(Nhiều người quá…)

Chúng tôi dự định sẽ gặp nhau tại chân tháp đồng hồ trước ga tàu - điểm hẹn thường thấy của người dân nơi đây.

Quả nhiên, giữa kì nghỉ đông nên khu vực quanh quanh tháp đồng hồ tập trung rất đông giới trẻ.

Cảm giác như thể những người đi ngang qua đều đang bàn tán về tôi vậy, bụng tôi bắt đầu co thắt lại.

Cậu ta đã bắt tôi phải ăn mặc một cách nhục nhã, nỗi lo trong tôi thì ngày càng tồi tệ bởi người khác có thể phát hiện ra tôi là con trai bất cứ lúc nào.Tay bắt đầu toát mồ hôi.

Ôi, tôi muốn về nhà quá. Giờ hẹn là ba giờ chiều, tên kia lẽ ra phải đến rồi chứ nhỉ.

Song, nghĩ lại thì, tôi chẳng biết chút gì về anh ta cả. Chỉ biết thời gian, địa điểm và phải ăn mặc như con gái mà quên không hỏi điều quan trọng nhất.

Ở một nơi đông người như thế này, sẽ thật vô vọng nếu muốn tìm thấy một người mà bản thân chưa từng gặp qua.

“Ê, người kia có điểm gì đặc biệt không?”

“A, thôi hỏng rồi. Tôi biết mỗi tên thôi”

“Cái quái gì vậy? Ông đùa tôi đó à! Biết tìm hắn bằng cách nào đây?!”

Tôi rời mắt khỏi màn hình điện thoại và trừng mắt lườm Kazuki, cậu ta không ngờ đang trốn sau một tòa nhà, chắp tay lại ra chiều ‘xin lỗi!’.

Chờ chút… biết đâu đây lại là cơ hội tốt nhỉ. Ông kia mà không tìm thấy tôi thì cuộc hẹn cũng đi tong theo!

Tôi bỗng thấy trước mắt mình sáng rực.

Chuẩn rồi, nếu tôi không gặp được hắn thì sẽ chẳng có gì xảy ra, quả nhiên Chúa không bỏ rơi tôi mà.

“...Em là kiểu người thích trưng ra cả trăm biểu cảm khác nhau nhỉ?”

“!”

Bất ngờ, một giọng nói xa lạ vang lên làm vai tôi giật nảy. Tôi sợ hãi nhìn về phía giọng nói cất lên và thấy một anh chàng cao hơn tôi một cái đầu đang chăm chăm nhìn xuống mình.

Anh ta chắc phải cao khoảng 180cm, ngoại hình nổi bật với khuôn mặt nam tính và cặp mắt hạnh nhân sắc lạnh.

Chung quanh đang ồn ào bỗng lặng im như nước phủ. Thỉnh thoảng tôi nghe tiếng ai đó nhìn về phía này, miệng thầm cảm thán “Cậu kia trông ngầu quá nhỉ?”.

Cặp chân dài, mảnh khảnh và tư thế uy nghiêm đó khiến anh ta trông chẳng khác gì một người mẫu hay một người nổi tiếng.

Đừng nói với tôi, anh ta là người tôi phải gặp đấy? S-s-s-sao có thể thế được!

Cơ mà? Anh ta đang tán tỉnh tôi ư? Chẳng lẽ gã này bị đui mắt thật?

Anh ta xuất hiện trong outfit thường ngày với áo khoác lông vũ đen và quần bò khác xa so với tưởng tượng của tôi, khiến tôi bối rối.

“Em là Haru?”

“V-vâng ạ!”

Rồi khi anh ta gọi tên username mà thằng Kazuki đăng ký, tôi lại càng lo lắng. Quả nhiên đây chính là gã đó…

Anh ta chẳng có chút nào gọi là bình thường cả! Rõ ràng một gã thế này có thể chọn bừa bất cứ em gái nào về làm người yêu, cần quái gì phải tìm trên app chứ!!

Chẳng biết vì sao, tôi cảm thấy mình thật là thằng đàn ông thất bại, đau lòng quá. Bây giờ mọi chuyển đã thành ra như thế này, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài mau chóng hoàn thành mục tiêu.

Gã đàn ông cao lớn đang quan sát một lượt từ trên xuống dưới như đang đánh giá tôi.

Anh ta bị cái quái gì vậy? Cứ chằm chằm nhìn tôi mặc dù cả hai mới lần đầu gặp mặt.

