Mỗi một nơi dàn nhạc Tố Trúc đi qua, chắc chắn sẽ gây chấn động, phàm là nhạc gia nổi tiếng đến xem, đều sẽ khiếp sợ đối với thực lực của dàn nhạc Tố Trúc.

Có rất nhiều người đến là vì thanh danh của Tạ Dịch Chi, muốn xem trình độ của anh là tăng hay giảm. Đến cuối cùng lại phát hiện dàn nhạc Tố Trúc không hề yếu kém, mỗi người đều có một đặc điểm riêng.

Sau khi xem xong, không tránh khỏi việc bình luận trên mạng xã hội hoặc kể lại với bạn bè, cứ như vậy, dàn nhạc Tố Trúc lại được tuyên truyền miễn phí một đợt.

Lúc này có truyền thông bắt đầu phản ứng lại, định chạy theo, nhưng lúc trước bỏ sót nhiều màn biểu diễn như vậy, đương nhiên không hấp dẫn được khán giả.

Phóng viên thực tập dựa vào sự nhạy bén của mình, một lần nữa giúp cho công ty giành được lưu lượng truy cập vô cùng lớn.

Đồng thời bởi vì chuyện trước đó mà Tạ Dịch Chi còn nhớ rõ anh ta, cho nên đã tạo cho anh ta cơ hội phỏng vấn dàn nhạc.

Phóng viên thực tập suy nghĩ một chút, quyết định dành ra mấy tháng thời gian để phỏng vấn toàn bộ người trong dàn nhạc.

Câu hỏi mà phóng viên thực tập đưa ra đều khác biệt với những người khác, cho nên anh ta quyết định sẽ tập hợp lại tất cả rồi đăng lên mạng từng chút một, chính vì vậy nên có chút mất thời gian.

Anh ta cũng từng cho rằng khán giả sẽ vì chuyện này mà thiếu kiên nhẫn, cho nên cố gắng chỉnh sửa một số đoạn hậu trường phỏng vấn.

Quả nhiên vừa đăng lên mạng, số lượt truy cập tăng vọt.

"Dàn nhạc Tố Trúc vẫn còn rất trẻ, tôi tin rằng sau này có thể trưởng thành đến mức cao hơn." Cốc Thành Kính ngồi bên cạnh bồn hoa mở bưu kiện do vợ mình gửi tới, ngẩng đầu nhìn về phía camera bình tĩnh nói.

"Trưởng nhóm phải là người có năng lực tốt nhất, năng lực của tôi không đủ mạnh, đương nhiên phải lui xuống." Giang Nhã Lộ mỉm cười nói.

Giọng nói của phóng viên thực tập truyền ra từ bên ngoài ống kính: "Cô cảm thấy nếu không so sánh với Tạ Dịch Chi, trình độ của cô trong giới violin hiện nay thế nào?"

Giang Nhã Lộ nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Trình độ bình thường."

Phóng viên thực tập tiếp tục: "Nhưng ngoài chuyến lưu diễn, tôi biết gần đây cô vẫn đang tham gia một cuộc thi quốc tế, tôi nghe nói đã đạt được kết quả tốt."

"Học tập không ngừng nghỉ, trình độ này của tôi không tính là gì." Một hai năm nay Giang Nhã Lộ có tiến bộ tương đối lớn, nhưng lại càng ngày càng thu liễm.

Đợi đến khi phỏng vấn Tất Chu, anh ta phản ứng hoàn toàn khác nhau.

"Có người hy vọng tôi có thể làm những gì tôi thích, vì vậy tôi quyết định từ bỏ violin."

"Cho nên cô đã quyết định trở thành một nhà soạn nhạc?" Phóng viên thực tập nghiêm túc nói, "Nếu không đạt được thành tựu tốt hơn trong sáng tác, cô có hối hận không?"

Hoàng Thu Thu lắc đầu: "Vui vẻ là được rồi."

Cô vui vì có thể viết nhạc cho Tạ Dịch Chi, lại nghe anh diễn tấu khúc nhạc do mình sáng tác, đối với cô mà nói chuyện này đã vô cùng hạnh phúc.

Phóng viên thực tập run rẩy: "Chính là người mà tôi đã phỏng vấn sao?"

Mặc dù nói mọi người đều thừa nhận Tạ Dịch Chi và Hoàng Thu Thu ở cùng một chỗ, nhưng hai người bọn họ vẫn chưa nói qua chuyện này trước mặt mọi người.

Hoàng Thu Thu mím môi gật đầu, trong mắt mang theo ánh sáng: "Ừm."

Cảnh tượng này bị fans chụp lại, không ngừng truyền nhau, nhanh chóng leo lên hot search.