Trans & Edit: galoihhbg

Have a nice day!

=======

Giai điệu bên trong chẳng hề ăn nhập với không gian u tối của chiếc xe.

Ca khúc yêu thích của tôi, đặc biệt là phần lời nhạc, giờ đây cứ như tự phương trời nào đến vậy.

“Umm, Kazuki sao rồi! Cậu ta vẫn ổn chứ?”

“Cậu Kazuki đó…là bạn trai em à?”

“Dạ?! À không không! Cậu ta chỉ là bạn thôi! Dù sao thì, xin hãy trả lời tôi!”

Sao anh ta lại có thể đùa giỡn trước câu hỏi nghiêm túc của tôi nhỉ?

Có vẻ như anh ta đang cười, điều này càng khiến nếp nhăn giữa trán tôi lún vào sâu hơn.

“Ah, xin lỗi nhé. Cơ mà em đang hiểu lầm gì đó thì phải…Bạn em vẫn an toàn, chắc giờ này cậu ấy đang uống trà với bạn tôi đấy.”

“Dạ, trà ạ…?”

Câu trả lời ngoài dự kiến này đã giải tỏa hết căng thẳng trên người tôi. Kazuki vốn không phải người hay suy nghĩ sâu xa, nên chỉ cần có người rủ thì khả năng nó đi uống trà với người lạ là hoàn toàn có thể.

Thế nhưng không có nghĩa tôi đã thoát khỏi rắc rối.

“Quả đúng như Tooru nói. Em đã cùng đi với một người nữa…”

“...”

Anh ta liếc sang nhìn. Tôi cố giữ hơi thở ổn định, tự hỏi Tooru này có lẽ là đồng đảng.

Điện thoại của tôi đã bị lấy mất từ lúc lên xe, thành ra muốn liên lạc với Kazuki cũng không được.

Chẳng biết có thể tin lời tên này hay không, song chắc rằng cho tới giờ Kazuki vẫn an toàn.

“Em đang sợ à Haru? Mặt em căng thẳng lắm.”

Gã duỗi tay ra, những ngón tay trưởng thành cứng cáp nhẹ nhàng vuốt ve má tôi như những chiếc lông vũ.

Cứ thế này thì không sợ mới lạ. Thật lòng tôi chỉ muốn chuồn lẹ mà thôi.

“Con gái nên cười thì sẽ đáng yêu hơn nhiều đấy.”

“Dạ?”

Ban đầu, ngỡ rằng bản thân đã nghe nhầm, tôi nắm chặt hai tay lại và ngước lên. Chẳng may ánh mắt khi đó lại va ngay vào cái nhìn xuống của anh ta, liền quay đi ngay lập tức. Đến khi cảm nhận được giọng cười của gã, tim tôi đã loạn nhịp.

Anh ta vừa mới gọi tôi là ‘con gái’ ư?

Không phải nghe nhầm đâu nhỉ?

Anh ta, lẽ nào vẫn chưa phát hiện ra thân phận thật của tôi sao?

“Err, umm…”

“Ah, quên chưa giới thiệu. Tôi là Akira. Không phải gã nào mờ ám đâu nên đừng có lo.”

“...”

Vẫn là nụ cười tươi rói đó, đem lại cho tôi nhiều cảm xúc hỗn tạp.

Rốt cuộc anh ta đang cố tình giăng bẫy dụ tôi sập, hay thật sự chưa hề nhận ra đây?

Phải chăng tôi quả thực đã hiểu sai, và người này không hề giống một tên tội phạm gian ác?

Cơ mà, các cụ đã dạy rồi: đừng có trông mặt mà bắt hình dong, và ứng dụng hẹn hò về cơ bản chính là mầm mống sinh ra cái ác.

Càng suy nghĩ nhiều, chân tướng càng vơi đi.

Đầu tôi như muốn nổ tung khi cố tìm đường thoái lui.

Song, hơn cả việc ở trong chiếc xe đã khóa chặt cửa, tôi thậm chí còn không biết nơi mình sắp đến là đâu nữa. Cứ đâm đầu bỏ chạy e là sẽ bị lạc đường, và cuối cùng sẽ bị anh ta tóm gọn.

Quả nhiên, tốt hơn hết tôi không nên tỏ ra đáng ngờ khi nói chuyện, mà hãy chờ cho thời cơ chín muồi mới tìm đường trốn chạy.

Hên thay, Akira có vẻ hoạt ngôn, anh ta sẽ nói về đủ thứ trên trời dưới đất mà không để ai phải hỏi.