Cho dù là tôi có ăn mặc bình thường thì cũng phải khó chịu nếu bị nhìn như thế.

Chẳng lẽ, anh ta đã phát hiện tôi là con trai rồi?

“...Hmm…”

“Ư-umm.”

“Ồ, tìm chỗ nào trước nhé.”

Còn chưa để tôi lên tiếng, anh ta đã kéo eo tôi về phía mình đầy điêu luyện.

Gã nở nụ cười tươi rói, bắt đầu bước đi chậm rãi và nửa phần ép buộc.

Chúng ta sẽ đi đâu đây? Tôi có nên chuồn khỏi hắn không?

Giữa lúc tôi còn đang do dự, những bước chân ngày càng đưa chúng tôi rời xa ga tàu.

Dù tự trấn an rằng sẽ chỉ phải trò chuyện giết thời gian với anh ta chút thôi, nhưng thực ra tôi đang rất sợ.

Tôi rất muốn bỏ chạy nhưng không thể, anh ta đang giữ chặt lấy eo hòng hạn chế hành động của tôi. Có điều, khu vực quanh nhà ga này có nhiều quán cafe, khi đó tôi chỉ cần chụp bừa một tấm rồi giả vờ đi vệ sinh để chuồn lẹ.

“Chúng ta đang đi đâu thế…?”

“Hmm? Một nơi thật tuyệt.”

‘Một nơi thật tuyệt’ có ý gì đây?!!

Vẫn là nụ cười tươi roi rói đó, khiến mặt tôi lộ rõ sự căng thẳng.

Chẳng phải tình hình đang trở tệ rồi sao?

Phải rồi, Kazuki! Rốt cuộc nó đang làm gì. Sao nó không ra ứng cứu khi tôi gặp biến chứ?

“Bạn em…sẽ không đến đâu.”

“..!”

Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, anh ta thầm nói. Và rồi, mồ hôi trên lưng tôi túa ra vì bất an.

Rất mau chóng tôi ngước lên, và đập vào mắt tôi là cặp mắt sắc lạnh đang nhìn xuống. Anh ta vẫn đang cười, nhưng đôi mắt thì không.

Phải làm sao đây, anh ta đã phát hiện ra tôi là trai rồi.

Từ đầu trở xuống, toàn thân tôi bắt đầu rét run.

Chuyện gì sẽ xảy đến với tôi…?

Anh ta sẽ bỏ qua nếu tôi thành thật xin lỗi chứ?

“Đến nơi rồi. Em sẽ làm gì đây?”

“Eh. Ý anh, là gì ạ?”

Quanh quẩn suy nghĩ một vòng, tôi bị đưa đến công viên gần đó lúc nào không hay. Trước mắt tôi là một chiếc xe hơi trắng đơn giản. Không trang trí nổi bật, không độ, chỉ là một chiếc wagon thông thường.

Anh ta muốn tôi lên xe ư? Thế khác nào đang bảo tôi tự tạo mồ chôn cho mình.

Toàn thân tôi sởn gai ốc khi nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ nhất..

“Sao thế?”

Cánh cửa được lịch sự mở ra và hai chân tôi như chết lặng. Thoạt nhìn, gã ta trông giống một người đẹp trai cool ngầu, nhưng tôi đảm bảo gã là một tên tội phạm nguy hiểm. Một khi lên xe, chắc chắn tôi sẽ bị…

Chờ đã, còn Kazuki thì sao?! Cậu ta có ổn không vậy.

“Ừm, Kazuki sao rồi? Anh đã làm gì bạn tôi rồi?!”

“Ồ, ra tên cậu bé là Kazuki. Để xem nào…nếu em lên xe tôi sẽ nói.”

Hai mắt anh ta khép lại, khóe miệng nhếch lên cười toan tính. Giờ tôi mới biết một nụ cười có thể đáng sợ đến nhường này.

“Thế nào? Em tính làm gì?”

Anh ta hỏi lại một lần nữa, tôi câm lặng không nói nên lời. Song, tôi biết mình không còn lựa chọn nào khác.

Chắc chắn tôi sẽ chạy thoát nếu muốn, tuy nhiên nếu tôi làm như vậy thì Kazuki sẽ thế nào?

…Tôi không thể bỏ rơi bạn bè được.

“...Tôi sẽ lên.”

Đến tôi cũng phải bất ngờ khi giọng mình cất ra lại khàn như vậy. Tôi nắm chặt hai bàn tay lạnh buốt, sợ hãi bước lên xe.