Một chuyến lưu diễn toàn cầu mất khoảng một năm rưỡi, mà danh tiếng của dàn nhạc Tố Trúc đã đạt đến một mức độ cao hơn.
Trong khoảng thời gian đó, Tất Chu tỏ tình với Giang Nhã Lộ trong buổi biểu diễn cuối cùng.
Toàn bộ dàn nhạc ngoại trừ Giang Nhã Lộ không rõ chuyện gì, những người khác đều bị Tất Chu sắp xếp.
Giang Nhã Lộ lớn hơn Tất Chu vài tuổi, vẫn tự cho mình là chị gái, ngày thường rất ít khi biểu hiện tình cảm của mình. Những mà đối xử với Tất Chu đặc biệt, mọi người cũng đều nhìn thấy ở đáy mắt.
Cho nên hành trình thổ lộ của Tất Chu coi như vững vàng. Giang Nhã Lộ sững sờ trên sân khấu, một lát sau mang theo nước mắt gật đầu đồng ý.
Thời điểm xem qua phỏng vấn, Giang Nhã Lộ cũng từng chua xót nghĩ người kia là ai, dù sao Tất Chu đối xử với các thành viên nữ trong dàn nhạc đều rất tốt.
Bây giờ cảnh này thực sự xảy ra với chính mình, cảm động nhiều hơn là may mắn, may mắn vì người mình thích cũng thích chính mình.
Tất Chu cầm micro, chậm rãi đi đến gần Giang Nhã Lộ, vươn tay về phía cô ấy: "Mấy năm trước vừa mới vào dàn nhạc, em nói anh còn là một đứa trẻ, hiện tại anh muốn trở thành một người đàn ông có thể cho em dựa vào, em có đồng ý không?"
Dưới sân khấu yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang chờ Giang Nhã Lộ trả lời.
Giang Nhã Lộ không được tự nhiên quay đầu, lại không nỡ không nhìn người mình thích.
Quả thật lúc trước khi nhìn thấy Tất Chu vào lần đầu tiên, làm thế nào cũng sẽ không nghĩ tới sau này mình lại thích anh.
"...... Em đồng ý." Cuối cùng Giang Nhã Lộ cũng thì thầm một câu, âm thanh bị micro của người bên cạnh thu vào trong, bởi vậy Tất Chu trên sân khấu cùng khán giả dưới sân khấu đều nghe thấy rõ ràng.
Trong tiếng vỗ tay của tất cả mọi người, Tất Chu dần dần đến gần Giang Nhã Lộ, nắm lấy tay cô ấy, hai ngón tay siết chặt, cuối cùng trái tim thấp thỏm bất an cũng có thể lắng xuống.
Cuối cùng trong sự mong đợi của mọi người, Tất Chu nâng mặt Giang Nhã Lộ lên hôn xuống.
Kết thúc chuyến lưu diễn, chói mắt nhất không phải Tạ Dịch Chi, mà là hai vị tình nhân vừa mới ở cùng một chỗ.
Trong chương trình phát sóng trực tiếp toàn cầu, tất cả khán giả đang xem đều được ăn cẩu lương của hai người bọn họ.
Đương nhiên Tạ Dịch Chi không quan tâm chuyện bọn họ nổi bật hơn, chẳng qua anh có chút ghen tị với Tất Chu. Hiện tại Tất Chu đã ôm được mỹ nhân về nhà, nhưng Thu Thu của anh không có ở đây.
Vừa vào hậu trường, Tạ Dịch Chi liền gọi điện thoại cho Hoàng Thu Thu, hẳn là lúc này cô đã rời giường rồi.
"Dịch Chi?" Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại từ đầu dây bên kia truyền đến.
"Ăn cơm chưa?" Tạ Dịch Chi lo lắng nhất là Hoàng Thu Thu không ăn cơm đúng giờ.
"Ăn rồi, bà nội Minh Liên làm sủi cảo." Hoàng Thu Thu cầm điện thoại di động, ngồi trên sô pha xem livestream của dàn nhạc Tố Trúc, "Em nhìn thấy rồi, cuối cùng Tất Chu cũng tỏ tình thành công."
Hoàng Thu Thu là biết Tất Chu thích Giang Nhã Lộ, hoặc là nói tất cả mọi người trong dàn nhạc đều rõ ràng, chỉ có Giang Nhã Lộ bị chính mình che mắt.
Con người luôn có hành động hoặc ánh mắt đặc biệt đối với người mình thích, Giang Nhã Lộ đối đãi với Tất Chu có chút không giống, Tất Chu cũng vậy, mặc dù đối xử với mọi người trong dàn nhạc đều rất tốt, nhưng thái độ đối với Giang Nhã Lộ lại hoàn toàn không giống.
Hoàng Thu Thu gật đầu: "Nhạc trưởng bọn họ còn phải nghỉ ngơi hồi phục một ngày, Dịch Chi đã mua xong vé máy bay trở về."
"Thằng nhóc này..." Tô Lị không tránh khỏi giật mình.
Mặc dù bà không phải người trong nghề, nhưng nhìn Cốc Thành Kính đi tới đi lui nhiều năm như vậy, cũng biết một buổi biểu diễn sẽ tốn bao nhiêu sức lực.
"Vậy cháu đi đón thằng bé, nhớ mang hoa quả trên bàn theo." Tô Lị cũng không tiện đi cùng với cô.
Nói là buổi chiều, kỳ thật ít nhất phải đến bảy giờ tối Tạ Dịch Chi mới có thể đến sân bay Định Thành.
Hoàng Thu Thu không đợi được nữa, ngồi tán gẫu với Cốc lão gia tử đến năm giờ, sau đó bắt đầu khởi hành đến sân bay.
"Trên đường cẩn thận, thật sự là, trễ một ngày cũng không chịu được." Cốc lão gia tử lẩm bẩm nói.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, lão gia tử thỏa mãn tiếc nuối năm đó, cũng có nhận thức mới đối với Tạ Dịch Chi, sau khi biết anh không nhiễm bệnh tham danh hảo lợi của Tần Chấn Khôn, thái độ thay đổi rất nhiều.
Ngồi trên xe taxi, Hoàng Thu Thu cúi đầu kéo một sợi dây chuyền từ cổ ra, trên đó treo một chiếc nhẫn. Vì muốn tránh những rắc rối không cần thiết nên cô vẫn chưa đeo nó lên tay.
Hoàng Thu Thu không tính là minh tinh, nhưng sau khi nổi tiếng ở nước ngoài, vẫn sẽ có người nhận ra cô. Có đôi khi còn có người chụp lén, cô nghĩ chuyến lưu diễn của bọn họ còn chưa kết thúc, nếu bởi vì loại chuyện này mà lại một lần nữa leo lên hot search, chắc chắn sẽ không phải là một chuyện tốt đối với sự nghiệp của Tạ Dịch Chi.
Cô hy vọng tất cả mọi người có thể tập trung vào trình độ chuyên môn của anh.
Cẩn thận quý trọng đem nhẫn đặt trở lại trong cổ áo, Hoàng Thu Thu ngẩng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nghĩ có phải đối phương đã bay đến địa phận của Trung Quốc rồi hay không.
Thời điểm đến sân bay, máy bay còn chưa hạ cánh, Hoàng Thu Thu không tìm chỗ ngồi xuống, mà tựa vào một cây cột tương đối dễ thấy đứng chờ Tạ Dịch Chi.
Sân bay Định Thành được coi là một trong những sân bay có lượng khách lớn nhất trong cả nước, người đến người đi.