Các câu chuyện đại loại liên quan đến việc anh ta thích lịch sử, và không thể chờ được đến nơi thăm thú những ngôi đền và những tòa lâu đài cổ, hay là thú vui cưỡi mô tô lên núi lúc nửa đêm để quan sát các thiên thể.

Có lẽ anh ta đang muốn rũ bỏ phần nào lo lắng trong tôi chăng?

Giữa lúc tôi đang trầm tư, vẻ không có gì là thích thú, thì Akira bất ngờ dội tới một quả bom.

“Cho tôi xin lỗi vì nói về bản thân nhiều quá nhé. Thế lý do gì khiến em quyết định dùng Real Love vậy Haru?”

Câu hỏi bất ngờ quá làm toàn thân tôi cứng đờ.

“E-etou…Thì tại tôi không có nhiều bạn, nên tôi nghĩ sẽ tốt biết bao nếu được làm quen với nhiều người hơn.”

“Hmm, trùng hợp ghê. Tôi cũng vậy.”

Gã đang xạo sự là cái chắc! Chẳng có đứa con gái nào lại để một tên đẹp trai như thế này cô đơn cả! Song tôi không độp lại, mà cố gắng kìm nén và đáp lại bằng nụ cười hoa hậu thân thiện.

Khi chúng tôi đang trao đổi qua lại, chợt Akira liếc nhìn tôi khi thấy đèn giao thông chuyển đỏ.

“Chắc em khát rồi nhỉ? Đây, uống đi.”

“Hơ, nhưng mà…”

Anh ta đưa tôi một chai nhựa, thoạt nhìn cũng chỉ là nước uống bình thường.

“Yên tâm. Không có độc đâu. Hay là em không thích cam ép?”

Anh ta nhận ra tôi đang trăn trở ư? Cảm giác như bản thân đã bị nhìn thấu, hai má tôi hóp lại.

Cổ họng tôi thật sự khô rát vì lo lắng.

“Tôi không…ghét nó.”

“Vậy, em sẽ tin nếu tôi uống chứ?”

Biết tôi sẽ không uống, Akira khẽ thở dài, anh ta bật nắp và đưa chai nước lên miệng tu ừng ực.

“Thấy chưa, tôi vừa uống rồi đó, vậy là em cũng uống được, đúng không?”

Đoạn anh ta âu yếm xoa đầu tôi, tôi chăm chú nhìn chai nước. Dù gì thì anh ta đã uống rồi, nếu có độc thì đời nào lại làm thế….vậy nên tôi hoàn toàn có thể uống nó, nhỉ?

“Được rồi, tôi sẽ uống một chút vậy.”

Tuy chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng tôi sẽ nhận sự hào phóng này.

Dù sao tôi cũng đang khát, làm chút nước cũng có vấn đề gì đâu ha?

Uống một ngụm, hoàn toàn là cam ép bình thường.

Chẳng lẽ tôi đây quá bó cẩn nên đã hoá lẩn thẩn mất rồi?

Chắc mẩm chỉ những gã đàn ông trung tuổi kém gái và bẩn tính mới đi đăng ký vào mấy cái app hẹn hò, thành ra tôi bất ngờ lắm.

Thật có lỗi vì đã thành kiến như vậy.

Cơ mà…tại sao người đẹp trai như Akira lại dùng ứng dụng này nhỉ?

Chưa kể—

“Chúng ta đang đi đâu thế…?”

“Một nơi thật tuyệt.”

Dù tôi đã hỏi bao nhiêu lần thì câu trả lời vẫn không thay đổi.

“Em sẽ biết khi chúng ta đến nơi.” Chỉ để lại lời nói bí hiểm, chiếc xe tiếp tục lăn bánh trên con đường hoang vắng.

Cái nơi thật tuyệt của anh ta ở chỗ quái nào thế?

Con xe hơi sưởi nhiệt rất tốt đột ngột đưa tôi vào cơn mê man mãnh liệt, hai bên mí mắt ngày càng nặng trĩu.

Tôi không thể giữ cho chúng mở ra được nữa, buồn ngủ quá mất rồi.

Tại sao…đột nhiên…mình lại…

“Chưa đến nơi đâu, cứ bình tĩnh thôi.”

“Vâng…”

Bàn tay rộng lớn của anh trìu mến xoa đầu tôi, lâng lâng và dễ chịu.

“Chúc bé ngủ ngon, Haru…”

Giọng nói khe khẽ của Akira như vọng đến từ một nơi rất xa, và khoảnh khắc nghe thấy nó cũng là lúc ký ức của tôi đột nhiên ngừng lại.