Khi Maki mở mắt ra, cô bé thấy mình đang ở trong bệnh viện. Cô bé như tách biệt khỏi thế giới trong một chiếc buồng cách ly.
“Mình còn sống sao?” Cô bé chỉ nhớ mang máng về những gì xảy ra bên trong máy bay do cơn sốt biến chuyển quá nặng. Nhưng cô bé vẫn nhớ rõ một thứ. Đó chính là hình ảnh của L, dù phải trải qua bao đớn đau vẫn cứu lấy cô bé như đã hứa.
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Maki.” Ba người mặc đồ bảo hộ nói với cô bé từ phía bên kia chiếc buồng. Dù cho họ đang đeo kính mắt, cô bé vẫn nhận ra đó là Suruga và Takahashi.
“Anh Ryuzaki đâu rồi?”
“Anh ấy đi rồi,” Suruga trả lời. “Nói là còn việc cuối cùng phải làm.”
“Vậy sao…”
Suruga đứng cạnh cửa sổ và hướng tầm mắt mình về Tokyo. “Ryuzaki đúng là đần. Bịa ra cái câu chuyện về Tử Ký và L giả mạo. Lo cho thế giới sau khi mình đi mất.”
Và cho mình.
L đã đưa ra một lời đề nghị bất ngờ với Suruga, người không còn làm việc cho FBI nữa. Anh nhớ lại những lời cuối của L:
“Anh Suruga, dù cho Wammy’s House sẵn sàng chu cấp cho anh số tiền đủ sống đến cuối đời, đó vẫn không phải điều anh muốn nhì? Vậy nên tôi sẽ đề xuất với anh một công việc mới. Anh có muốn làm việc với N tại Wammy’s House không? Ki năng thực chiến của anh sẽ giúp ích rất nhiều cho N.”
“N là ai?”
“Cậu ta được gọi là Near, hay Next. ‘Near’ ám chỉ việc cậu ta sắp kế nhiệm L, và ‘Next’ ám chỉ cho việc cậu ta sẽ vượt qua L. Cậu ta sẽ khó tính hơn tôi nhiều đấy…”
Sau đó, L lấy ra một que Chupa Chups rồi đưa nó cho Suruga cùng với một lời đề nghị béo bở.
“Việc cuối cùng anh Ryuzaki phải làm là gì?” Maki hỏi.
Suruga nhìn thẳng vào mắt Maki qua cặp kính. “Đảm bảo những đứa trẻ như em sẽ được mỉm cười trong thế giới này. Mà này—“ Suruga lấy ra một quả bóng chày. “Món quà từ Ryuzaki đó.” Đó là một quả bóng có chữ kí—từ đội Tigers sao? Maki hào hứng không nói nên lời. Nhưng không, đó là chữ kí của Ryuzaki:
“Em sao rồi, Maki? Hẹn gặp lại sau.”
Ngay khi cô bé đọc được lời nhắn, Maki biết mình sẽ không bao giờ gặp lại Ryuzaki nữa. Ryuzaki, cái người làm rơi vụn bánh ra khắp nơi khi anh ta nhâm nhi kẹo ngọt trên ghế sofa. Cái người đi đâu cũng thấy cắn móng tay. Cái người đã không màng tính mạng để bảo vệ cô bé. Chính là Ryuzaki mà cô bé yêu quý.
“Mấy trò đùa của anh ngày càng tiến bộ rồi đấy, Ryuzaki.”
Maki nhìn qua buồng cách ly, hướng về bầu trời xanh ngát. Cô bé mỉm cười mà hai dòng lệ tuôn rơi. Cô bé biết mình phải sống để thay đổi thế giới. Theo cách mà cha cô và L muốn, theo cách mà họ đã làm.