“Ư ư…”

Ánh sáng chói lòa đánh thức tôi dậy từ cơn mơ màng. Đôi mí mắt nặng trĩu hé ra, mở lối cho những tia sáng màu hồng từ chiếc đèn chùm lấp lánh–thứ đang phủ thứ ánh sáng của mình lên mọi thứ xung quanh.

Tôi đang ở cái chỗ quái quỷ nào đây?

Đầu tôi cứ quay mòng mòng, chẳng thể nhớ nổi tại sao mình lại mò được đến nơi này. Do cả hai cánh tay đều rã rời và không thể chống lên, tôi chỉ có thể gắng gượng lật người sang một phía. Căn phòng kín bưng không có lấy một ô cửa sổ, chỉ độc một màn hình TV siêu rộng đặt trên cái kệ đơn sơ, bên cạnh là thứ gì đó nom hệt chiếc máy bán hàng mini. Ở giữa phòng có kê một chiếc giường cùng chiếc ghế sofa cỡ nhỏ vừa đủ cho hai người ngồi. Trên bàn bày một giỏ đồ ăn vặt, kế bên là tờ rơi in hình một người phụ nữ với tư thế thường thấy trong những bộ phim khiêu dâm–thứ làm tôi giật mình.

Căn phòng này, chả phải chính là thứ được gọi là khách sạn tình yêu đó hay sao—?

Sợ hãi trước thứ linh cảm chẳng lành, tôi giật mình bật dậy. Cực kỳ may mắn cho tôi là không nhìn thấy Akira ở đâu, và lúc này đây là thời cơ ngàn vàng để tôi có thể trốn thoát!

Định bụng là vậy, tôi cố đứng lên, nhưng chưa kịp làm gì đầu gối đã mất thăng bằng, khuỵu xuống.

Cả người tôi nhũn ra, các bộ phận không thể hoạt động theo ý muốn. Ủa sao thế này? Lẽ nào…là do chai nước ép khi nãy đã bị đánh thuốc?

Và dẫu chẳng muốn tin, nhưng có khả năng anh ta đã làm gì đó trong lúc tôi li bì…

Mặt tôi cắt không còn giọt máu. Nhưng vì trên người vẫn còn mang đồng phục, nên xem ra anh ta đã không giở trò gì cả.

Song, bất kể có nhìn nhận ra sao thì tình huống này vẫn cực kỳ tồi tệ, khôn hồn thì tôi không nên nán lại đây thêm một giây nào nữa–

Chưa kịp nghĩ dứt câu, căn phòng tĩnh mịch bỗng vang lên âm thanh của tiếng xoay tay nắm cửa.

Giật mình, tôi ngoái đầu về hướng nguồn âm và bắt gặp một Akira đang bán khỏa thân ở ngay ngoài cửa, trên tay là tấm khăn tắm đang lau tóc ướt trên đầu.

Dã man thiệt…Thân hình anh ta nam tính hệt như tôi tưởng tượng. Chả cần biết khi nào anh ta mới mặc lại quần áo, chỉ thấy bụng anh ta không có chút mỡ thừa nào. Mùi hương nam tính, hay đúng hơn là sức hấp dẫn giới tính mãnh liệt đang tỏa ra ồ ạt. Tôi không thể không thán phục trước anh ta, người đang toát ra thần thái không khác gì những nam tài tử quyến rũ trên bìa những cuốn tạp chí dành cho phái nữ.

Má, mình đang nghĩ cái gì thế trời?

“Ồ, em dậy rồi đấy à.”

Akira nhìn thấy tôi và từ từ tiến lại gần với khí thế áp đảo, đủ sức bóp nghẹt lấy tôi.

Cứ mỗi một bước chân anh ta lại gần, nhịp tim tôi lại tăng lên một chút, mồ hôi lạnh bắt đầu lấm tấm trên lưng.

