“Có thật là tôi phải mặc như thế này không hả?”

Mái tóc ngang vai màu nâu sẫm, và một bộ đồng phục nữ sinh mà tôi chẳng thể ngờ có một ngày mình sẽ động đến.

Rồi khi trông thấy bản thân ở trong gương, tôi không khỏi chau mày.

“Ổn mà Takumi. Hợp với ông lắm đó.”

Gã đực rựa đang cố dỗ dành tôi bằng những lời khen có cánh mà tôi không tài nào vui nổi, cũng là kẻ bắt tôi phải ăn mặc như con gái thế này, tên cậu ta là Washino Kazuki.

“Có được khen là hợp lắm thì cũng chẳng làm tôi vui lên chút nào đâu!”

Tôi cảm thấy hai chân mình thoáng mát một cách kỳ lạ, mặt thì rất ư là khó chịu vì bị phủ cả đống phấn nền lên trên, còn tâm trạng thì chắc chắn không thể nào tệ hơn được nữa.

Cà vạt đỏ thắt trên áo blazer xanh nhạt, cùng một đồng phục váy ngắn màu chàm. Trông thì cũng dễ thương đấy. Nhưng không có nghĩa là tôi tình nguyện mặc nó.

“Thôi nào. Ông thua thì phải chấp nhận thôi.”

“Biết trước có hình phạt thì tôi đã không tham gia rồi!”

Đúng thật là ngu ngốc cho tôi khi vô tư đến nhà Kazuki chỉ vì cậu ta gọi điện nói rằng mình vừa mua một con game mới và muốn hai thằng cùng nhau chơi.

Rồi khi cậu ta nói chơi thua sẽ bị phạt, tôi cũng chỉ đồng ý qua loa mà không thèm kiểm tra lại hình phạt, bởi cứ ngỡ vẫn là mấy trò tầm phào như mọi khi. Giờ tôi thực sự muốn đấm cho mình lúc đó vài phát quá.

Chưa kể, không chỉ ăn mặc như con gái thôi đâu, nó còn kèm theo một thứ tệ hại hơn nữa kìa. Kazuki muốn tôi phải đến gặp và chụp ảnh với gã đàn ông mà cậu ta quen qua app hẹn hò “Real Love.” sau khi đăng ký tài khoản là nữ cho vui.

Chỉ riêng việc phải ăn mặc như con gái đã cực kỳ đau khổ rồi, cớ sao tôi lại phải đi gặp một gã đàn ông mà mình chẳng hề quen biết chứ?

Tôi có phần ghen tị với Yuki, hôm nay cậu ta không tới được do vướng lịch câu lạc bộ.

Giờ có hối hận thì cũng đã muộn. Dưới bàn tay của Kazuki nom rất ư là khoái chí, trước khi tôi biết điều gì sắp xảy đến với mình khi phải đi gặp lão già mà cậu ta nhắn tin.

Vài giờ sau, chị gái của Kazuki, chẳng hiểu sao nhưng cực kỳ phấn khích, đã trang điểm cho tôi

“Em đáng yêu quá trời à, Takumi! Chị lúc nào cũng muốn trang điểm cho em đấy, nào thấy chưa.”

“Chu choa~ sao mà xinh ghê á.” Chị ấy vừa nói vừa thoa nốt cho tôi lớp son bóng màu hồng nhạt. Xong việc, chị hài lòng trở về phòng.

Rồi tôi một lần nữa nhìn vào trong gương, thật không thể tin nổi trang điểm lại có thể khiến cho con người ta thay đổi đến thế. Nói như nào nhỉ… tôi ở trong gương giống như một người hoàn toàn khác vậy.

“Không chịu đâu. Chỉ riêng ăn mặc kiểu này đã đủ mắc cỡ rồi. Chưa kể, kiểu gì tên đó cũng nhìn ra ngay thôi.”

“Yên tâm, yên tâm. Miễn là ông giữ mồm giữ miệng thì lo cái gì. Ông vốn đã ưa nhìn rồi nhá, lại thêm vóc dáng với chiều cao cũng không chênh lệch quá nhiều nữa.”

Quả thực là tôi khá thấp bé so với một học sinh năm nhất cao trung. Bản thân tôi cũng thường bị người ta kêu là giống con gái vì có mái tóc mềm mượt, cùng những đường nét song tính trên khuôn mặt. Song, điều này không có nghĩa vóc dáng của tôi có thể bị nhìn lầm sang là con gái được.

Tôi cho rằng mình sở hữu thân hình giống như mọi nam sinh cao trung khác. Bực mình ở chỗ thằng Kazuki tuy thân hình chẳng khác tôi là mấy mà dám nói tôi là một thằng lùn có gương mặt giống trẻ thơ.

“Chẳng phải ông nói cũng muốn biết tên kia là ai sao, Takumi?”

Đúng thật tôi có nói muốn xem tướng mạo anh ta ra sao khi hai đứa bàn về chủ đề đó, nhưng để tự mình gặp lại là chuyện khác.

Cho dù gã đó không phải một anh chàng nổi tiếng mà là một kẻ hiếm khi tiếp xúc với người khác ở ngoài đời, có lẽ hắn ta vẫn biết con gái hàng riêu và một thằng nam cải trang nữ khác nhau thế nào chứ. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn biết tôi là một thằng đực rựa?

Có thể hắn sẽ tức giận và đánh tôi, và nếu tôi bất cẩn thì e rằng bị xiên luôn cũng không chừng.

Tôi lắc đầu rũ bỏ những hình ảnh khủng khiếp bất giác hiện lên trong tâm trí.

“Không sao đâu mà! Đồng phục của chị gái tôi chả vừa như in còn gì nữa, trông dễ thương lắm. Ông mà là gái thật chắc tôi đổ đứ đừ ra mất.”

Cậu ta nở nụ cười đê tiện như một tên biến thái rồi tỉ mỉ kiểm tra tôi một cách tổng thể.

“Chẳng thể nào vui nổi. Nghe này, tôi chỉ chụp ảnh thôi đó. Cấm bắt tôi phải làm gì nguy hiểm hơn! Còn nữa, tôi mà gặp chuyện là ông phải ra cứu ngay, rõ chưa?”

Giờ mà phải chiều theo ý tưởng điên rồ của Kazuki nữa thì làm sao tôi chịu nổi.

“Đừng lo. Có biến là tôi sẽ chạy ra chỗ ông ngay.”

Cậu ta cười nham hiểm, lí nhí trong mồm khiến tôi không khỏi bất an.

Có phải chết thì tôi cũng sẽ làm ma đi theo ám cậu ta!

“Sắp đến lúc rồi đấy. Mau đi xem mặt mũi hắn ta ra sao thôi.”

“...Ặc, bụng tôi đau quá…”

Tôi xoa xoa vùng thượng vị bắt đầu thấy đau nhói, bất giác thở dài.

“Đi nào” Kazuki đẩy vào lưng thúc giục tôi lên đường. Cứ như vậy tôi bước đi thật chậm.

Ước gì bây giờ tàu ngừng hoạt động.

Bằng không hãy để tôi lên cơn sốt cao đột ngột, hay có vài quả tên lửa bay đến làm cả hai bị cấm ra ngoài cũng được.

Chỉ cần có vậy, cuộc hẹn sẽ bị hủy bỏ…

Chúa ơi, nếu người thực sự tồn tại thì xin hãy dẹp ngay cái trò lố bịch này giùm con với.

Cuối cùng, sau bao nhiêu cái thở dài lặng lẽ, tôi đã có thể lết những bước chân nặng nề về phía trước.