Kawasaki-san là nữ vương-sama của lớp, đồng thời là nữ sinh cùng khối duy nhất tôi xưng hô bằng “-san”. Lí do tôi gọi nhỏ bằng “-san” là vì nỗi sợ xen lẫn sự tôn trọng đối với một người có nhan sắc và xử sự không giống ai. Nhưng thực ra, còn có một nguyên do sâu xa hơn nữa.

----------------

Chuyện xảy ra vào mùa hè năm lớp 8. Hôm đó lớp chúng tôi có một tiết học thể dục ngoài bể bơi. Nhưng tôi thì dính cảm mạo mùa hè, còn Kawasaki-san đã không khoẻ trong người từ đầu tiết. Thế là hai đứa chỉ đành ngồi trên băng ghế, quan sát bạn bè mình chuyên tâm với buổi học.

Cả hai chẳng hề hé môi nửa lời với nhau. Thực ra chuyện ấy cũng dễ hiểu. Mặc dù đang cùng nhau ngồi ngắm nhìn, song bởi đang trong tiết học nên không nói chuyện riêng âu cũng là lẽ thường tình. Chưa kể, giữa cả hai chẳng còn điểm chung nào khác ngoại trừ cái mác “bạn cùng lớp”.

Thành ra tôi chỉ lật qua lật lại miếng bìa cứng kẹp tài liệu mang theo từ trong lớp, âm thầm chờ đợi tiếng chuông reo. Ngược lại, Kawasaki-san lại tỏ ra bồn chồn không thôi.

Tôi nghe loáng thoáng được rằng hôm nay nhỏ cảm thấy không khoẻ trong người, nhưng ngoại trừ việc chốc chốc lại xoa bụng thì nhỏ trông không có vẻ gì giống người đang ốm bệnh cả. [note54201] Nhỏ cứ bồn chồn lắc lư chân, và nhìn như tâm trạng đang không được vui. Lúc bấy giờ, tôi đinh ninh rằng có khi nào nhỏ đang cố nhịn không đi toilet.

Rốt cục thì tiết học cũng kết thúc. Các bạn học lần lượt đi vào trong phòng thay đồ. Giáo viên chỉ dặn dò hai chúng tôi quay trở về lớp, sau đó liền rời đi. Tôi đứng dậy từ băng ghế và toan về lớp, nhưng Kawasaki-san thì lại không hề nhúc nhích. Mặc dù cảm thấy kì quái, song tôi vẫn mặc kệ nhỏ và quay trở về lớp.

Phải tới khi về tới lớp, tôi mới sực nhớ ra mình đã để quên tấm bảng kẹp tài liệu ngoài bể bơi. Thiếu nó thì cũng không phải vấn đề to tát gì, nhưng không thể cứ thể vứt nó ở lại đó được. Nghĩ vậy, tôi quay đầu đi ngược lại với những bạn học đang ướt lem nhem. Có vẻ như hầu hết mọi người trong lớp đều đã thay đồ xong và đang trở về lớp học.

Tôi ba chân bốn cẳng quay trở lại bể bơi và chợt phát hiện bóng dáng của Kawasaki-san. Nhỏ đang ngồi ở mép bể bơi, khẽ vén cao váy và thả đôi chân trần xuống dưới nước rồi quẫy đạp khiến nước văng tung toé, dường như đang hết sức vui vẻ.

Chứng kiến cảnh đó, tôi không khỏi bất ngờ. Rốt cuộc là nhỏ đang làm cái quái gì vậy. Nghĩ thế, song tôi lại không cất tiếng gọi nhỏ. Đương lúc tôi đang âm thầm quan sát, ánh mắt Kawasaki-san phát hiện thấy tôi.

Dường như bị giật mình, Kawasaki-san đứng phắt dậy, nhưng ngay sau đó liền bị trượt chân và rớt xuống bể bơi. Tùm. Nước bắn lên tung toé. Kawasaki-san thì chìm nghỉm, còn tôi thì đứng chết trân, cảm thấy đầy khổ sở.

Kawasaki-san ngoi được lên và ra sức lết được lên bờ, và đương nhiên là đã ướt như chuột lột.

Tôi bỗng sực tỉnh và nhận ra tốt hơn hết là cần hỏi han nhỏ một câu, nên bèn cất tiếng.

“À, ừm…Kawasaki có sao không?”

“Ai cho cậu gọi tôi cái kiểu đó, thân thiết lắm à?”

“À, ừm, vậy thì, Kawasaki-san…”

“Chuyện hôm nay, nếu cậu dám bép xép ra ngoài, tôi sẽ giết chết cậu.”

Kawasaki ném cho tôi một cái trừng mắt hăm doạ, đoạn rời khỏi bể bơi, mặt đỏ tới tận mang tai. Sau đó, nhỏ không quay trở về lớp mà bỏ về nhà sớm.

-----------------

Mặc dù kí ức đã ít nhiều phai nhoà, nhưng hai câu nói “Ai cho cậu gọi tôi cái kiểu đó, thân thiết lắm à?” và “Chuyện hôm nay, nếu cậu dám bép xép ra ngoài, tôi sẽ giết chết cậu.” ngày hôm ấy vẫn hiện lên rõ ràng như thể đã được in sâu vào trong tâm trí tôi.

Và giờ khi đã là một học sinh lớp 11 sắp sửa bước qua ngưỡng cửa trưởng thành, tôi mới chợt hiểu ra một điều. Ngày hôm đó, hẳn là Kawasaki-san đã mong muốn được xuống bể bơi, cho nên vẫn bất chấp dù chỉ có thể thả mỗi đôi chân trần xuống nước.

……..Mà, tôi cũng không chắc nữa. Cơ mà cũng không có cách nào để xác nhận chuyện này, bởi nếu dám nhắc lại về chuyện xảy ra ngày hôm đó, chắc chắn Kawasaki-san sẽ giết tôi.