Phía sau Akira có một cánh cửa–chắc là màu xanh lá–dẫn ra bên ngoài. Bằng cách nào đó nếu tôi vượt qua được anh ta, thì hoàn toàn có thể chạy thoát. Song, như một con ếch đang nằm gọn trong tầm mắt của con rắn, cơ thể tôi không tài nào nhúc nhích nổi.

Thực lòng, tôi đang sợ hãi vô cùng. Toàn thân co rúm trước một nỗi sợ vô hình đó. Liệu chuyện gì sẽ xảy đến với tôi đây?

Tôi đánh mắt lên liếc nhìn anh ta, người đang mỉm cười với đôi mắt sắc lạnh. Nét mặt anh ta thoạt trông thật điềm tĩnh, nhưng cặp mắt thì không giống như đang cười chút nào.

“Có một thứ mà tôi thắc mắc…Đó là sở thích của em à?”

“Dạ?”

Chưa kịp thở ra câu nào thì đã bị quăng cho một câu hỏi, thành thử tôi không kiềm được mà để lộ ra cái giọng nghe thật đáng xấu hổ.

Giữa lúc tôi bối rối không biết anh ta đang nói về cái gì, thì anh ta chầm chậm đưa tay lên đầu tôi.

“Em có sở thích kiểu như thế này sao, Haru?”

Anh ta thủ thỉ vào tai tôi và tôi thì cố ôm chặt đầu mình xuống trong hoảng loạn.

Tuy nhiên, Akira nhanh hơn đã chụp lấy tóc tôi.

Bộ tóc giả bị gỡ ra và ném thẳng sang phía bên kia giường. Mái đầu “bất thường” của tôi, đã hoàn toàn bị phơi bày.

“...Em có muốn giải thích gì không?”

"Tôi hiểu rồi.” anh ta thở dài, phần nào tức giận. Trong khi người tôi càng lúc càng căng cứng.

Lúc này đây tôi đang ở trong tình thế ngặt nghèo nhất. Cơ thể không thể vận động như mong muốn vì bị bỏ thuốc, dẫu cho có gọi điện nhờ giúp đỡ thì cũng sẽ chẳng có ai đến vì đây là một khách sạn tình yêu. Giả sử tôi bị giết tại đây, có chăng tiêu đề tin tức sẽ là “Án mạng cái chết của cậu trai giả gái” không nhỉ?

Không chịu đâu!!!

Cảm giác ớn lạnh ập đến khiến tôi nổi da gà, nỗi sợ lớn đến mức tôi không dám ngó lên nhìn mặt Akira nữa.

“....Thế em coi tôi là trò đùa à?”

“Dạ, em rất xin lỗi ạ!”

Âm thanh khô khốc vang lên, anh ta túm chặt lấy cằm và ép mặt tôi quay về phía mình.

Ghê chết mất thôi. Chất giọng trầm và gương mặt điển trai của anh ta đang cực kỳ đáng sợ.

Vầng hào quang hay đúng hơn là khí tức kinh khủng xung quanh anh ta khiến tôi muốn khóc.

Bằng cách nào đó tôi phải rời khỏi đây, nhưng toàn thân cứ cứng đờ như đang bị bóng đè.

“Xin lỗi tức là….Em đã biết việc mình làm hư thế nào rồi nhỉ.”

Hê. Khóe miệng Akira hơi nhếch lên một chút.

“Chà chà, những đứa trẻ hư thì cần phải được phạt.”

“Hể?”

Phạt.

Tôi không thể tin vào tai mình trước cái từ chẳng lấy gì làm tốt đẹp đó. Tôi đâu còn là đứa trẻ bé xíu nữa đâu mà cần phải phạt chứ.

Trước khi kịp định hình được tình huống, cánh tay tôi đột nhiên bị giật mạnh và tầm nhìn trở nên đen ngòm. Cứ thế, tôi bị anh ta đè xuống giường.

Và dù cho tôi không muốn tin, nhưng có thể hình phạt mà anh ta nói tới chính là…