Sau khi nghe xong màn diễn tấu phía trước, Nikki cũng bắt đầu mong đợi vị khách mời đặc biệt sắp ra mắt, anh ta nhìn biểu cảm của khán giả xung quanh. Phát hiện vẻ mặt của những người bên cạnh cũng là mờ mịt cùng chờ mong, hiển nhiên không biết khách mời là ai.
Nhưng chờ người vừa đi ra, người phía dưới lại bắt đầu điên cuồng thét chói tai, người không biết thật sự cho rằng đây là đang mở concert.
Nikki ngẩng đầu nhìn lại, là một người phụ nữ châu Á, cô không có tính công kích như vị Tạ Dịch Chi trước đó, mang theo ôn hòa giống như ánh trăng sáng.
Cô đi ở giữa sân khấu, rõ ràng ánh mắt nhìn thoáng qua bên cạnh.
Lúc này Tạ Dịch Chi đứng lên một lần nữa, hai người sóng vai đứng ở giữa sân khấu, phía dưới lại là một trận xôn xao.
Thậm chí Nikki còn phát hiện ra khuôn mặt của cô gái bên cạnh đỏ bừng, bắt đầu lặng lẽ la hét. Cái loại há to miệng này, rõ ràng là đang cuồng loạn la hét, nhưng lại không nghe được bất kỳ âm thanh nào.
"Bài hát tiếp theo..." Tạ Dịch Chi đứng trên sân khấu nhận lấy micro của người dẫn chương trình nói, "Là lần đầu tiên chúng tôi diễn tấu."
……
Nikki nghe Tạ Dịch Chi trên sân khấu nói, nghĩ thầm thì ra người phụ nữ châu Á kia là một nhà soạn nhạc.
Nhà soạn nhạc châu Á ... Vậy thì lại càng hiếm đi? Mấy năm nay Trung Quốc xuất hiện nhiều nhân tài như vậy?
Hai người đứng trên sân khấu liếc nhau, đứng thẳng, đặt violin lên vai.
Nikki không biết nhiều về âm nhạc cổ điển, đối với anh ta bản nhạc nào cũng đều là xa lạ, cho nên không biết được bản nhạc này có bao nhiêu hoàn mỹ.
Chỉ biết là rất dễ nghe.
"Lương Chúc" ít nhiều mang theo chút ý tứ bi thương, hai người đứng trên sân khấu cũng thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn phần bi thương này. Đợi sau khi biểu diễn xong cúi đầu trước khán giả, liền nắm tay nhau đi xuống.
Đến nửa sau gần như đều là độc tấu, Cốc Thành Kính đem những đoàn viên đứng đầu của mỗi nhóm xách ra, muốn bọn họ biểu diễn. .
.....
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Nikki chạy như bay về nhà, tính toán muốn đi tìm kiếm tất cả thông tin về dàn nhạc này.
"Đây là lần đầu tiên diễn tấu, cảm giác như thế nào?" Cốc Thành Kính vén rèm lên, hỏi Tạ Dịch Chi.
Thứ ông muốn nói là bản nhạc mà Hoàng Thu Thu viết.
"Rất tốt." Tạ Dịch Chi cầm violin đặt vào trong hộp đàn trên bàn, một tay dắt Hoàng Thu Thu, vẻ mặt thản nhiên nói.
Cốc Thành Kính phát hiện vừa bước vào không gian có hai người này, sẽ cảm thấy chính mình giống như một người vướng víu không có mắt, dường như đỉnh đầu đang sáng chói.
Hai người này đứng chung một chỗ, quả thật là không có chỗ đứng cho người khác.
Cốc Thành Kính cũng là người từng trải nên rất có ánh mắt, chỉ tán gẫu vài câu liền rời đi.
"Em đã viết một bản concerto." Hoàng Thu Thu tựa vào người Tạ Dịch Chi, hiện giờ cô được Tạ Dịch Chi sủng ái quá mức, vừa rời khỏi đám người, mặt mày liền hiện ra sự lười biếng.
*Bản concerto: Concerto (tiếng Việt: /công-xec-tô/, tiếng Anh: /kənˈtʃɛərtoʊ/) là một thể loại hòa tấu âm nhạc. Một bản concerto trong nhạc cổ điển thường gồm 3 chương (movement): khoan thai, chậm, nhanh. Trong đó nhạc cụ độc tấu (solo) có thể là piano, violin, cello hay sáo được bè đệm bởi một dàn nhạc giao hưởng hoặc một ban hòa nhạc.
Trên người mềm nhũn, phải dựa vào Tạ Dịch Chi mới thoải mái một chút.