắt ấy khiến tôi vô thức dừng chân để chiêm ngưỡng.
“Sao thế onii-chan? Anh vẫn buồn ngủ à?”
Karen tò mò hỏi, song tôi lắc đầu.
“Anh chỉ đang nghĩ là, ước gì kì nghỉ hè kéo dài mãi mãi.”
“Ừ, ước gì nhỉ.” Karen đáp, cười tít mắt.
Kì nghỉ hè vẫn còn kéo dài một khoảng thời gian nữa. Nghĩ tới việc vẫn còn có thể chơi cùng Karen mỗi ngày cho tới tận cuối tháng Tám, trái tim tôi nhảy múa.
Ngày mai mình nên làm gì cùng với Karen đây nhỉ.
Lòng thầm nghĩ, tôi tiếp tục rảo bước hướng về phía cuối con đường đồng.